Hôm nay khách ở phòng tập về sớm, sau khi Sơ Nhất quét dọn xong còn sớm hơn bình thường cả nữa tiếng.
Bên ngoài đại sảnh đã không còn ai, chỉ còn chị gái đứng trước bàn tiếp tân chờ đóng cửa, vẻ mặt tươi cười mà nói chuyện điện thoại.
Chắc là gọi điện với bạn trai, cười đến vô cùng ngượng ngùng.
Mấy bạn gái yêu vào một cái là vô cùng ngại ngùng, khai giảng học kì này chưa bao lâu Sơ Nhất đã phát hiện rồi.
Bạn nữ ngồi bàn trước nhìn Lý Tử Hào cười như thế.
Sơ Nhất cảm thấy thần kì thật, hồi học kì trước hai người họ còn từng cãi nhau. Vừa nghỉ hè xong một cái liền cặp với nhau, liếc mắt đưa tình với nhau chưa được hai tuần, bây giờ ra khỏi cổng trường đã nắm tay nhau đi về rồi.
Đến cái sự nghiệp lưu manh giả Lý Tử Hào cũng không rảnh mà lo nữa.
Sơ Nhất thở dài, tương lai hoang tàn mà.
Có điều bây giờ mấy người trong đám Lý Tử Hào đều muốn học hành cũng không tìm cậu nữa. Chuyện hai lần Sơ Nhất đánh Lương Binh mặt mày đầy máu cả trường đều biết hết rồi, thậm chí còn lan rộng ra ở mức độ nào đó nữa.
Ngày tháng hiện tại của cậu so với trước đây tốt hơn nhiều, tất cả mọi người đều né cậu ra.
Trước đây ở một mình là do cậu đi trốn, bây giờ ở một mình là do người ta trốn cậu, hai loại cảm thụ này khác nhau rất lớn.
Ba là thằng giết người xong rồi trốn, cái nồi này bây giờ đang ụp lên đầu của cậu, cho dù có một ngày phá được án, cứ cho là ba vô tội cũng khó mà gỡ ra được. Cuối cùng thì cảnh sát cũng sẽ không rùm beng mà đến chỗ bọn họ tuyên bố kết quả, cùng lắm thì báo chí và TV nói vài câu, xem được thì ờ một tiếng còn không xem được thì vẫn cứ thế.
Ở dưới "hào quang" của ba, cái chuyện Sơ Nhất đánh Lương Binh bị phóng đại vô hạn. Nếu không phải Lương Binh vẫn còn cả ngày lắc lư ở đây, mọi người nhất định sẽ tin chắc rằng Lương Binh bị cậu giết mất rồi.
Sơ Nhất ngồi bên cạnh sàn đấm bốc, ngây ra một hồi mới phát hiện mình lạc đề rồi.
Yêu đương à.
Sau khi khai giảng lớp chín người yêu nhau rất nhiều, không biết yêu đương rốt cuộc có cảm giác gì mà cả ai ai cũng có cái dáng vẻ muốn ngừng mà không được ấy. Đã có ba cặp bị giáo viên mời phụ huynh rồi mà người trước ngã xuống người sau tiến lên một lòng muốn thử.
Trước đây cậu không nghĩ đến những việc này, suy nghĩ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Trước đây cậu còn chẳng cao bằng con gái, còn bị nói lắp nữa...... Cho nên đến bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào suy nghĩ mà suy đoán, có lẽ là con người sẽ bị cô đơn mà cô đơn đến một trình độ nào đó thì sẽ muốn tìm một người để ở cùng nhau.
Giống như cậu muốn ở cùng với Yến Hàng, không nói gì cũng được...... Ờ, bây giờ đang nghĩ chuyện yêu đương á không có liên quan gì đến Yến Hàng hết......
Có điều nếu như Yến Hàng vẫn luôn ở, cậu cũng sẽ không suy nghĩ đến yêu đương làm gì.
Nhưng mà Yến Hàng thì sao? Sơ Nhất đứng lên, vuốt tấm đệm bị nhăn lại, bắt đầu đấm vào bao cát. Yến Hàng đẹp trai như như thế, tiêu sái như thế, mấy chị gái fans của anh ấy đều biết, Yến Hàng muốn yêu đương quá dễ, có thể là hồi trước cũng yêu rồi.
