"Loảng xoảng" một tiếng, đám người đứng đằng sau còn chưa hiểu rõ ràng xảy ra chuyện gì, gã cầm đầu nhìn đến vật trên tay Đường Mặc Kỳ đã sợ tới mức mặt không còn một chút máu, tè ra quần mà chạy ra ngoài.
Diệp Cẩn đứng đằng trước Đường Mặc Kỳ, nhìn thấy phản ứng của những người này thì cũng sửng sốt một chút, đầu đầy mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ do dáng người của hắn oai hùng cùng khí lực cường tráng có thể dọa lui được bọn đạo chích? Nhưng hình như khi đám người này hoảng sợ, ánh mắt của bọn chúng là nhìn về Đường Mặc Kỳ đứng đằng sau hắn, tức khắc trong lòng Diệp Cẩn kêu meo meo, chờ hắn quay đầu nhìn lại.
Diệp Cẩn: "..."
Đường Mặc Kỳ đi lên phía trước hai bước, đám côn đồ sợ tới mức hai chân đều mềm, cũng không rãnh lo tang thi đang đi tới, liều mạng chạy ra ngoài đầu hẻm.
Tang thi ngửi được hơi thở người sống càng ngày càng nồng, hưng phấn mà tru lên, đám côn đồ tức khắc lại sợ hãi mà lui trở về, chờ đến khi nhìn thấy súng trên tay Đường Mặc Kỳ lại lui lui hai bước về phía tang thi.
Một đám nam nhân bảy tám người thế mà cứ đứng run rẩy bên cạnh nhau, so với gà còn ngoan hơn.
Diệp Cẩn thật sự nhịn không được, "Phụt" một tiếng cười lên. Hắn nhặt côn sắt bị rớt ở dưới đất cầm lên, chạy tới vài bước, lấy đà đem cây gậy đánh lên mặt tang thi, tang thi gào rống lập tức ngã trên mặt đất, cái mũi đều bị đánh sụp xuống, một bên mắt cũng bị lõm vào, nhưng nó vẫn như cũ điên cuồng vươn tay hướng về phía đám lưu manh.
Diệp Cẩn quay người trở về, cầm côn sắt trong tay, chuẩn xác mà đem côn sắt trong tay cắm vào mắt phải của tang thi. Tang thi lập tức an tĩnh lại, không nhúc nhích mà rũ tay xuống.
"Ọe...." Đám lưu manh đứng một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình cư nhiên nôn ra, Diệp Cẩn khinh bỉ đảo mắt liếc một cái, đám người lưu manh kia lập tức bị dọa mà lui về phía sau vài bước.
Diệp Cẩn vừa lòng mà đi đến bên người Đường Mặc Kỳ, nói với đám người kia: "Đem thi thể này nâng ra ngoài, cách xa nơi này một chút, nếu không hôm nay các cậu đều lưu lại nơi này."
Tên cầm đầu nghe thấy ý tứ muốn buông tha cho bọn họ, lập tức cúi đầu khom lưng đáp ứng, sai sử hai tên đàn em đem thi thể kéo đi, chạy nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh.
Sau đó Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn đem cửa đóng lại cẩn thận. Đường Mặc Kỳ mở một cái hộp sắt được đính ở trên tường ra. Lập tức có hai cánh cửa sắt từ hai bên cửa trượt ra ngoài, nhanh chóng khép lại.
Diệp Cẩn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Mặc Kỳ, trách không được cậu lại muốn lưu lại ở tứ hợp viện này, xem ra Đường Mặc Kỳ đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Khi Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn trở lại phòng khách, mẹ Trương thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, mọi người đang ngồi chờ hai bọn họ.
Không đợi Đường Mặc Kỳ ngồi xong, ba Trương tỏ vẻ một nhà bọn họ muốn lập tức trở về nước. Trước đây cậu cũng đã đoán được cảnh tượng này, cậu cũng minh bạch những băn khoăn của ba Trương. Nơi này không phải là hoàn cảnh quen thuộc của ông, cũng không có người quen, muốn rời đi cũng là nhân chi thường tình.
"Chú Trương, hiện tại bên ngoài tình huống thật sự quá hỗn loạn, mọi người vẫn là nên ở lại đây, chờ có thời gian chúng ta lại vấn đề đi hay ở, hiện tại quan trọng nhất chính là trước khi quân đội chân chính khống chế được quốc gia thì chúng ta phải tự bảo vệ được mình như thế nào."
Đường Mặc Kỳ đúng là hiểu được lo lắng của Trương Vân Phi, mới khiến cho bọn họ đến thủ đô trước khi virus tang thi bùng nổ. Sở dĩ khăng khăng để cho Trương gia tới Hoa Quốc, là bởi vì Đường Mặc Kỳ biết được, đời trước ở M quốc sau khi mạt thế đến, quốc gia dân chủ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tổng thống M quốc thực bất hạnh chính là người có gien khuyết tật, ngay từ đầu bị cảm nhiễm virus tang thi, mà chính phủ lại che giấu người dân, chậm chạp không chịu công khai.
