Kinh thành rạng sáng, dù sắp vào hạ nhưng tiết trời vẫn hơi se lạnh. Vương Hi đi ra từ cửa sau, nắm chặt áo choàng gấm đỏ trên người, nhưng vừa đến cổng của Tình Tuyết viên thì lại chạm mặt Thường Kha.
- Sớm vậy muội đã ăn sáng chưa? Tỷ đang định qua chỗ muội ké bữa sáng. - Thường Kha hồn nhiên hỏi.
Vương Hi không chắc thanh đao cửu hoàn kia còn cắm trong rừng trúc không nên không muốn Thường Kha cùng theo đến Liễu Ấm viên.
Coi bộ hôm nay nàng quá có duyên với cháo sườn rồi.
Nàng đành phải quay về cùng Thường Kha, vừa cởi áo khoác đưa cho tiểu a hoàn vừa nói:
- Sao hôm nay tỷ đột nhiên có hứng qua chỗ muội ăn sáng vậy? Muội vốn định qua chỗ thái phu nhân dùng bữa nè.
Thường Kha và Vương Hi ngồi xuống bàn tròn, đợi tiểu a hoàn bày bữa.
- Tỷ gần như thức trắng cả đêm qua. - Nàng ghé lại gần Vương Hi, thì thầm. - Tỷ cứ thấy Trần Lạc sao sao ấy. Người xưa có câu: "Ba tuổi thấy già*". Dù mấy năm rồi tỷ không gặp Trần Lạc, nhưng tính hắn thế nào, vớ đại một người hỏi là biết. Thế mà lúc ở hiệu thuốc, hắn thấy muội sắp ngã thì ba chân bốn cẳng chạy tới dìu, còn trưng ra bộ mặt dịu dàng. Tỷ nghĩ hắn tự dưng làm bộ ân cần như vậy không phải lừa đảo thì cũng là trộm cướp, chắc chắn không có gì tốt. Chẳng phải muội coi Phùng đại phu như người thân ư? Tỷ nghĩ muội phải để tâm chuyện này đi, thế nào cũng phải cảnh báo cho Phùng đại phu biết. Hắn ở trước mặt Phùng đại phu và trước mặt người khác là hai người hoàn toàn khác nhau. Chắc chắn hắn định làm gì đó với Phùng đại phu!
Ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già: ý muốn nói rằng từ vẻ ngoài của một đứa trẻ đã có thể biết được sau này nó trở thành người như thế nào. Truyện được đăng tại wattpad uyenchap210
Vương Hi không ngờ tỷ ấy sáng sớm chạy tới là vì chuyện này. Nàng không khỏi ngẩn người.
Thường Kha thấy nàng không có phản ứng gì thì tưởng nàng không để tâm lời mình nói, thế nên hơi giận, vỗ vai nàng, cao giọng lên:
- Không phải tỷ dù dọa đâu! Cái con người của hắn, ngay cả phụ thân mình cũng không ưa, vậy mà hôm qua lúc đỡ muội lại tỏ ra dịu dàng. Tỷ nghĩ lại là thấy rùng mình. Toan tính của hắn chắc chắn rất kinh khủng, muội nhất định phải chú ý, biết chưa?
Nói rồi còn lay lay vai Vương Hi.
Vương Hi bị lay đến mức hoa mắt chóng mặt, vội nói:
- Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ cẩn thận!
Nhưng trong bụng lại xem thường.
Nàng tin trực giác của mình. Tựa như khi còn bé, cô Tứ cứ thấy nàng là lại cười tươi như hoa, người khác đều nói cô Tứ quý nàng còn hơn cả con gái của cô, nhưng tự nàng biết cô Tứ không hề thích nàng.
Nàng có thể cảm giác được Trần Lạc không có ác ý gì. Nếu không, với sự sòi đời của mình, Phùng đại phu đã không chỉ khuyên nàng mấy câu.