Không, không không, không có, Yến Hàng nói chưa từng nhận được quà, đẹp trai như này nếu đã từng có bạn gái làm sao có thể chưa từng nhận được quà chứ.
Sơ Nhất cười cười, liên tục vung nắm đấm về phía bao cát.
Chú Yến nói đúng, luyện tập như vầy chán thật nhưng thật sự có thể dùng được. Bây giờ cậu ra quyền đã có thể cảm nhận được tốc độ nhanh hơn, khi một chân đá lên bao cát đã có thể cảm nhận được sức lực rõ ràng.
Còn cao lên, không biết có tác dụng không, lúc vóc dáng thay đổi vẫn còn đang tập luyện...... Đúng là không chắc chắn thật. Dù sau thì học sinh nam trong lớp vừa qua kì nghĩ hè một cái, lúc quay về trường liền giống như bị cán qua vậy, toàn bộ đều bị kéo dài ra, Lý Tử Hào như thể một cái cần câu, cao thẳng lên 1m9 trở thành người cao nhất lớp luôn.
Tuy rằng cậu cũng cao lên rất nhiều nhưng vẫn nằm trong nhóm lùn.
Có điều đối với dì út đã ba bốn tháng chưa gặp cậu mà nói, cậu cao hơn một chút so với trước kì nghỉ hè đã vô cùng động trời rồi.
Buổi trưa lúc tan học dì út đi công việc ngang qua muốn dẫn cậu đi ăn. Xe dừng ở con đường đối diện trường học, cậu đã đi đến bên xe dì luôn rồi mà dì vẫn chưa nhìn thấy cậu, cậu kéo cửa xe dì mới bị doạ giật mình: "Ôi trời! Con trai nhà ai đây này!"
"Ăn cướp đây." Sơ Nhất dùng ngón tay chọt cánh tay dì.
"Trời đất," Dì út bật cười, vỗ vỗ mặt cậu, "Mấy tháng không gặp con, giờ liếc mắt một cái không nhìn ra luôn, dáng người cao này, còn cao hơn dì luôn rồi."
"Tại dì lùn, lùn quá á." Sơ Nhất lên xe, cười nói.
"Được đó nha, ngầu lắm," Dì út lái xe, "Chó con đã có thể chê người ta lùn rồi..... Con 1m7 nhỉ?"
"Con không đo," Sơ Nhất nói, "Chắc cũng, cỡ đó, tối ngủ chân, chân bị đau, mẹ con nói vì cao nhanh, nhanh quá."
"Đúng rồi, dượng con cũng cao lên và lúc cỡ này, xương đau đến không ngủ nổi," Dì út nhìn nhìn cậu, "Quần áo nhỏ rồi nhỉ? Đồng phục không mặc được nữa đúng không?"
"Vâng." Sơ Nhất cúi đầu nhìn nhìn, bây giờ áo cậu mặt trên người là quần áo cũ của ba, ba cũng không biết mua quần áo lắm, áo khoác không biết tìm từ chỗ nào về, phía trên in chữ, Điều Hoà XX.
Quần thật ra rất đẹp, là quần thể thao hồi trước của Yến Hàng cho cậu, bây giờ trời lạnh vừa hay có thể tiếp tục mặc. Thật ra cậu không nỡ mặc, cứ sợ sẽ bị hỏng.
"Ăn xong dì út đưa con đi mua mấy bộ quần áo nhé," Dì út nói, "Nhóc con lớn rồi, muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người thì cũng sắp có rồi, mặc cái áo lao động này kì lắm."
"Con có, có tiền." Sơ Nhất nói, nghĩ nghĩ lại có hơi đắc ý, "Con đi, làm á."
"Thật sao?" Dì út có hơi giật mình, "Ở đâu vậy?"
"Phòng tập, boxing," Sơ Nhất sờ sờ ống quần, " Quét dọn vệ sinh á, hơn một, một ngàn."
Qua cả buổi trời dì út mới nói một câu: "Thế là chó con trưởng thành thật rồi, thật là......"
"Con mời, mời dì ăn cơm." Sơ Nhất vỗ vỗ túi.
Mấy tháng này cậu đều đang để dành tiền, mỗi tháng phòng tập sẽ phát tiền lương. Cậu đưa cho mẹ 800 tệ còn mình giữ lại 500, để dành trong thẻ.
