• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Thẩm Vãn Tình bỗng nhìn thấy một hồi livestream phim thần tượng.

Giang Thục Quân thâm tình nhìn sườn mặt Tạ Vô Diễn, ánh mắt lấp lánh rực rỡ tràn ngập vẻ xuân tình khao khát sùng bái của thiếu nữ. Tạ Vô Diễn xoay người nhìn về hướng nàng sau đó chầm chậm bước tới gần, hắn cúi người xuống, khẽ vươn tay. Không khí vô cùng lãng mạn. Giang Thục Quân thẹn thùng cúi đầu, sau đó ngượng ngùng vươn tay ra.

Nhưng mà giây tiếp theo, Tạ Vô Diễn bỗng chộp lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình, kéo cô từ dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Nàng còn định ngồi trên đất bao lâu nữa?"

Thẩm Vãn Tình: "..."

Phim thần tượng đột nhiên đứt gánh giữa đường.

Mấy tên đàn ông cao to đến bắt người kia liếc nhau, tựa như đã hạ quyết tâm cất bước đến trước mặt Giang Thục Quân, túm lấy nàng ta.

"Đừng tưởng rằng mày trốn ở đây thì được bình an vô sự, ông đã trả tiền rồi đấy."

"Mau đi cũng bọn ông, đừng dây dưa mất thời giờ."

Giang Thục Quân hét lên một tiếng, trốn biến ra sau lưng Thẩm Vãn Tình, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi và khiếp đảm.

"Dừng tay."

Kỷ Phi Thần nhíu mày, ngăn mấy người kia lại: "Nếu vị cô nương này không muốn đi cùng các vị thì phiền các vị đừng làm khó cô ấy."

"Vị này đại hiệp này, chúng ta cũng chỉ nhận tiền làm việc mà thôi." Tên đàn ông cao lớn kia lộ vẻ khó xử: "Lão cha của người phụ nữ này đã bán nàng ta cho chủ nhân của chúng ta, tiền cũng đã thanh toán xong rồi, chúng ta sao có thể để người chạy mất được chứ."

"Ta hiểu rồi."

Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần nhìn nhau khẽ gật đầu, bước lên đàm phán với đám người kia: "Các vị ra giá đi, nếu bọn ta đã biết được chuyện này rồi, tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Mấy tên đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt do dự.

Mấy cô nương ở thanh lâu vốn là đưa vào thì dễ, mang ra thì khó. Huống chi Giang Thục Quân là một hạt giống tiềm năng, lâu chủ đã dặn dò vô cùng kỹ lưỡng rằng nhất định phải đưa nàng ta về. Nếu như nửa đường để nàng ta chạy mất thì bọn họ cũng xong đời. Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với đám người tu tiên.

"Xin chư vị đại hiệp đừng làm chúng ta khó xử." Tên đàn ông cao lớn kia rối rắm: "Chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể tự quyết định được."

"Vậy các vị đưa ta đến gặp chủ nhân của các vị là được rồi." Phong Dao Tình vẫn kiên quyết.

"Chuyện này..."

Hai bên cứ thế giằng co, cho đến khi một giọng nói trầm trầm nặng nề truyền đến: "Làm sao thế? Bảo các ngươi đi bắt người thôi mà cũng có thể ầm ĩ đến mức này."



Người đàn ông vừa bước tới có lẽ là người đứng đầu đám người này, hắn mặc một thân áo đen, mặt có một vết sẹo dài từ đuôi mắt đến khóe môi, nhìn qua có vẻ không dễ chọc. Những tên đàn ông cao lớn kia nghe vậy thì lập tức bước đến chỗ hắn ghé đầu thì thầm. Tên cầm đầu nghe xong thì nhăn mặt, nhìn đám người Kỷ Phi Thần từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, sau đó hỏi: "Các ngươi là người trừ yêu sao?"

Kỷ Phi Thần chắp tay ôm quyền: "Đúng vậy."

Tên cầm đầu trầm ngâm một lúc sau đó nói: "Khế ước bán thân của cô nương này cũng không phải không thể cho các người, nhưng chư vị cần đến Mãn Nguyệt Lâu thay ta làm một việc."

"Việc gì?"

"Trừ yêu."

Mãn Nguyệt Lâu là thanh lâu lớn nhất An huyện, thế lực chống lưng tương đối phức tạp, thậm chí còn có cả người của quan phủ lẫn lộn ở trong đó. Từ khi khai trương đến nay, Mãn Nguyệt lâu đêm đêm sênh ca, khách khứa ùn ùn không dứt, nhưng nửa năm gần đây lại liên tục xảy ra án mạng.