Song định kiến không phải là thứ có thể thay đổi trong chốc lát. Vương Hi không định thay đổi cách nhìn của Thường Kha về Trần Lạc. Nhưng nàng cũng biết Thường Kha muốn tốt cho nàng nên lập tức nắm tay tỷ ấy, đảm bảo:
- Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ nói lại với Phùng đại phu. Bình thường muội là người cẩn thận mà.
Thường Kha gật gật đầu, cuối cùng thì tâm trạng cũng được thả lỏng.
Hai người cùng ăn sáng. Thường Kha lại tán dương đầu bếp của nàng như mọi lần. Thấy sắc trời không còn sớm, hai người nắm tay nhau cùng đến chỗ thái phu nhân.
Ăn no thỏa thuê đâm ra hơi lười, Thường Kha và Vương Hi vừa đi vừa nói đến chuyện trong phủ:
- Muội biết tại sao hôm qua Thường Ngưng và Thường Nghiên tới muội như vậy không? Thường Ngưng cãi nhau với Phan tiểu thư. Đại bá mẫu tức quá, muốn cấm túc Thường Ngưng, trùng hợp lúc đó Thường Nghiên qua gọi tỷ ấy đi vấn an thái phu nhân. Thường Nghiên khuyên Đại bá mẫu hồi lâu, Đại bá mẫu mới nguôi giận, thả Thường Ngưng đi.
Vương Hi "chậc chậc" cảm thán:
- Nhị biểu tỷ ghê gớm thật đó! Ai cũng gây sự được.
- Còn không phải! - Thường Kha nói. - Tỷ nghĩ Phan tiểu thư không muốn làm ầm ĩ lên. Dù sao nàng ấy cũng đến xem mặt, nếu có lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến nàng ấy thì hôn sự với Lưu gia cũng khó theo. Chắc chắn là Nhị tỷ gây sự trước. Mà chẳng hiểu sao tỷ ấy như suốt ngày ăn pháo, thấy ai cũng muốn gây sự. Giờ có Phan tiểu thư chắn trước hai ta, hai ta có thể yên bình một thời gian rồi. Mặc dù như vậy hơi có lỗi với Phan tiểu thư nhưng tỷ thật sự sợ tỷ ấy làm ầm lên.
Vương Hi cũng thấy Thường Ngưng thích gây sự vô cớ. Nàng cười nói:
- Nhưng thương Tam biểu tỷ thật, bị kéo chân mà còn phải giải quyết hậu quả cho người ta.
Thường Nghiên trưởng thành, điềm tĩnh hơn Thường Ngưng nhiều. Dù Thường Ngưng lớn hơn Thương Nghiên một tháng tuổi, nhưng trong mắt mọi người, Thường Ngưng mới giống muội muội, còn Thường Nghiên lại là tỷ tỷ, và còn được đánh giá cao hơn. Vương Hi biết như vậy có hơi kỳ lạ, nhưng ai bảo Thường Ngưng khó ưa, nàng không muốn để ý đến Thường Ngưng.
Khi đến chỗ thái phu nhân, bọn nàng không chỉ thấy Thường Ngưng và Thường Nghiên mà còn có Phan tiểu thư. Ba người ngồi quanh thái phu nhân, tất cả đang nghe Thường Ngưng nói gì đó.
Đêm qua còn xích mích, thế mà sáng nay đã cùng nhau tới vấn an thái phu nhân. Vương Hi và Thường Kha liếc nhau, sau đó mới bước tới, thi lễ với thái phu nhân. A hoàn nhanh nhạy bưng ghế đôn tới. Hai người cảm ơn rồi ngồi xuống, bấy giờ mới biết mọi người đang bàn về tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Thái phu nhân hỏi các nàng chuẩn bị váy áo, trang sức thế nào rồi, sau đó nói:
- Tuy năm này không phải năm tròn nhưng Thục phi nương nương vẫn dẫn công chúa Phù Dương đến chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh. Các cháu nhớ chú ý, ngày đó mặc gì phải để Hầu phu nhân xem trước, đừng làm mất mặt ở yến hội.