Để dành tiền không phải vì chuyện gì khác, nếu cậu thật sự chỉ muốn học trung cấp nghề, dưới sự phẫn nộ mẹ chắc chắn không cho cậu tiền học phí, cậu phải tự mình chuẩn bị trước.
Nếu không tuân theo yêu cầu của mẹ, sau này có lẽ cậu đều phải dựa vào chính mình.
Hơn nữa với tính cách của mẹ, cho dù cậu có tuân theo yêu cầu của mẹ, cũng không biết lúc nào sẽ chọc giận mẹ.
Giống như Yến Hàng, tự mình làm, tự mình tiêu, sẽ an toàn hơn nhiều.
Dì út không từ chối lời mời đãi khách của cậu, hai người đi ăn một bữa lẩu nhỏ.
"Gần đây có tin gì không?" Đi út hỏi, "Cảnh sát có tìm nhà con nữa không?"
"Không có." Sơ Nhất thở dài khe khẽ.
"Haiz," Dì út nhìu mày, " Ba con cũng thật là...... Có điều con đừng thấy gánh nặng, bất luận ba con có làm hay không cũng không liên quan đến con."
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
Trước tiên con phải là chính con.
Không biết tại sao, cậu lại nhớ đến câu này của chú Yến.
Bây giờ cậu hiểu rõ được ý của cậu này nhưng để làm được lại không dễ.
"Đi thôi," Dì út uống ngụm trà, "Dạo trung tâm mua sắm thôi, đổi quần áo cho con."
"Đừng đi, mua sắm." Sơ Nhất nghĩ nghĩ, "Đi phố, phố đi bộ đi."
"Sao thế?" Đi út cười lên, "Muốn tiết kiệm tiền cho dì à? Trung tâm mua sắm cũng có giảm giá mà, dù sao cũng là mua cho con mấy bộ đồ thể thao, đi đâu cũng thế mà."
Khó có được một ngày nghỉ, vốn dĩ Yến Hàng muốn về ngủ nhưng mấy đồng nghiệp kéo hắn ra ngoài chơi. Hắn đã từ chối hai lần rồi, giờ không tìm được lí do nữa.
Nếu là trước đây đến lý do hắn cũng không thèm tìm, không chừng chỉ là giao tình mười ngày nữa tháng thôi, không cần thiết.
Nhưng bây giờ thì khác, không có ai dẫn theo hắn đi khắp nơi nữa, thời gian hắn sống ở đây không thể tùy ý được nữa, hắn phải học cách thích ứng với sinh hoạt như vầy.
Học được cách quen biết rất nhiều đồng nghiệp, hàng xóm, học được mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy những người quen thuộc, học được cách giống như một người bình thường đi trong đám người trên đường phố.
Thế này vốn là cuộc sống mà hắn từng mong chờ.
Nhưng không biết là bởi vì những năm tháng trong kí ức sâu đậm nhất của hắn, hắn đều ở trên đường, hay là bởi vì không có bố. Mà lúc thật sự có được cuộc sống như vậy hắn lại chẳng toàn ý mà đi vào.
Đồng nghiệp ăn uống xong thì nói muốn tìm một chỗ đánh bài. Lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo hai cô gái lại không nhịn được mà đi vào.
Hắn cùng với một đồng nghiệp nam khác ngồi đó xem hai người họ thử quần áo.
"Đẹp không?" Một cô gái đổi quần áo đi đến trước mặt hai người họ.
"Đẹp," Đồng nghiệp nam gật đầu, "Tôn da lắm, vốn dĩ cậu cũng rất trắng rồi."
Cô gái cười lên, lại nhìn Yến Hàng.
"Trắng." Yến Hàng gật đầu.
Hai người này đang ở trong giai đoạn liếc mắt đưa tình, hắn không định nói nhiều chiếm đất diễn gì đó.
Có điều lúc một cô gái khác tên Trương Thần đi ra, Yến Hàng liền cảm thấy không được tự nhiên. Tuy hắn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng cảm nhận đàng hoàng cái gọi là "cảm nắng" nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được ít thứ gì đó.
"Thế nào?" Trương Thần chống nạnh.
"Cô giẫm lên nó," Yến Hàng đưa chân kéo một cái ghế nhỏ đến gần cô, "Cầm một cây đao nữa là trực tiếp nói ra lời thoại được luôn rồi."