Chờ đến khi virus hoàn toàn bùng nổ, nhà trắng mới đứng ra tuyên bố tin người chết. Nhưng mà lúc này đã muộn, bởi vì dân chúng M quốc được hợp pháp hóa việc sử dụng vũ khí nóng, sau khi virus bùng nổ đã có các loại nhân sĩ có dã tâm sôi nỗi đứng dậy, quân đội quốc gia đã hoàn toàn vô pháp khống chế. Mà chỉ trong nửa năm sau mạt thế, New York, nơi Trương gia ở đã xảy ra sự kiện tàn sát nhân loại gây chấn động toàn thế giới.
Tháng 12 năm 2020, bởi vì virus tàn sát bừa bãi cùng vật tư thiếu thốn cực kỳ, hơn nữa thời tiết cực đoan buông xuống, càng là thành phố lớn thì trình độ tai nạn càng thêm nghiêm trọng, rất nhiều nhân loại vì sinh tồn mà từ bỏ mấu chốt của nhân tính, sa đọa trở thành ác ma, thậm chí so với tang thi ăn thịt người còn đáng sợ hơn.
Khu an toàn ở New York có một cường giả bậc nhất là một tên theo chủ nghĩa kì thị chủng tộc, lúc hắn biết tâm lý nhân loại gần như đã hỏng mất, liền khởi xướng bạo động tàn sát "Xóa tên", đem những người da màu giết chết, để thi thể bọn họ trở thành lương thực dự trữ.
Lúc ấy Hoa quốc là ốc còn không mang nổi mình ốc, ở thủ đô nhận được tin tức này thông qua radio, cũng không thể làm được chuyện gì. Mà Đường Mặc Kỳ chỉ có thể bất lực mà âm thầm cầu nguyện cho Trương gia.
Cho nên một đời này cậu mới khăng khăng mời bọn họ trở về nước, có thể giúp cho bọn họ may mắn tránh khỏi cuộc tàn sát kia, chỉ sợ với thế đạo này bọn họ không có khả năng tồn tại. Nếu ở thủ đô, ít nhất Đường Mặc Kỳ cũng tự tin cậu có thể bảo vệ được một nhà bọn họ.
Trương Tử Thành phục hồi lại tinh thần, hắn hiểu được những bất an và lo âu của cha mẹ, nhưng mà hắn càng tin tưởng Đường Mặc Kỳ hơn. Hiện tại với tình huống này, ở M quốc chỉ sợ muốn loạn hơn gấp nhiều lần so với Hoa Quốc. Theo lời nói của Đường Mặc Kỳ, không bằng suy xét ở đây một đoạn thời gian để bảo vệ mình, còn có ăn uống, vật tư nên thu hoạch như thế nào.
Trương Vân Phi nghe con trai nói, cũng cảm thán rằng Tiểu Thành nay đã trưởng thành, đồng thời cũng vì vật tư mà lo âu, nếu bên ngoài thật sự là tang thi, bọn họ chỉ là người thường, chỉ sợ sẽ lâm vào địa ngục.
Mọi người giao lưu vài câu với nhau, ba mẹ Trương tuy rằng vì bị lệch múi giờ mà thân thể có chút mệt và đói bụng, nhưng mà không có một chút buồn ngủ nào, cũng không hề muốn ăn.
Nhưng mà Diệp Trạch Việt lại không ngừng đánh ngáp, đầu nhỏ từ từ trượt xuống, thiếu chút nữa té lăn quay.
Diệp Cẩn dở khóc dở cười kéo y lại, mới có thể miễn cưỡng để cho đứa nhỏ cắm đầu lên mặt đất. Diệp Trạch Việt xoa xoa đôi mắt, đứa nhỏ thể chất không tốt, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, bình thường thời gian này mỗi ngày y đã đi nghỉ ngơi, nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù, mọi người cũng chưa có ăn cơm trưa.
Diệp Cẩn thấy tất cả mọi người không có muốn ăn gì, liền vào phòng bếp mà chuân bị một ít sandwich và nước trái cây, chờ đến khi trở lại đã thấy Diệp Trạch Việt ghé lên bàn ngủ rồi. Diệp Cẩn đưa đồ ăn cho mọi người để bọn họ ăn chút.
Đường Mặc Kỳ chạy nhanh đến duỗi tay sờ sờ lên trán đứa nhỏ, quá nhiên nóng bỏng. Trong lòng đột nhiên nhảy dựng. Diệp Cẩn nhìn thấy động tác của Đường Mặc Kỳ thì cũng thả xuống đồ vật trong tay, một bên nhẹ giọng kêu tên đứa nhỏ, một bên duỗi tay sờ lên trán.
Mùa hè, lòng bàn tay của Diệp Cẩn vốn đã rất nóng, nhưng cái trán của Diệp Trạch Việt còn muốn nóng hơn, trong lòng Diệp Cẩn chợt lạnh, lập tức đem Diệp Trạch Việt ôm lên.