Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Luyện Chế Thối Thể Dịch

Muốn luyện xong thối thể dịch cần phải đun tầm bốn tiếng đồng hồ, bếp từ chắc không hỏng chứ? Tống Thư Hàng hơi lo lo.

Nhìn qua cái vung làm bằng thủy tinh cường lực của nồi lẩu, có thể thấy nhân sâm xắt miếng đang trồi lên lặn xuống trong làn nước, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khó tả … đây là luyện đơn đấy à?

Đúng vậy, chính là luyện đơn.

Cơ mà sao cứ thấy nó chẳng khác gì lúc thường ngày mình nấu mì nhỉ?

Chắc là tại bộ dạng nấu thuốc của hắn có gì đó sai sai rồi.

Di động cài đặt chế độ đồng hồ đếm giờ, Tống Thư Hàng vừa nhìn nhân xâm cắt miếng trong nồi, vừa liên tục để ý thời gian.

5 phút sau…

Hắn lập tức mở vung, cho thêm vị thuốc thứ hai – cẩu kỷ tử.

Hai loại dược liệu trôi nổi trong nước sôi, nhuộm nồi nước thành màu vàng óng.

Độ lửa và thời gian đều phải có thời gian tích lũy kinh nghiệm mới nắm được.

Mà kinh nghiệm của bạn Tống nào đó thì làm gì có miếng nào.

Cho nên hắn chỉ có thể canh chuẩn thời gian, vừa đúng năm phút là cho thêm thuốc mới, còn độ lửa ấy à…cứ giao cho bếp điện từ đun đi.

– Quả nhiên vẫn cứ thấy giống nấu mì.

Nếu ba tiếng nữa mình hầm ra một nồi thuốc Bắc bình thường thì sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?

Tờ đơn thuốc “thối thể dịch bản đơn giản” kia liệu có thể khiến cho thế giới quan mười tám năm nay của hắn sụp đổ hay không? Hay là giấc mộng tu chân mấy ngày nay vừa tiếp xúc sẽ phai nhạt mất?

Nồi lẩu nóng dần, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần cao lên.

Lúc này băng châu trên cổ Tống Thư Hàng truyền đến một làn hơi man mát khiến cho hắn sảng khoái cả người. Không chỉ thế, băng châu còn làm cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn, không biết từ lúc nào đã tiến vào trạng thái cực kì chú tâm.

Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vân vê băng châu trên ngực.

Viên băng châu thần kì này làm cho hắn tin tưởng vào thối thể dịch hơn một chút.

– Đừng làm cho ta thất vọng nhé, nếu có thể thì, cho dù luyện thuốc thất bại, ít ra cũng phải cho ta thấy sự tồn tại chân thật của “tu chân” nha.

Tống Thư Hàng cầm vị thuốc thứ ba, trong lòng nổi lên gợn sóng. Vị thuốc thứ ba này Tống Thư Hàng chưa tìm ra trên mạng, tên là triêu lộ huyền thảo.

Nhìn hình dạng thì nó chẳng khác gì cỏ non bình thường, đều là thực vật sợi dài màu lục. Nhưng mà nhìn kĩ thì trên nhánh triêu lộ huyền thảo này có hơi nước ngưng tụ không tan lúc ẩn lúc hiện, như sương mai trên lá cây buổi sớm vậy.

Con số trên điện thoại di động nhanh chóng nhảy lên, thời gian 5 phút tới!

Tống Thư Hàng mở vung nồi, thả triêu lộ huyền thảo vào rồi nhanh chóng đóng lại.

Trong lòng hắn dấy lên chút mong chờ, bởi vì đây là một loại dược liệu đặc thù, không biết chừng có thể khiến cho thuốc trong nồi xảy ra biến hóa gì đó cũng nên.

Triêu lộ huyền thảo trôi nổi trong nước sôi cũng như hai vị thuốc trước đó.

Ánh mắt Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào nhánh cỏ, băng châu trước ngực truyền tới hơi lạnh man mác khiến cho tinh thần tập trung cực kỳ cảm giác này trước đến nay chưa từng có.

Dần dần, ba loại dược liệu trong nồi phóng đại lên trước mắt hắn!