"Núi này ta mở," Trương Thần giẫm chân lên ghế, "Ghế này ta chiếm, nếu muốn qua đường này, phải khen bà đây đẹp."
(*Câu gốc là 此山是我开,此树是我栽,要想过此路,留下买路财. Núi này ta mở, cây này ta trồng, muốn qua đường này, để lại tiền mãi lộ.
Bạn Trương Thần sửa lời lại.)
Yến Hàng giơ ngón cái với cô: "Đẹp."
"Cảm ơn." Trương Thần nói.
"Chả vần tí nào." Đồng nghiệp nam bên cạnh nói."
"Tôi nói cậu chứ, với cái EQ này của cậu," Trương Thần thở dài, vừa đi về phía gương vừa nói, "Chả cần đến phim cung đấu, đến phim thần tượng não tàn muốn hành chết cậu chả cần đến hai tập."
"Chua ngoa gớm." Đồng nghiệp nam thở dài.
Yến Hàng cười lên.
Hai cô gái thử quần áo hơn nữa tiếng, một bộ cũng không mua.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng dưới ánh mắt phức tạp của nhân viên, Yến Hàng thở dài: "Thế này xem như vận động tiêu cơm à?"
"Thông minh," Trương Thần búng tay một cái, "Cũng xem như an ủi tinh thần, vừa nãy bọn tôi ở trong phòng thay đồ chụp đã đời, có những bộ quần áo không phải mua, chụp ảnh là được."
"...... Ờ." Yến Hàng cười cười.
Hoạt động tiếp theo là đánh bài.
Họ tìm một phòng trà, sau đó bắt đầu chơi mạt chược.
Yến Hàng cảm thấy không vui, có thời gian hắn thà rằng đi chạy bộ hoặc là lật vài trang sách, cho dù là ngây ra đấy cũng được.
Nhưng mấy người họ rất thích thú, hắn chỉ có thể chịu đựng không làm mất hứng. Vừa đánh mạt chược vừa nghe bọn họ tám chuyện nhà hàng.
Nhà hàng mà Thôi Dật giới thiệu hắn là một nhà hàng đồ Tây 5 sao, những nhà hàng không chính quy trước đây mà hắn từng làm không so nổi.
Có lẽ là Thôi Dật thay hắn chém gió quá đỉnh, lúc phỏng vấn, lúc tổ trưởng gọi điện hẹn thời gian với hắn cũng dùng tiếng Anh. Quá trình phỏng vấn hắn cứ liên lục nói tiếng Anh cứ như đang đấu pháp vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy phỏng vấn thống khổ bỏ mẹ.
Cũng may đã an toàn thông qua, không làm Thôi Dật mất mặt.
Nhưng sau khi chính thức đi làm mới phát hiện, khả năng tiếng Anh chả người khác cũng chỉ đủ gọi đồ ăn là được.
Ngay lập tức cả thấy mình lỗ muốn chết.
"Chị trần hình như mang thai rồi phải không?" Trương Thần hỏi.
Chị Trần chính là tổ trưởng của họ, một chị gái vô cùng nghiêm khắc. Có điều vô cùng xinh đẹp, Yến Hàng còn rất thích nghe chị dạy bảo.
"Hình như thế á," Cô gái khác nói, "Vậy có phải sắp từ chức rồi không? Tổ trưởng trước cũng là mang thai nên từ chức nhỉ?"
"Chắc là không đâu, chị ấy cuồng công việc mà," Trương Thần nói, "Tớ thật sự có cảm giác rằng chị ấy sẽ làm việc đến một giây trước khi sinh luôn ý, chưa từng nhìn thấy người nào liều thế luôn."
"Vậy dù sao cũng phải có ai thay chỉ," Đồng nghiệp EQ thấp sống không quá ba tập trong lhim thần tượng não tàn nói, "Không biết là ai nữa, hy vọng sẽ không dữ giống chị ta."
"Cậu ấy đấy." Trương Thần chỉ Yến Hàng.
Mấy người cùng nhìn qua đây, Yến Hàng không ngước mắt, nhìn bài của mình: "Cô không thể vì tôi đẹp trai mà cái gì cũng chỉ tôi chứ."
Mấy người đều cười, EQ thấp nói: "Đúng đó, cậu ta dựa vào cái gì."