Cứ cách một khoảng thời gian Mãn Nguyệt Lâu sẽ có người chết một cách bí ẩn, nạn nhân có khi là khách đến đây tầm hoa vấn liễu, có khi lại là cô nương ở trong lâu. Nghe nói những người này đều bị hút hết hồn phách, chỉ để lại một thi thể trống rỗng, vừa nhìn đã biết là yêu quái làm.

Nhất thời lòng người kinh hoảng, việc kinh doanh của Mãn Nguyệt Lâu cũng không thuận lợi được như trước. Lâu chủ đã vài lần mời đạo sĩ đến trừ yêu nhưng tất cả đều chịu bó tay quay về, thậm chí còn chết mất mấy người. Từ đó về sau không thầy trừ yêu nào dám nhận làm việc này nữa.

"Nếu chư vị có thể hàng phục con yêu quái này cho Mãn Nguyệt Lâu, chúng ta nhất định sẽ giao khế ước bán thân của cô nương này cho chư vị."

"Ta hiểu rồi." Kỷ Phi Thần gần như không cần suy nghĩ gì, gật đầu đồng ý: "Yêu ma tác quai tác quái, ta sao có thể bỏ mặc. Chỉ mong đến lúc đó chư vị có thể giữ đúng lời hẹn."

Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt kiên định, giọng nói trong sáng, rất có phong thái nghĩa hiệp cao thượng, toàn thân tỏa ra hào quang nam chính.

Sau khi phát hiện Giang Thục Quân có chút hảo cảm với Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình lại trở về trạng thái bình thường, ngồi trên ghế thảnh thơi tiếp tục ăn cơm trưa.

Mấy việc bắt yêu quái này không phải việc của cô, không tới phiên cô nhọc lòng. Chỉ cần đồng chí nữ phụ này không lượn qua lượn lại trước mặt Kỷ Phi Thần thì nhất định mọi sự sẽ thuận lợi.

Nghĩ vậy, Thẩm Vãn Tình vô cùng vui sướng. Cô thoải mái gắp một miếng đậu hũ, sau đó theo bản năng ghé mắt nhìn Giang Thục Quân ở bên cạnh.

Sau đó cô lại trợn mắt.

Giang Thục Quân vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Kỷ Phi Thần, khuôn mặt kia lại đỏ lên một cách kỳ lạ. Cả người nàng ta tản ra hơi thở hoài xuân, y hệt khi nhìn Tạ Vô Diễn lúc nãy. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói kích động dạt dào của nàng ta: "Đa tạ!"

... Khoan đã.

Cái cô này! Sao cô cứ thấy người nào thì crush luôn người ấy thế? Làm người không thể quá tham lam như vậy!

*

Xe ngựa dừng trước cửa Mãn Nguyệt Lâu.

Không thể không nói, thanh lâu nức tiếng gần xa này vô cùng xa hoa lộng lẫy. Xung quanh hoa đào nở rộ, tơ hồng rủ xuống từ mái hiên, trong không khí hỗn tạp rất có vài phần hương vị ngợp trong vàng son.

Có người bước tới dẫn bọn họ đi vào.

Sau khi đi vào Mãn Nguyệt Lâu, mùi hương phấn càng nồng, hun đến mức sắp làm người ta hôn mê, xung quanh đều có người đang tấu nhạc. Vài tên khách nhân say khướt ngã dúi dụi vào trong lòng các cô nương, lại còn cố ý động chạm vài cái làm các cô nương ra vẻ mềm mại duyên dáng kêu lên vài tiếng.

Bọn Kỷ Phi Thần vừa bước vào đã bị nhìn chằm chằm, còn có vài nữ nhân nhỏ giọng cười nói bàn luận, mời gọi vài câu. Phong Dao Tình trời sinh tính tình thanh cao, lại là người thừa kế được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ nên tất nhiên không thể chịu nổi bầu không khí trong thanh lâu này. Nàng chau mày, rảo bước đi nhanh.

Thẩm Vãn Tình dễ dàng thích ứng hơn nàng ấy nhiều, đặc biệt là sau khi phát hiện thanh lâu này không chỉ có mấy cô nương ăn mặc hoa hòe hoa sói mà còn có cả những tiểu quan thanh tú, cô lại càng thêm phấn khích. Lúc cô nhìn thấy mấy anh trai mỗi người một phong cách vây quanh một phú bà thì ngưỡng mộ suýt rơi nước mắt.

