Chương 27 Dùng mặt của tôi
Hà phu nhân liếc nhìn con cáo nhỏ nằm ườn trong tay tôi, há miệng định nói gì đó, cuối cùng vần im lặng. Có lẽ bà ta cảm thấy không cần thiết chấp nhặt với một kẻ bị câm như tôi. Hà phu nhân không nói gì, đương nhiên những kẻ khác cũng không có lý nào mở miệng thắc mắc.
Tôi vừa bước xuống kiệu, bà ta đã vẩy tay bảo tôi lại gần. Tôi chậm rì rì tiến tới gần bà ta. Trên tay còn không ngừng vuốt ve cáo nhỏ. Không biết đụng phải chồ nào trên người cáo nhỏ, tai nó đột nhiên run lên mấy cái. Lông toàn thân dựng ngược hết cả lên.
Lần đầu tiên trong đời Nghị Lâm cảm thấy thẹn, nếu như hiện tại hắn ở hình dạng con người, có lẽ mặt mũi đã đỏ hồng hết cả lên. Chồ Hoài Thục đang sờ… Chính là chỗ… Đó!
Cáo nhỏ trong tay tồi không ngừng cựa quậy, móng vuốt nhỏ cào cào vào lòng bàn tay tôi không hề có lực, ngược lại còn hơi ngứa.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó đã mở miệng cắn tôi. Móng vuốt tuy không được sắc bén, nhưng răng nanh thì hoàn toàn được lại. Có lẽ là vì gấp gáp, cho nên cáo nhỏ không khống chế được lực đạo, mở miệng ra ngoạp một phát vào tay tôi, da bị răng nanh làm rách, hơi ứa máu.
Tay tôi đột nhiên nhói một cái, tôi hơi nhíu mày, cúi đầu xuống nhìn. Có lẽ là nó cũng biết mình cắn hơi quá, cho nên bây giờ không ngừng lè lưỡi liếm miệng vết thương của tôi. Máu vừa ứa ra, đã bị nó
liếm sạch sẽ. Còn nâng đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn tôi.
Tôi không thế chịu đựng nổi ánh mắt đáng thương này của nó, bỏ qua miệng vết thương, giơ tay còn lại lên xoa xoa đầu cáo nhỏ.
Mặc dù tôi cảm thấy chuyện này cứ có chổ nào đó kỳ lạ… Cũng không thể nói rõ được là kỳ lạ chỗ nào, chỉ cảm thấy không đúng lắm.
‘Được tiện nghi còn khoe mẽ.’ Tử Trúc hừ lạnh một tiếng, rất ngứa mắt với hành động của Nghị Lâm. Đừng cho là nó khồng biết Nghị Lâm lợi dụng việc này để lấy máu của Hoài Thục! Đúng là tâm cơ! Còn dám bảo mình không phải Liên Trì! Hừ!
Đôi tai của cáo nhỏ hơi run lên, Nghị Lâm cụp mắt xuống, thu lại vẻ đáng yêu ban nãy, liếc nhìn Tử Trúc đang trong tay áo Hoài Thục, hắn hừ lạnh một tiếng, rũ đầu xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Máu của Hoài Thục quá bổ! Chính bởi vì quá bổ cho nên không thế lấy nhiều, chỉ có thế lấy từng chút từng chút một, fôi dần dần tiêu hóa.
Hiện tại Nghị Lâm đang bước vào trạng thái chuyến hóa năng lượng. Bởi vì có khế ước, cho nên Tử Trúc cũng cảm nhận được Nghị Lâm rơi vào ngủ say, biến thành trạng thái tự vận hành thân thể. Nó uốn éo thân mình, rầm rì mấy câu, cuối cùng cũng im lặng nhìn Nghị Lâm.
Đây là lúc quan trọng, nhất định phải đảm bảo an toàn cho hắn! Khế ước của bọn họ là khế ước sinh
tử, Nghị Lâm chết, nó nhất định cũng không sống được, cho nên phải trông trừng kỹ càng, không thế đế xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tôi cảm thấy trên tay bồng dưng nặng hơn một chút, khó hiểu nhìn xuống, cáo nhỏ ở trên tay đã ngủ say từ lúc nào, miệng còn không ngừng khò khè.
Tôi dở khóc dở cười, cũng không thể ném nó đi được, đành đổi qua một tư thế khác, để cho nó dễ chịu hơn.
Vốn dĩ Hà phu nhân cũng không xa, nhưng không hiểu vì sao tôi đi mãi vẫn chưa tới chồ của bà ta. Cứ mồi lần cảm giác sắp tới gần, bà ta lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa hơn.
Tôi ngước mắt nhìn trời, nhẩm tính trong lòng. Mười hai tháng ba, bách quỷ dạ hành, vong linh quầy nhiễu, bầu tròi ảm đạm, nhật nguyệt lu mờ.
Hôm nay là mười hai tháng ba!