"Tuần trước lúc giám đốc cải trang vi hành ấy," Trương Thần nói, "Nếu không có Yến Hàng bọn mình đã bị mắng rồi."
"Có lố vậy đâu," EQ thấp nói, "Không phải chỉ là cằn nhằn đòi đồ ăn kèm à......"
"Vậy sau cậu không lên mà trả lời, cậu còn chưa nghe hiểu người ta nói cái gì," Trương Thần chống cằm, "Lúc đó tôi cảm thấy ấy à, cái cậu Yến này đơn giản mà nói là đẹp bung nốc luôn."
"Cô......" Yến Hàng ra bài, lúc đang muốn nói chuyện, điện thoại reo lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là Thôi Dật, hắn nhấn nghe.
"Đang chơi ở ngoài à?" Thôi Dật hỏi.
"Vâng, với mấy đồng nghiệp," Yến Hàng nói, "Sao thế?"
Lúc hỏi ra hai chữ "sao thế" này, hắn có hơi căng thẳng. Bình thường trừ lúc gọi hắn đi phòng gym Thôi Dật đều sẽ không gọi cho hắn.
Cuộc gọi này gọi đến còn ngay lúc văn phòng của y đang bận, trong đầu Yến Hàng lập tức có một suy đoán khiến hắn hít thở không thông.
"Vậy lúc cháu về thì gọi cho chú đi," Thôi Dật nói, "Chú......"
"Bây giờ cháu về ngay," Yến Hàng buông bài đứng lên.
"Có việc gấp à?" Trương Thần nhỏ giọng hỏi.
Hắn gật đầu.
"Vậy cậu đi nhanh đi," Trương Thần nói, "Chốc nữa tính sổ, mai đi làm tôi mang tiền đến cho cậu."
"Cô giữ đi," Yến Hàng cầm áo khoác nhìn mấy người họ cười cười, bước nhanh ra ngoài, thấp giọng, "Bố cháu có tin tức à?"
"Không có," Thôi Dật nói, "Cháu không cần căn thẳng."
"Ờ." Yến Hàng lên tiếng, đứng ở ven đường, không nói rõ được lúc nghe được câu kia mình đã thở phào hay thất vọng.
Hắn muốn có tin tức của bố nhưng lại sợ là tin xấu.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của hắn cơ bản là bình thường. Nhưng vẫn sẽ mơ thấy bố và một vũng máu như cũ sau đó cả người đầm đìa mồ hôi mà tỉnh lại.
"Không thì chú qua đó tìm cháu," Thôi Dật nói, "Cháu ở đâu?"
"Giao lộ đối diện với Vạn Đạt phía sau khách sạn của bọn cháu ấy." Yến Hàng nói.
"Vậy gần lắm, chú qua ngay." Thôi Dật nói xong thì cúp điện thoại.
Yến Hàng có chút bất an không nói nổi, vì để trấn an chính mình, hắn đến tiệm quà vặt phía sau mua một hộp kẹo bông, ngồi xổm xuống ven đường từ từ ăn.
Ắn hai cái, hắn cảm thấy có người đang nhìn hắn.
Lúc quay đầu thì nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục, trông giống như lớp 1 lớp 2 lớp 3 gì đó.
Quần áo có hơi bẩn, trên mặt cũng có hơi lắm lem.
Thấy hắn quay đầu lại, nhóc học sinh có hơi ngại mà cúi đầu.
Hắn quay đầu lại, nhóc học sinh lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Yến Hàng không biết tại sao mình lại có thể nhìn thấy bóng dáng của Sơ Nhất trên người của một nhóc học sinh, hắn đưa kẹo bông trong tay qua: "Anh mời."
Nhóc học sinh nhìn hắn không nhúc nhích.
"Anh không thích ăn màu xanh lam," Yến Hàng nói, "Em ăn giúp anh đi."
Nhóc học sinh hơi do dự, đi qua nhìn nhìn hộp, lấy một viên màu xanh lam bỏ vào miệng.
"Lại đây, ngồi xổm chút đi." Yến Hàng vẫy tay.
Nhóc học sinh đi đến ngồi xuống song song với hắn.
"Màu hồng cũng giúp anh ăn luôn đi," Yến Hàng nói, "Anh chỉ ăn màu trắng thôi."
"Được." Nhóc học sinh gật đầu.
Hai người cứ như vậy ngồi xổm ở bậc thang ăn kẹo bông.