Giờ phút này trong thế giới của Tống Thư Hàng chỉ có dược liệu, không còn vật gì khác nữa.

Không biết do hắn đang chăm chú tới cực hạn hay do công hiệu đặc thù của băng châu trước ngực, mà dần dần, Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được từng chút biến hóa nhỏ nhất của dược liệu trong nồi.

Mỗi một lần dược liệu lăn mình trong nước đều có dược tính vàng nhạt tỏa ra, hòa vào chất dịch. Nhân sâm cắt miếng tỏa ra dược tính, hình thể hơi hơi to ra.

Đây thực sự là một cảm giác kì diệu.

“Hình như độ lửa hơi yếu”, trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra cảm giác ấy.

Hắn cảm thấy dược liệu trong nồi cần thêm lửa nữa, đặc biệt là triêu lộ huyền thảo cần nhiệt độ cao hơn.

Vì thế hắn đặt tay lên nút điều khiển nhiệt độ của bếp từ, tăng độ nóng không chút do dự.

Ùng ục ùng ục ~

Nước trong nồi sôi sùng sục, vung nồi cũng bị hơi nước làm cho rung lên.

Truyệ-n được dịch- trực tiếp tại i-R-EADÁnh mắt Tống Thư Hàng trừng càng lớn… sau khi tăng nhiệt độ thì triêu lộ huyền thảo thực sự xảy ra biến hóa!

Triêu lộ huyền thảo đang chìm nổi trong nước lập tức tan ra!

Tống Thư Hàng không biết muốn nấu nhừ một cây cỏ bình thường thì cần bao nhiêu thời gian và độ lửa thế nào, thế nhưng trong thời gian năm phút, cho dù cái bếp từ này của hắn đun bằng nhiệt độ cao nhất cũng không thể làm tan chảy triêu lộ huyền thảo được.

Đây là thuộc tính đặc biệt của triêu lộ huyền thảo.

Sau khi huyền thảo tan ra, trong nồi bỗng nhuốm một thứ nước thuốc xanh biếc. Nước thuốc xanh biếc ấy như có ý thức, quấn quýt lấy nhân sâm và cẩu kỉ tử.

Sau khi hai loại dược liệu bị quấn lấy thì cũng chậm rãi hòa tan rồi dung hòa vào nước thuốc màu xanh.

Tim Tống Thư Hàng đập nhanh hơn một nhịp.

Biến hóa thần kì quá!

Đồng thời trong lòng hắn mơ hồ đoán ra có lẽ thối thể dịch ban đầu không cần thêm nước, mà phải dùng một cách đặc biệt nào đó để đun nóng nhân sâm và cẩu kỉ tử, rồi cho thêm triêu lộ huyền thảo vào là có thể hòa tan trong nháy mắt.

Chẳng biết cái nồi dược thủy này của hắn có phải đã thất bại rồi hay không.

May mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho thất bại rồi, lần luyện dược này chủ yếu là để làm quen với quy trình và ghi chép lại những vấn đề khi luyện thôi.

Lại qua 5 phút.

Lần này Tống Thư Hàng bình tĩnh lấy vị thuốc thứ tư cho vào nồi.

Vị thuốc thứ tư cũng bị dược thủy xanh biếc cuốn lấy rồi từ từ hòa tan trong nồi thuốc.

– Với độ lửa thế này thì vị thuốc thứ tư cũng mất chừng năm phút để hoàn toàn hòa tan trong nước thuốc. Đây chắc là nguyên nhân Dược Sư nói “ước chừng năm phút” rồi. Bởi vì hình dạng, kích thước, độ tuổi của dược liệu không giống nhau, độ lửa và chất lượng lò khác biệt đều dẫn đến sai lệch con số 5 phút đó.

Tống Thư Hàng nhìn dược liệu trong nồi không chớp mắt, trong lòng càng thêm hiểu ra.

Hiểu ra cái đơn thuốc của Dược Sư nọ.

Có được tiến bộ ấy đầu tiên phải kể đến công của băng châu trên cổ hắn, băng châu khiến cho lòng hắn bình tĩnh như hồ nước không gợn sống, tinh thần tập trung thì đương nhiên tư duy não bộ sẽ rõ ràng.