Làm phú bà quá hạnh phúc.

Cô cứ nhìn mê mẩn, cho đến lúc giọng nói lạnh lùng của Tạ Vô Diễn thình lình vang lên bên tai: "Đẹp không?"

Không biết tại sao Thẩm Vãn Tình đột nhiên có cảm giác nhìn vừa bị thầy giáo bắt quả tang. Cô lập tức quay đầu, chính trực nhìn về: "Không đẹp, quá nhàm chán, còn ra thể thống gì nữa, quả thực là thói đời ngày sau đạo đức càng ngày càng đi xuống, ta không thể nhìn tiếp được nữa."

Vừa nói cô vừa cố gắng liếc trộm một tên tiểu quan nhỏ nhẹ dịu dàng gần nhất phía bên trái. Tạ Vô Diễn trầm mặc, men theo ánh mắt của nàng quét mắt qua người nọ một cái. Tiểu quan đang rót rượu bỗng nhiên giật mình.

... Tự nhiên có ảo giác chính mình sống không qua nổi đêm nay.

Đi chưa được mấy bước, người dẫn đường đột nhiên dừng lại.



"Chư vị xin chờ một lát."

Hắn quay đầu nhìn nam nhân đang nằm uống rượu say khướt cách đó không xa, nhíu mày sau đó bước lên nói: "Hà phương sĩ, lâu chủ nói, khi nào ngài tỉnh lại thì hãy đến gặp ngài ấy ngay."

Phương sĩ?

Vậy hẳn hắn ta cũng là người trừ yêu.

Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn sang người nọ.

Người nọ tóc tai rối bù, quần áo lộn xộn, cả người đầy mùi rượu, lại còn trái ôm phải ấp mấy cô nương, nhìn qua không hề giống người trừ yêu mà giống một tên khách ăn chơi đàng điếm hơn.

Vị Hà phương sĩ kia không kiên nhẫn xua xua tay sau đó lảo đảo ngồi dậy, chân nam đá chân chiêu, hắn được một kẻ hầu đỡ lấy, đi về phía bọn họ.

"Vị này là..."

"Hắn là Hà phương sĩ, cũng là người trừ yêu mà lâu chủ chúng ta mời tới." Người dẫn đường giải thích.

Phong Dao Tình nhíu này, tựa hồ không thích tên tu sĩ không đứng đắn này, vì thế giọng nói cũng hơi lạnh: "Ta hiểu rồi, xin hãy đưa chúng ta đến gặp lâu chủ đi."

Sau khi người dẫn đường đưa bọn họ đến phòng của lâu chủ, hắn chỉ báo cáo một tiếng sau đó cung kính lui xuống.

Thẩm Vãn Tình đưa mắt nhìn xung quanh. So với phong cách xa hoa lãng phí vừa nhã, gian nhà này lại vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn qua rất giống thư hương thế gia.

Sau khi ngồi một lát, bình phong làm bằng gỗ đàn kia bị thị nữ đẩy ra. Một nữ nhân dáng người đẫy đà, mặc quần áo hoa lệ ngồi trên chủ vị, phe phẩy một chiếc quạt có vẻ vô cùng quý giá.

"Ta đã nghe kể đầu đuôi sự việc rồi." Bà ta thong thả nói: "Nhưng Mãn Nguyệt Lâu chúng ta không chịu nổi đả kích nữa. Mấy tên đạo sĩ lúc đầu mở miệng thề non hẹn biển kia không có một tên nào được việc cả. Nếu chư vị đã đến, nhất định không được làm ta thất vọng."

Phong Dao Tình: "Lâu chủ yên tâm, chỉ là một con yêu quái quèn thôi, bọn ta nhất định sẽ không để nó tiếp tục làm người vô tội bị thương."

"Thế à?" Phản ứng của lâu chủ rất lãnh đạm, có vẻ không mấy tin tưởng: "Các người định bắt thế nào?"

Bắt thế nào? Những lời này làm Phong Dao Tình nhíu mày.

"Ngài yên tâm, trước khi bắt được yêu quái, chúng ta sẽ canh giữ ở Mãn Nguyệt Lâu, một tấc cũng không rời..."

"Một tấc cũng không rời?"