Mặc dù trong lòng tôi đang gợn sóng, nhưng ngoài mặt vần rất bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì. Chỉ có điều bước chân đã tăng tốc hơn một chút. Lần này tôi nhìn Hà phu nhân không chớp mắt, chỉ sợ mình vừa không chú ý, bà ta đã biến mất qua chỗ khác rồi.
May thay, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, lan này tôi tới được chỗ của Hà phu nhân, tới nơi mới nhìn thấy, gần đó rất náo nhiệt!
Có quỷ, có người!
Mà quỷ thì chiếm đa số, người chỉ có ba, tôi, Hà
phu nhân và một đạo sĩ tóc trắng.
Bọn họ đang đứng trước một cái huyệt sâu ba mét, nhìn vào trong chỉ cảm thấy âm u, lạnh lẽo. Hà phu nhân kéo tôi tới trước mặt đạo sĩ:
“Đây là Tiểu Lan, là nương tử của Hà Liễu.”
Vị đạo sĩ đó không hề nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào con cáo nhỏ trong tay tồi. vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Cuối cùng lão ta vuốt vuốt cằm, rời mắt nhìn tôi.
Con cáo này, đúng là kỳ lạ! Có quỷ khí nhưng lại không phải là quỷ, có yêu khí nhưng lại không phải là yêu! Đúng là tà ma!
Tay tôi vô thức che chở cho cáo nhỏ, cũng không có ý định hành lễ gì đó với lão ta.
Lão đạo sĩ cũng không nói gì, chỉ phất cây phất trần trong tay, cảnh vật trước mắt chúng tôi lập tức thay đổi.
Bấy giờ tôi mới phát hiện, hóa ra nơi mình đang đứng là một chợ quỷ đông đúc! Quỷ đi qua đi lại tấp nập. Có một lão quỷ già nhìn thấy tôi, còn tiến lại chào mời: “Tiếu cồ nương, có muốn mua mỹ hoàn nhan không, đảm bảo dung mạo xinh đẹp giữ được nghìn năm, cũng không cần phải đột lốt người nữa!” Lão ta vừa lôi kéo tồi, vừa nâng cái hộp gồ trong tay lên.
Tôi lắc lắc đầu, ý bảo không mua. Lão quỷ cũng không ép nữa, chỉ tiếc nuối rời đi, dù sao quỷ cũng như người, ở người có quy tắc, ở quỷ cũng có. Quỷ ta
không muốn mua, cũng không được phép ép.
Cũng khó trách lão quỷ này, dù sao trên người tôi hiện tại quỷ khí yêu khí lẫn lộn. Không có chút nhân khí nào, cho nên bị nhầm thành quỷ cũng phải.
Chỉ có điều sắc mặt Hà phu nhân bên cạnh tôi không tốt lắm, tôi nhìn thấy sắc mặt bà ta trắng bệch. Lão đạo sĩ bên cạnh cũng chẳng kém cạnh gì, sắc mặt tuy không đến nỗi như Hà phu nhân, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Lão ta đưa cho Hà phu nhân một miếng ngọc nhỏ, cũng đưa cho tôi một miếng ngọc nhỏ, bảo rằng chia nhau ra tìm, khi nào tìm thấy người miếng ngọc sẽ nóng lên.
Tôi: “…” Tìm ai? Tìm quỷ ư?
Hà liều phu nhân kéo tôi qua bên cạnh, là một người lại ở nơi có nhiều quỷ thế này, rất nhanh sẽ hao tổn dương thọ của bà ta: “Đi tìm Hà Liễu, khi nào thấy thì quay lại chồ này, đập vỡ miếng ngọc, bọn ta tự khắc sẽ quay lại. Sau hai canh giờ, vần chưa tìm thấy Hà Liều, cũng nhất định phải quay về chồ này, rõ chưa?”
Tôi im lặng gật gật đầu, ý bảo mình đã rõ rồi. Lúc này bà ta mái yên tâm, đưa miếng ngọc cho tôi cầm.
Miếng ngọc lục bích lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay, trên đó còn có mùi tanh nhàn nhạt, tôi đưa thử lên mũi, hình như là mùi máu tươi.
Tôi xoay người đi về hướng khác, đi được một
đoạn, tôi xoay người, không nhìn thấy Hà phu nhân cùng lão đạo sĩ kia ở đâu nữa, lúc này tôi mới ném miếng ngọc trong tay qua một bên.
Tìm Hà Liễu cái gì chứ, tìm đường ra ngoài thì đúng hơn. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chắc chắn ở chợ quỷ này sẽ có cách tìm được đường ra. Chỉ là lúc này nếu như có Nghị Lâm thì tốt rồi. Hắn là người cai quản vạn quỷ, chắc chắn sẽ có cách ra ngoài.
Chỉ là khồng biết hắn lại làm sao, từ cả quãng đường khi nãy cứ rủ xuống, lúc đầu tôi còn cho là đang ngủ, nhưng sau đó lại không thấy nó cử động gì cả. Nếu như không phải nó còn đang thở nhè nhẹ, tôi còn nghi ngờ con cáo mình ôm trong tay đã chết rồi cơ.