Thục phi nương nương ư? Vương Hi chớp mắt.
Nếu nói Hoàng hậu là người thống lĩnh lục cung thì vị Thục phi nương nương này chính là người được sủng ái nhất hậu cung. Bà ấy còn sinh cho Hoàng thượng Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và con gái duy nhất là Công chúa Phú Dương.
Vĩnh Hưng năm mười sáu, bà ấy xém chút được sắc phong làm quý phi. Bà ấy cũng là phi tần duy nhất trong hậu cung sinh hai vị hoàng tử, có thể nói là một nhân vật hết sức quan trọng trong chúng phi tần.
Bà ấy cũng đến chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh... Nàng chỉ biết Trưởng công chúa thân với Hoàng hậu chứ chưa hề nghe nói quan hệ giữa Trưởng công chúa với Thục phi nương nương cũng tốt!
Thường Ngưng nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi thái phu nhân:
- Trưởng công chúa Bảo Khánh phái người đưa tin cho bà ạ?
Trước những yến hội vô cùng long trọng, chủ nhà sẽ phái quản sự vú hầu đi thông báo và lưu ý một số điều với các phủ tham gia, tránh cho sau này xảy ra sơ suất.
Thái phu nhân gật đầu, nói:
- Trưởng công chúa là người rất bình dị gần gũi. Ngoài trừ tiệc mừng thọ năm bốn mươi tuổi có Hoàng thượng và Hoàng hậu tới thì đây là lần đầu tiên Trưởng công chúa cẩn thận phái người đi thông báo cho các phủ. Song chưa chắc Trưởng công chúa đã thật tâm hoan nghênh Thục phi nương nương đích thân đến chúc thọ. Các cháu phải cẩn thận, đừng để lúc đó gây ra chuyện gì.
Vương Hi nghĩ bụng. Xem ra tiệc mừng thọ này không đơn giản!
Chẳng biết có phải vì Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đến tuổi kết duyên, khai phủ phong vương không mà nàng đã cảm nhận được một hồi mưa gió, có trò vui để xem dẫu còn cách mười ngày nữa mới đến sinh thần của Trưởng công chúa.
Mọi người thưa vâng. Nhưng trông Thường Ngưng khá hờ hững, hình như không để tâm đến lời của thái phu nhân. Thường Nghiên thì ngược lại, ánh mắt nghiêm túc, chắc trong đầu đang nghĩ nhiều lắm. Song bất ngờ hơn hết chính là Phan tiểu thư, thần sắc bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng, không có vẻ muốn ganh đua với ai.
Vương Hi nghĩ đến mục đích nàng ấy đến kinh thành thì cảm thấy nàng ấy cũng giống mình và Thường Kha, chỉ định tới dự cho đủ số lượng rồi thôi. Nàng thầm gật đầu, đánh giá vị Phan tiểu thư này có lẽ cũng là một người hiểu rõ đạo lý.
Từ hôm đó trở đi, Hầu phu nhân thỉnh thoảng lại qua Tình Tuyết viên và Xuân Ấm viên xem bọn nàng chuẩn bị váy đi dự tiệc chúc thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh thế nào. Đương hiên, đây đều là chuyện sau này.
Mà lúc này đây, thái phu nhân vẫn không yên tâm dặn dò thêm lần nữa. Thường Ngưng bất ngờ hỏi tới Thi Châu:
- Khi nào tỷ ấy vào kinh ạ? Lỡ mất tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa thì nguy!
Nhưng thái phu nhân lại mong đứa cháu gái này tới muộn một chút —— Bên Liễu Ấm viên phải cuối tháng sáu, đầu tháng bảy mới xong. Thi Châu tới sớm quá sẽ không có chỗ cho nó ở.