Mặt khác, dường như Tống Thư Hàng có trực giác trời sinh đặc biệt nhạy cảm trong việc luyện đơn. Đây là thiên phú từ khi sinh ra, nếu tương lai hắn muốn chuyển chức thành luyện đơn sư thì thiên phú này có thể khiến hắn làm chơi ăn thật.

Sau khi càng ngày càng hiểu rõ đơn thuốc của Dược Sư, Tống Thư Hàng bắt đầu không câu nệ vấn đề “5 phút đồng hồ” nữa.

Hắn bắt đầu dựa vào độ hòa tan của dung dịch trong nồi mà quyết định thời gian cho thêm dược liệu. Đôi khi bốn phút rưỡi, đôi khi hơn năm phút mới bỏ vị thuốc tiếp theo vào.

Thấm thoắt đã qua 46 phút…

Khi cho thêm vị thuốc thứ mười, Tống Thư Hàng đã bắt đầu thử khống chế độ nóng. Ngón tay hắn không ngừng tăng giảm nhiệt độ căn cứ theo mức độ dung hợp của dược thủy trong nồi.

Hắn không còn phải canh chặt thời gian, bỗng chốc cả người đều bận rộn.

Sau khi dung hợp vị dược liệu thứ mười sáu, năng lực hòa tan của triêu lộ huyền thảo trong nồi đã tới cực hạn. Đây cũng là lúc Tống Thư Hàng dựa theo đơn thuốc mà bỏ vào một thứ dược liệu đặc thù tên là “Tam sinh quả hạch”.

Quả nhiên cũng giống triêu lộ huyền thảo, tam sinh quả hạch một lần nữa gánh lấy trọng trách “hòa tan dược liệu”.

Sau ca nước lúc đầu thì Thư Hàng không thêm nước nữa. Nước thuốc trong nồi lẩu qua hơn một tiếng rưỡi đun nấu không những không cạn mà còn hơi nhiều hơn.

Thêm dược liệu, chú ý mức độ hòa tan của nước thuốc, chờ đợi, sau đó tiếp tục cho thêm dược liệu. Một quá trình vô vị nhàm chán cực điểm như thế lại không cho phép có một chút sơ sảy nào.

Đây chính là dược sư, là luyện đơn sư! Một chức nghiệp cần sự hoàn mỹ đến gần như hà khắc, cho dù ở giữa đám nhà tu chân cũng là sự tồn tại trong vạn người chẳng có nổi một người. Ấy là chức nghiệp mà nhân tài chân chính chịu đựng được cô độc mới có thể đảm nhiệm.

Chương 28: Coi Ngựa Chết Thành Ngựa Sống Mà Chữa, Go!

Ba tiếng rưỡi trôi qua…

Hai mắt Tống Thư Hàng vẫn sáng ngời nhưng thân thể đã hơi mệt mỏi.

– Loại dược liệu thứ bốn mươi, cuối cùng cũng sắp xong rồi. – Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.

Không ngờ lần đầu tiên luyện đơn mà hắn có thể kiên trì được đến lúc này. Thế nhưng hiện tại hắn cũng sắp đến cực hạn. Sau vị thuốc này, chỉ còn bốn loại là tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc xắt miếng, thâm hải hàn tinh và tuyết yêu chi hạch nữa thôi, hắn có thể chống đỡ đến khi kết thúc!

Mở nồi, nhanh chóng cho vị thuốc thứ bốn mươi mốt vào.

Tống Thư Hàng chưa kịp đóng nắp nồi thì dị biến đã xảy ra.

Nước thuốc màu xám nhạt dung hợp bốn mươi vị dược liệu tiếp xúc với vị thuốc thứ bốn mốt, bỗng bốc lên mùi tanh tưởi và khét lẹt nồng nặc!

Nửa nồi dược thủy nhanh chóng bốc hơi, trong nháy mắt đã ít đi một phần năm!