Ngay cả Tử Trúc cũng không thấy đâu…
Nghị Lâm đang ngủ say, đột nhiên cảm giác được một sức mạnh kỳ quái bao phủ lấy bản thân mình, làm dịu vết thương như chân của hắn. cảm giác này rất giống như khi hắn ở địa bàn của mình.
Khi Nghị Lâm nói hắn bị thương ở chân, cũng khồng phải là nói dối, mà là lời thật lòng. Tuy rằng bản lĩnh của Hồng Liên không lớn, nhưng bản lĩnh của thần khí Huyết tử đằng trong tay cô ta là thật. Bị thương không đơn giản chỉ là phần ngoài da, mà chính là phần hồn.
Khi đó quá gấp gáp, cho nên hắn không thế làm gì khác hơn là ôm lấy Hoài Thục, tự mình chịu vết thương đó cho cô.
Hiện tại Hoài Thục lại ở một nơi nhiều quỷ khí như vậy… Chắc không phải lại rơi vào chỗ nào rồi đó chứ?
Nghị Lâm đấy nhanh tốc độ chuyến hóa lực lượng trong thân thể mình, cuối cùng vần không yên tâm, tạm thời kết thúc lần tu luyện này, ép năng lượng đang xao động trong thân thể xuống, cưỡng ép mình mở mắt ra ngoài.
Đập vào mắt chính là cảnh tượng của một tên quỷ nhỏ, làm dồ tể. Chỉ là thứ nó làm không phải thịt gà thịt vịt mà chính là thịt người. Đó là con quỷ heo. Hoài Thục thì đang giơ Nghị Lâm lên trước mặt tên đo tể.
“Không được, nhỏ quá… Không đủ dính kẻ răng!” Con quỷ đó lắc đầu, tiếp tục mài cây đao sắc bén trong tay.
Tôi vẫn kỳ kèo không bỏ: “Thật sự không được sao? Vậy ta lấy bộ da, ngươi lấy cả con cáo này cũng được….”
Con quỷ đó chém một nhát xuống cái thớt, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhe răng nói: “Vậy được, thấy ngươi xinh đẹp, ta tạm chấp nhận lần buôn bán lỗ này vậy, đưa con cáo đó cho ta, đảm bảo ngươi sẽ có một bộ lông xinh đẹp làm khăn bông!”
Tôi gật đầu, đưa con cáo trong tay về phía quỷ đồ tể kia.
Nghị Lâm:”…” Cô ta bán mình! Thế mà cô ta lại dám bán mình! uổng công mình lo cho cô ta như thế!
Thân thế cáo nhỏ hơi run một chút sau đó hóa thành một luồng ánh sáng, biến thành người, đứng sau lưng tôi.
Ánh mắt tồi lóe lên chút ý cười, cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Tôi xoay người, tiếc nuối: “Đáng tiếc, suýt chút nữa là có bộ lông xinh đẹp rồi…”
Nghị Lâm tức tới run người, chỉ hận không thể đá tôi vào trong cái chảo dầu đang sôi kia. Cuối cùng bóng dáng hắn lóe lên, biến mất ngay trước mắt tôi, ngay cả một câu cũng không nói.
Tên này… Thôi bỏ đi!
Tôi nhìn quỷ đồ tể, mỉm cười: “Xin lỗi, làm phiền ngươi fôi.”
Tên quỷ đồ tế kia nhìn tôi không chớp mắt, nhìn tới ngớ cả người ra. Nó mở miệng thì thầm, “Tang Ca…”
Lúc đó tôi đã xoay người rời đi, cho nên đương nhiên không thể nghe thấy lời nói đó. Tôi nhàm chán đi dạo xung quanh chợ quỷ, cuối cùng nhìn lên một tấm mặt nạ màu bạc được treo ở cuối con đường. Tấm mặt nạ đó rất xinh đẹp, tinh xảo, chẳng hiếu sao tôi lại thấy nó rất quen thuộc, nhìn nó tới ngẩn người.
“Thích nó à?”
Tôi giật mình, quay người lại. Nghị Lâm đã bỏ đi khi nãy, bây giờ lại ở bên cạnh tồi. Hắn lạnh nhạt mở miệng.
Tôi nhếch môi: “Thích/
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi lấy nó.” Nghị Lâm vừa nói, vừa kéo tõi đi về phía trước.
“Nhưng tôi không có tiền…” Tôi nhún vai, cảm thấy thứ đó chắc chắn không thế tặng được.
“Tồi có.”
“Anh có tiền sao?” Tôi thắc mắc, rõ ràng tồi không nhìn thấy hắn đem tiền mà.
“… Không có.” Lần này Nghị Lâm trầm mặc rất lâu, cuối cùng thành thật lắc đầu. Xưa nay hắn vốn không cần đem tiền, hắn muốn thứ gì, bọn chúng sẽ tự động tìm ra fôi dâng lên trước mặt hắn.
Tôi: “… Vậy anh định mua bằng cái gì? Mặt sao?”
Lần này Nghị Lâm lại nở nụ cười: “Đúng, dùng mặt của tòi.”