Thương Ngưng hỏi vậy lại thành dở, Thái phu nhân ngượng ngùng, nói mấy câu rồi bưng trà,
Mọi người lập tức đứng dậy ra về. Vú Thi đưa các nàng ra cửa.
Như bình thường, Thường Ngưng và Thường Nghiên cùng đi một đường, Vương Hi và Thường Kha cùng đi một đường, còn Phan tiểu thư thì ăn ý đi sau.
Nhưng hôm nay lại không bình thường.
Vừa ra khỏi Ngọc Xuân đường, Thường Ngưng đang kéo tay Thương Nghiên đi thẳng thì đột nhiên dừng bước, ngó lơ Vương Hi, hỏi Thường Kha:
- Nghe nói hôm qua ngươi ra ngoài dạo phố với Vương biểu muội? Mua được đồ gì tốt không?
Giọng điệu kia giống như đang chất vấn người hầu ra ngoài chưa xin phép.
Vương Hi không vui, nhưng không định trả lời thay Thường Kha, vì ra ngoài hay ở nhà là lựa chọn của Thường Kha. Nàng chỉ im lặng nhìn Thường Kha.
Phan tiểu thư đang đi song song với hai nàng tỏ ra kinh ngạc, đồng thời bước ra xa vài bước, tách khỏi chuyện này. Nàng ấy có vẻ như màng thế sự, song ánh mắt lại rơi trên người Thường Kha.
Thường Kha lập tức trở thành tiêu điểm.
Thường Nghiên giật tay áo của Thường Ngưng. Thường Ngưng đột nhiên hất tay Thường Nghiên ra. Sắc mặt của Thường Nghiên vô cùng khó coi.
Thường Kha đã không còn yếu đuối, kiệm lời như trước đây. Nàng như chẳng nghe ra ác ý trong lời nói của Thường Ngưng, vừa nhìn thẳng vào Thường Ngưng vừa mỉm cười ngọt ngào lộ ra núm đồng tiền ở má trái, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ! Muội không chỉ ra ngoài dạo phố với Vương biểu muội mà còn dẫn Vương biểu muội đến quán bánh nướng mà hồi nhỏ chúng ta rất thích ăn. Vương biểu muội thì dẫn muội đi may y phục. Chính là Vân Tưởng Dung đó. Mới đầu, muội không biết đó là Vân Tưởng Dung, nhưng sau khi họ tặng bọn muội túi thơm do đại sư Triều Vân của chùa Đại Giác làm thì muội mới giật mình nhận ra đó là Vân Tưởng Dung mà Lục tiểu thư của phủ Khánh Vân Hầu hay tán dương.
Tiếp đó, nàng bình tĩnh kể lại chuyện mình và Vương Hi may đồ mới, kể lại thái độ cung kính của chủ tiệm. Nghe nói Vương Hi đến, cửa tiệm đặc biệt đóng cửa, chỉ tiếp mỗi mình và Vương Hi. Nương tử quản lý tiệm còn hết lòng tìm hiểu Vương Hi và nàng thích y phục thế nào rồi giới thiệu các loại vải hợp ý hai người nhất. Ngoại trừ được tặng túi thơm, tiệm còn mời khách bằng Minh Tiền Long Tỉnh chính cống. Ly trà là sứ thanh hoa, xuất xứ từ lò nung của trấn Cảnh Đức. Vì mỗi vị khách đến thăm đều được uống một ly trà mới nên khi ra về đã tặng hai nàng bộ trà đó.
Rất rất nhiều điều khiến Thường Kha mở rộng tầm mắt, càng nói càng sáng hai mắt, thậm chí thốt ra:
- Bảo sao nhiều nhà có thợ giỏi nhưng vẫn thích đến Vân Tưởng Dung may y phục. Ai mà chẳng muốn muốn có người dâng trà bánh hoa quả tới tận tay, ngước mắt lên có người hỏi mình cần gì, hầu hạ mình như công chúa.