Tư Duệ ngất đi khiến anh trong trạng thái rối bời không hiểu gì. Cô nói cô mang thai sao? Đứa bé là con ai? Là con người đàn ông kia hay sao?
– “Tư Duệ! Tư Duệ, tỉnh lại đi. Em phải nói cho tôi biết đứa bé là con ai!”
Anh lay lay người cô muốn cô tỉnh lại nhưng cô sớm đã bất tỉnh rồi.
_____________________
Tư Duệ được đưa tới bệnh viện cấp cứu trong trạng thái hôn mê, Dương Vân đang ngủ thì cũng bị cuộc điện thoại của anh làm phiền đành phải rời giường tới bệnh viện gấp.
– “Có chuyện gì thế? Sáng nay cô ấy ngất xỉu cũng mới tỉnh lại thôi mà.”
Dương Vân vừa khám cho cô vừa hỏi anh.
Những dấu hôn trên người cô nói lên tất cả, Dương Vân thấy vậy thì giật mình, sửng sốt hỏi:
– “Cậu bị điên à? Đừng nói với tôi là hai người vừa mới quan hệ đấy nhé? Cô ấy đang mang thai đấy.”
– “Thì ra cậu cũng biết cô ấy mang thai à? Vậy là chỉ có mình tôi không biết sao? Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết?”
– “Tôi cũng chỉ mới biết được ít hôm thôi. Tại vì Tư Duệ không cho tôi nói.”
Dương Vân bắt đầu thanh minh cho mình.
– “Cậu là bạn tôi hay là bạn cô ấy?”
Chu Thiệu Huy hỏi ngược lại.
– “Nhưng đứa bé là con của cậu đúng không? Vậy thì tại sao cô ấy lại không nói cho cậu biết chứ?”
Dương Vân đưa tay sờ lên cằm, thắc mắc.
– “Không phải. Là con của người khác.”
Nói đến đây, Chu Thiệu Huy cau mày, thể hiện rõ sự tức tối. Cô không chỉ sau lưng anh qua lại với người khác, mà còn âm mưu bắt anh “đổ vỏ”.
– “Trời đất. Không phải chứ? Cậu chắc không?”
Dương Vân ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy. Tư Duệ trong mắt anh là một cô gái hiền lành, thuần khiết chứ tại sao lại là một người phụ nữ trăng hoa, tráo trở như vậy được.
– “Là thật. Tôi đã hai lần bắt gặp bọn họ bên nhau rồi.”
– “Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Hơn nữa hai người có quan hệ là gì? Tôi tưởng hai người cắt đứt quan hệ hơn một tháng trước rồi?”
– “Cậu hỏi nhiều quá đấy. Lo mà làm việc của mình đi! ”
– “Cô ấy bị động thai. May là đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không thì đứa bé đã nguy hiểm rồi. Cô ấy sức khoẻ vốn rất yếu, nếu còn có lần sau thì e rằng đứa bé sẽ không may mắn như hôm nay đâu.”
Dương Vân kiểm tra sơ bộ kết hợp với kết quả xét nghiệm mà bác sĩ khác đã đưa cho anh lúc nãy xong kết luận.
– “Đứa bé được mấy tháng rồi?”
– “Đứa bé được 4 tuần tuổi rồi. Cô ấy cần phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Trong thời gian này cần tránh áp lực tâm lý và xúc động mạnh. Cậu ấy, tôi biết là sinh lực của cậu mạnh nhưng mà ai lại đè một người phụ nữ đang mang thai ra thịt bao giờ. Ít nhất là trong 3 tháng đầu, cậu phải nhịn. Nếu nhịn không được thì ra ngoài kiếm cô khác mà xả, đó là nghề của cậu còn gì?!”
Dương Vân nhân cơ hội giáo huấn anh một trận nhưng sau đó lại nhận được ánh mắt lườm cực sắc lạnh từ anh, thế là Dương Vân im bặt không dám nói nữa rồi lẳng lặng rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhanh xanh xao đi vài phần, người cô gầy đi rất nhiều. Thì ra trước đây cô đã để lộ ra dấu hiệu của người phụ nữ mang thai nhưng anh lại không biết. Nếu là cô mang thai được 4 tuần rồi thì tức là trước khi anh và cô tái kí hợp đồng cơ mà. Tại sao cô biết mình mang thai còn cố tình tiếp cận anh? Rốt cuộc cô có mục đích gì?
Chu Thiệu Huy đứng nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài hành lang hút thuốc. Người con gái này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà anh không biết?
Tư Duệ từ từ mở mắt, cô nhìn xung quanh bốn bề trắng xoá, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi, tay trái của cô có cái gì đó vương vướng, cô đưa tay lên nhìn thử thì là chiếc kim truyền dịch đang được gắn trên tay cô. Thì ra đây là bệnh viện. Tư Duệ trầm mặc một lúc nghĩ lại chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi. Đứa bé? Con của cô? Nghĩ đến đứa bé, cô vội vàng ngồi dậy, miệng không ngừng nói:
– “Con của tôi? Con của tôi đâu rồi?”
Anh đứng bên ngoài nghe được tiếng hét thất thanh của cô thì vội chạy vào. Nhìn thấy anh, cô vội nắm lấy tay anh, gấp gáp hỏi:
– “Con của em đâu rồi? Đứa bé đâu rồi? Anh đã làm gì nó?”
– “Tư Duệ, em bình tĩnh đã. Mau lên giường nằm đi. Em còn yếu lắm.”
Anh vừa nói vừa dìu cô đi về phía giường nhưng Tư Duệ lại hất tay anh ra, nước mắt đã lăn dài trên hai gò má, cô lại nói:
– “Anh trả lại con cho tôi đi. Trả lại con cho tôi.”
– “Tư Duệ, đứa bé không sao cả. Con của em vẫn ở đây.”
Anh cầm tay cô đặt lên bụng, rồi bảo. Lúc này, Tư Duệ mới tỉnh táo lại một chút, cô xoa xoa lên bụng rồi lại hỏi anh:
– “Đứa bé vẫn còn? Con em vẫn còn phải không?”
– “Phải. Đứa bé không sao cả. Bây giờ em nghe lời anh, lên giường nằm đi. Sức khỏe của đứa nhỏ bây giờ không được tốt đâu.”
Tư Duệ nghe anh nói đến đứa bé đang còn yếu, bèn nghe lời, quay lại giường nằm. Anh đỡ cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cô. Lúc này cô mới an tâm mà ngủ tiếp.