Tên Hà phương sĩ mới vừa nãy còn ngồi gật gù mơ màng bên cạnh nghe thấy câu này thì đột nhiên cười to vài tiếng. Hắn nghiêng ngả đứng dậy, bước đến trước mặt Phong Dao Tình: "Các người nhìn các người xem, một đám áo mũ chỉnh tề mặt mũi đoan trang thần thái nghiêm túc như vậy, vừa nhìn đã biết là đến để bắt yêu. Con yêu quái kia cũng không phải là đồ ngu, chẳng lẽ lại thật sự nhào đến tìm chết sao?"

Tuy rằng tên Hà phương sĩ này có vẻ ngả ngớn nhưng lời hắn ta nói lại rất có lý.

Phong Dao Tình ngẩn ra, hít sâu một hơi: "Ta có thể giả thành... giả thành người ở đây..."

"Cô?" Phương nào sĩ như là vừa nghe thấy chuyện gì rất hài hước, hắn ôm bụng cười cười ha hả: "Vị cô nương này ngay cả việc ở đây thôi cũng thấy ghê tởm, đến người còn chẳng lừa được, huống chi là yêu."

Lời này làm Phong Dao Tình biến sắc, nàng cắn chặt môi dưới.

Kỷ Phi Thần đau lòng, đặt tay lên tay nàng: "Hà phương sĩ, huynh hà tất phải hùng hổ như vậy. Nếu huynh đã hiểu biết Mãn Nguyệt Lâu như vậy chi bằng nói ra ý kiến của huynh đi."

"Ý kiến của ta?"

Hà phương sĩ loạng choạng đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó chỉ tay vào cô: "Ta thấy nàng ta rất thích hợp để ở lại đây."

Thẩm Vãn Tình đang vui sướng ăn bánh xem kịch thì đột nhiên bị gọi tên, động tác nhai thức ăn của cô ngừng tại chỗ, miếng bánh suýt nữa tắc nghẹn ở cổ họng.

Không đúng.

Sao câu này nghe như đang nhục nhã cô vậy nhỉ.



Nhưng nghĩ một lúc, Thẩm Vãn Tình cảm thấy cũng không có gì.

Là một nữ phụ phản diện, cô vô cùng có kinh nghiệm để làm việc này, hơn nữa mấy phó bản như thế này đối với nam nữ chính độ khó không cao lắm, cô chỉ đơn thuần là đang cống hiến cho tình yêu và hòa bình thế giới mà thôi. Nghĩ như vậy, cô lại tiếp tục thảnh thơi gặm bánh hoa quế.

Kỷ Phi Thần nhíu mày, suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không được, Vãn Tình còn chưa khỏe hẳn, ta không thể để muội ấy mạo hiểm được."

Hà phương sĩ lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai: "Vậy đơn giản thôi, các người chọn lấy một người ở bên cạnh cô ấy là được rồi, có cô nương rồi nhưng chẳng phải còn chưa có khách nhân hay sao?"

"..."

Không khí đọng lại trong giây lát, thậm chí Thẩm Vãn Tình cũng không nhai bánh hoa quế nữa.

Một lúc lâu sau, Kỷ Phi Thần giống như vừa quyết định một điều gì khó khăn lắm, hắn nhìn Phong Dao Tình bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Ta hiểu rồi, vậy để ta..."

Kỷ Phi Thần vừa nói những lời này, biểu cảm của Phong Dao Tình lập tức thay đổi. Biểu cảm của Phong Dao Tình vừa thay đổi, hệ thống đã lập tức gân cổ gào lên:

[Hệ thống nữ phụ: Cảnh báo cảnh báo!]

"Không cần đâu không cần đâu!"

Thẩm Vãn Tình suýt thì quỳ sụp xuống, cô vắt óc nghĩ lý do chống đỡ: "Huynh xem, Kỷ đại ca huynh nổi tiếng thiên hạ, không chừng con yêu quái này đã gặp huynh rồi, ngộ nhỡ lộ tẩy thì sao?"

Kỷ Phi Thần trầm ngâm một lát, hình như cảm thấy lời này cũng rất có lý: "Tuy nói vậy nhưng ta không yên tâm để muội một mình ở lại nơi này."

"Không sao không sao." Thẩm Vãn Tình chợt nhớ tới một nhân vật có công dụng vạn năng. Cô quay đầu, nhìn Tạ Vô Diễn như nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, tình ý nồng đậm hô lên: "Tạ đại ca~~~!!!"


Tạ Vô Diễn: "..."


Hắn biết ngay nàng sẽ nói với hắn câu này mà!


_____


Meo:

Thẩm Vãn Tình: "Tạ đại ca~~~!!"


Tạ Vô Diễn: "..."


Vợ ta cứ coi ta là công cụ hình người thì phải làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK