Không nhịn được thân thể liền lảo đảo một cái, mím môi, cười khổ lên tiếng.
“Vậy anh muốn thế nào? ?Tôi không có tư cách mang thai con của anh, vậy tôi đến bệnh viện phá đi là được thôi!” Lôi kéo Thủy Nhan đang sững sờ chạy ra bên ngoài”Thủy Nhan, đưa tớ đi bệnh viện! ! !”
Cả người Mộ Dung Kiệt đều là hơi thở lạnh như băng càng ngày càng lạnh hơn.
Trực tiếp móc sung ra đặt ở đầu Thủy Nhan.
“Ngải Tuyết, em dám nói thêm một câu khiến tôi mất hứng nữa, tôi lập tức nổ súng.”
Thủy Nhan sợ đến ngây người, cả người không nhịn được run rẩy, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, hắn chính là Diêm Vương sao….
Đôi môi Ngải Tuyết trở nên không còn chút huyết sắc nào, run rẩy lên tiếng”Mộ Dung Kiệt, anh thả bạn tôi ra, tôi đã làm sai cái gì anh cứ trực tiếp nhắm vào tôi, xin anh đừng tổn thương đến bạn của tôi có được không?” Lời nói mang theo sự van xin.
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt cuối cùng cũng ôn hòa lại, ôm cô ra khỏi Thủy gia liền nhét vào trong xe.
Khởi động xe, mười mấy chiếc xe sang trọng lần lượt rời đi trả lại sự im lặng ban đầu choThủy gia.
Ngải Tuyết ngồi ở trong xe không dám thở mạnh.
Cô thật sự nghĩ không ra, rõ ràng chính anh đuổi cô đi.
Cô thật vất vả mới quyết định sang Mĩ bắt đầu lại cuộc sống, không muốn có quan hệ gì với anh nữa.
Rồi bị anh tìm được, rốt cuộc anh muốn cô làm sao mới hài lòng đây.
Ngay lập tức, Mộ Dung Kiệt liền mang Ngải Tuyết bay trở về Trung Quốc, trong lòng âm thầm thề, sau này, nhất định không để người phụ nữ ngốc này rời khỏi mình nửa bước.
Ngải Tuyết bị anh trực tiếp đem về nhà Mộ Dung.
Trên bàn ăn,ánh mắt của ông cụ Mộ Dung hiện lên sự bất thiện trợn mắt nhìn Ngải Tuyết mấy lần, ngược lại tâm tình Mộ Dung Kiệt lại không tệ chút nào.
“Dì Dư, Ngải tiểu thư đã mang thai, sau này làm nhiều đồ ăn bổ thai một chút, cẩn thận chăm sóc cô ta.” Anh tùy ý nói như vậy, nhưng ông cụ Mộ Dung sợ tới mức run cả tay làm chiếc đũa liền rơi xuống đất.
Sắc mặt Ngải Tuyết không chút thay đổi, nhìn cũng không ra cô đang muốn gì.
“Cái gì, mang thai? Cháu nói ông sắp có chắt để bồng sao?” Ông cụ Mộ Dung vui mừng đến mức hai mắt sáng lên.
Môi Ngải Tuyết nhàn nhạt nhếch lên, trong lòng có chút không vui.Ông cụ không thích cô lại thích bảo bảo trong bụng cô, chuyện gì lạ vậy?
Cô thậm chí có chút lo lắng, chờ khi đứa bé ra đời, có thể ông cụ Mộ Dung sẽ đem mẹ con cô tách ra. Trong mắt Ngải Tuyết có chút phức tạp.
Mộ Dung Kiệt trừng mắt cả kinh nhìn ông cụ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút ôn hòa.
Thật ra thì, chính anh cũng vui mừng đến bất động, khi lên chức ba, anh lại cảm thấy tuyệt vời đến thế!!!
Nhưng anh lại rất tức giận, người phụ nữ này chẳng những không nói tiếng nào còn mang theo bảo bảo của anh chạy đến nước Mĩ xa xôi kia.
Chương 28: Người phụ nữ ngốc, ăn cơm cũng để bị nghẹn như vậy!
Không phải cô vì ghét mình mà không thèm để ý đến mình đấy chứ…..
Nghĩ như vậy, chân mày không vui nhíu lại, nhìn Ngải Tuyết ngay cả cơm cũng không ăn một miếng.
Giọng điệu âm trầm vang lên”Tiểu Tuyết, ăn nhiều một chút, đừng để bảo bảo trong bụng đói bụng nha! !”
Dường như trong lòng Ngải Tuyết đủ mùi vị đan xen, ngọt-bùi-cay-đắng-mặn hỗn tạp trộn lẫn với nhau, nhìn bàn thức ăn gắp một miếng mắt cá vào chén.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Cô ăn nhanh quá bị sặc rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt mới vừa chuyển biến tốt lại trầm xuống cau mày nhìn cô lần nữa.
Ngải Tuyết nhận lấy ly nước từ dì Trương uống liền một hơi.
“Nha đầu ngốc, mắt cá nhỏ như vậy mà ăn cũng để bị sặc, em như thế làm sao tôi yên tâm để bảo bảo sống một mình với em! ! !” Rõ ràng là quan tâm cô, nhưng lại nói chuyện lạnh nhạt như thế.
Ngải Tuyết cười yếu ớt xin lỗi anh.
“Tôi ăn no rồi nên muốn đi nghỉ sớm. Mọi người ăn ngon” Không đợi Mộ Dung Kiệt nói chuyện, liền kéo cái ghế ra rời đi.
Mộ Dung Kiệt nghe cô nói xong, nhanh buông chén đũa xuống bước tới bên cạnh cô, ôm cô đi lên phòng ngủ.
“Anh thả tôi xuống, tôi có chân tự tôi đi được!” Ngải Tuyết nhìn thấy nhiều người đang nhìn cô, trong nháy mắt xấu hổ không đất dung thân.
“Đừng quấy nữa! ! Im lặng chút đi! !” Không vui trợn mắt nhìn cô đang không an phận, tiếp tục ôm cô lên lầu.
Ngải Tuyết quyết định vùi đầu vào lồng ngực của anh không nhìn anh nữa, mặc cho anh ôm mình đi.
Giờ phút này, mặt của cô ửng đỏ nóng còn hơn cả lửa.
Mộ Dung Kiệt liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ đang vùi trong ngực của mình, tiểu nha đầu, khóe miệng khẽ giơ lên, tâm tình nhất thời thật tốt.
Trong phòng ngủ, Mộ Dung Kiệt thả cô xuống đất, ánh mắt nổi lên một tầng nhu tình.
Người phụ nữ này để anh trở thành hòa thượng hết ba tháng rồi, lúc này dục vọng của anh sắp nhịn không được nữa rồi, hôm nay cô ở trước mặt anh mà không ăn cô thì thật có lỗi với bản thân anh quá.
Nghĩ như vậy, người đã lấn về phía trước, đôi tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Khuôn mặt Ngải Tuyết càng ửng đỏ hơn, một đôi mắt phượng trong suốt đầy mê người.
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết cứ như báu vật, dục vọng cứ như thủy triều không ngừng dâng trào.
Cúi đầu tiến tới, chính xác ngậm vào đôi môi đỏ mọng của Ngải Tuyết khẽ cong lên.
Chỉ mới chạm tới môi của cô, Mộ Dung Kiệt liền cảm giác một cỗ khí nóng xông thẳng đến đỉnh đầu.
Cũng nhịn không được nữa, đem lưỡi cạyhàm răng của cô ra, tham lam chiếm lấy bên trong miệng cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn môi dưới một cái.
Ngải Tuyết không ngừng đánh loạn xạ vào Mộ Dung Kiệt như muốn né tránh nụ hôn của anh vì đau.