Qua không lâu lắm, Thôi Dật lái xe đến, Yến Hàng đưa hộp vào tay nhóc học sinh: "Cảm ơn em ở với anh."
Nhóc học sinh chắc là không nghe hiểu, cầm hộp nhìn hắn.
"Anh phải đi rồi," Yến Hàng đứng dậy, xoa xoa đầu cậu nhóc, "Cho em hết đó."
"Cảm ơn anh." Nhóc học sinh nói.
Yến Hàng cười, chạy đến lên xe Thôi Dật.
"Cảnh sát liên lạc với chú." Thôi Dật vừa lái xe về phía trước vừa nói.
"Liên lạc với chú?" Yến Hàng ngẩn người.
"Không phải vì vụ án lần này," Thôi Dật nói, "Là...... trước đây."
Yến Hàng nhìn y.
"Bố cháu đã nói với cháu chưa?" Thôi Dật nhìn hắn một cái, "Mẹ cháu ấy......."
"Có nói một chút," Yến Hàng nói, "Không phải là ông ấy...... Vì cái này mới bị Lão Đinh tìm đến hả? Là Lão Đinh à?"
"Ừm," Thôi Dật ấn mồi thuốc lá, "Nhưng không chỉ mỗi mình hắn."
Yến Hàng nhùn chằm chằm mồi thuốc lá, tay run nhẹ một cái.
"Có thể có manh mối của cái người khác kia," Thôi Dật lấy thuốc ra ném lên đùi hắn, "Tình huống cụ thể chú cũng không rõ lắm, tuy nhiên hẳn sẽ không sao...... Nhưng cháu nên chú ý an toàn."
"Ý gì cơ?" Yến Hàng châm thuốc.
"Nếu bố cháu còn sống," Thôi Dật nhíu mày, "Chắc chắn vẫn sẽ điều tra tiếp, gấp lên rồi ai mà biết được chứ, nếu không bố cháu cũng không bảo chú đón cháu."
Đồ nướng Tiểu Lý.
Sơ Nhất cúi đầu cầm điện thoại, viết xuống bốn chứ trên thanh tìm kiếm.
Cậu không biết đã tìm bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không từ bỏ, trong phòng tập có wifi, đường truyện mạng nhanh hơn nhiều so với mạng điện thoại của cậu. Cậu đều sẽ tranh thủ lúc tập mệt rồi mà tìm một chút.
Yến Hàng nấu ăn rất ngon, miệng cũng kén hơn người bình thường. Tiệm đồ nướng mà Yến Hàng nguyện ý đi, mùi vị có lẽ không tệ, một quán ăn như thế có thể sẽ được nhắc đến trên diễn đàn địa phương.
Tuy rằng là mò kim đáy biển nhưng Sơ Nhất vẫn muốn thử xem.
Dù sao hiện tại cũng không có biện pháp nào khác.
Trừ tìm kiếm như thế, cậu còn đi tìm trong mấy phần mềm đánh giá ẩm thực, cậu cũng không biết tại sao mình cứ nhất định phải tìm được Yến Hàng.
Yến Hàng còn giữ Wechat của cậu nhưng vẫn luôn không liên lạc với cậu, rất có khả năng là vì Yến Hàng không muốn liên lạc với cậu nữa. Cho dù cậu có tìn được Yến Hàng ở một thành phố nào đó thật cũng chẳng làm được gì.
Nhưng vẫn muốn tìm, cho dù không làm được gì nhưng vẫn muốn tìm.
Ít nhất cũng có thể xem dự báo thời tiết.
Còn tại sao Yến Hàng không từ mà biệt, tại sao lại không chịu liên lạc với cậu.
Cậu đều không nghĩ kĩ.
Không dám.
"Sơ Nhất." Huấn luyện viên Hà đứng trên sàn đấm bốc gọi cậu một tiếng.
"Vâng?" Sơ Nhất đi qua, "Dọn, dẹp ạ?"
"Bây giờ mà dọn cái gì," Huấn luyện viên Hà cười cười, "Thời gian này người dọn cũng có phải con đâu, lên đây."
"Làm gì?" Sơ Nhất ngẩn người, nhìn lên sàn đấm bốc.
Trên sàn đấm bốc còn có hai người, có điều không phải mấy người mà cậu quen. Bình thường huấn luyện viên Hà dẫn theo mấy học viên cậu đều biết.
"Luyện mấy cái với nhóc kia đi." Huấn luyện viên Hà chỉ một người bên kia.
Sơ Nhất nhìn theo, là một nam sinh tuổi cỡ cỡ cậu.
"Ai thế?" Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.
"Đồ đệ mới của đối thủ một mất một còn của chú," Huấn luyện viên Hà cũng nhỉ giọng, "Mới luyện mấy tháng, cảm thấy chính mình đỉnh đến mức bay một vòng mặt trăng luôn, con đi xử nó đi."
Đây là đến thách đấu, Sơ Nhất từng thấy vài lần, một hai tháng sẽ có một lần.
Cái gọi là đối thủ một mất một còn không phải thất sự là kẻ thù, mà chính là mấy người huấn luyện viên quen biết. Thích so tài với nhau, thách đấu đương nhiên cũng không đấu thật nhưng thắng thua sẽ liên quan đến mặt mũi của Huấn luyện viên, người thua chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
"Chú là, bị," Sơ Nhất nhìn Huấn luyện viên Hà, "Say rượu rồi?"
"Hả?" Huấn luyện viên Hà nhìn cậu.
"Hay là không, không muốn nhận, người nữa?" Sơ Nhất nói.
Cậu chưa từng được huấn luyện chính quy, chỉ là vẫn luôn tự mình luyện. Huấn luyện viên Hà lúc rảnh rỗi sẽ qua chỉ cậu một chút, có đôi khi những học viên khác cũng sẽ dạy cậu.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, bây giờ còn bảo cậu đi so với cái người luyện tập đàng hoàn đỉnh đến mức bay vòng quanh mặt trăng á?
Còn xử nó?
Thế này thì xử kiểu gì? Cậu cũng hông có muốn làm cái gì người này đâu nhớ, lớn lên cũng không có đẹp.
"Tiểu Lâm," Huấn luyện viên Hà không nhiều lời với cậu nữa, vẫy tay với một học viên, "Lấy cái găng tay đấm bốc cho Sơ Nhất."
"Lấy ngay," Tiểu Lâm cầm găng tay đi đến, "Anh giúp em."
"Không phải," Sơ Nhất nhìn hắn, " Nếu con bị, bị đánh, có đền, đền tiền thuốc, thuốc men không?"
"Không đền, chú dùng nội công chữa cho con," Huấn luyện viên Hà nói, "Nếu mà con thắng chú tăng lương cho."
"Tăng, bao nhiêu?" Sơ Nhất lập tức hỏi.
"Mê tiền." Tiểu Lâm bật cười.
"500." Huấn luyện viên Hà nói.
"Con đi xử, nó." Sơ Nhất đeo xong găng tay, chạm chạm tay, nhảy lên sàn đấm bốc.
Bay vòng quanh mặt trăng nhìn không dễ chịu lắm, biểu tình trên mặt rất kiêu ngạo.
Yến Hàng cũng kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo đến vô cùng đẹp trai.
Chắc vốn đã rất đẹp trai rồi.
Bay một vòng mặt trăng đi đến, đứng ở trung tâm nhảy nhảy vài cái, hất cằm nhìn cậu.
Cậu đi qua, cùng Mặt trăng chạm găng tay.
(*Ẻm gọi thằng nhóc kia là Nguyệt Nguyệt ý ạ.)
"Đều là người mới," Đối thủ một mất một còn nói, "Thả lỏng, không cần căn thẳng."
"Sơ Nhất cho bọn họ biết cái gì gọi là sư quét rác đi." Huấn luyện viên Hà nói.
" Cậu biết chém ghê nhỉ." Đối thủ một mất một còn nói.
"Keng!" Huấn luyện viên Hà hô một cái.
Khi cái quái gì cơ?
(*HLV kêu 当 kiểu như keng một tiếng là bắt đầu đấu á, nhưng ẻm không hiểu.)
Sơ Nhất còn chưa lấy lại tinh thần, Mặt trăng đã nhẹ nhàng nhảy đến, đánh thẳng một quyền lên mặt cậu.
Một đấm này vô cùng tuyệt đẹp, sau khi sư quét rác lên sàn đấu nhảy một cái cũng chưa nhảy đã bị đánh bại rồi.
Cái phòng tập boxing này phải đóng cửa mất rồi.