– Chậc, thất bại à? – Tống Thư Hàng buồn rầu nói, tuy rằng vì cho thêm nước nên hắn đã từng hoài nghi có khi nào mình thất bại từ đầu rồi không, thế nhưng kiên trì đến vị thuốc thứ bốn mốt mà không có vấn đề gì, nên hắn vẫn ôm một chút chờ mong và hi vọng. Đây có lẽ là tâm lý đặt cược đặc thù của con người nhỉ?

Thế nhưng đến bây giờ rốt cuộc vẫn thất bại triệt để rồi sao?

– Không đúng, còn chưa tiêu hẳn! – Tống Thư Hàng nhìn thấy nước thuốc màu xám dù bốc hơi nhưng vẫn cố gắng hòa tan vị thuốc thứ bốn mươi mốt.

Hắn biết lúc này mình nhất định phải làm gì đó, nếu không làm gì cả thì chắc trăm phần là sẽ đi tong.

Trên thực tế, vị thuốc thứ bốn mươi chính là bước phức tạp nhất trong đơn thuốc thối thể dịch đơn giản.

Từ bước này trở đi, thực ra đã là giai đoạn kết thúc trong quá trình luyện chế thối thể dịch. Bốn vị dược liệu sau vị này không phải là Ta tăng dược tính nữa.

Tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc cắt miếng, thâm hải hàn tinh và tuyết yêu chi hạch, hai vị trước chí dương chí cương, hai vị sau chí âm chí nhu, là dùng để tinh luyện thối thể dịch đơn giản.

Tinh luyện mới là giai đoạn quan trọng nhất khi luyện chế thối thể dịch. Nếu không tinh luyện thì nồi thối thể dịch kia cùng lắm chỉ là một nồi canh thập toàn đại bổ, uống vào thì phê phê, nhưng hiệu quả của thối thể dịch lại suy giảm mạnh. Phải trải qua quá tình tinh luyện thì nồi canh thập toàn đại bổ ấy mới hóa thành thối thể dịch, thuốc thường mới hóa thành tiên dịch được.

Mà vị dược liệu thứ bốn mươi mốt là thuốc dẫn cho quá trình tinh luyện.

Bước này cực kì dễ thất bại. Vũ Nhu Tử thất bại mấy chục lần đều ở một bước này.

Thế nhưng phải làm sao mới có thể sửa chữa được đây?

Nếu Dược Sư ở đây, với kinh nghiệm và kĩ thuật luyện đơn cao siêu của hắn thì chắc chắn có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu được một lò…không phải, là một nồi thối thể dịch này.

Thế nhưng Tống Thư Hàng không có kinh nghiệm, càng không có kĩ thuật như Dược Sư.

– Bốc hơi nhanh quá, phải trì hoãn quá trình này đã. Thêm nước! – Tống Thư Hàng coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, đổ thêm một ca nước vào nồi, tuy rằng không biết có tác dụng hay không nhưng ít ra tốc độ bốc hơi giảm đi rõ rệt.

– Còn bốn vị dược liệu.

Tư duy của Tống Thư Hàng vận động điên cuồng.

Thời gian đã không còn đủ cho hắn luyện lại đan dược một lần nữa. Chỉ một hai tiếng nữa thôi là đám bạn cùng phòng của hắn về rồi.

Nói thật, nếu bị bắt gặp đang lăn lóc “luyện đơn” trong phòng bếp nhỏ, Tống Thư Hàng không dám cam đoan đám bạn cùng phòng nhiệt tình có trói gô mình lại rồi nhét thẳng vào viện tâm thần không.

Căn cứ vào độ nhiệt tình đến mức thằng nào thằng nấy đều đáng phát mười cái thẻ người tốt, thì dám có khả năng này lắm!

– Thôi bỏ tất cả đám còn lại vào thử đi, dù sao cũng ăn chắc là bỏ đi rồi, coi như lấy kinh nghiệm vậy. – Tống Thư Hàng quyết định.

Bắc Hà Tán Nhân và Vũ Nhu Tử trong nhóm đều thất bại rất nhiều lần, một tên ngoài nghề như hắn mà thành công ngay lần đầu tiên mới là có vấn đề ấy, nhỉ?

Mở nồi.

Tiên Bá Vương chi, cửu dương Xích Viêm trúc cắt miếng; thâm hải hàn tinh, tuyết yêu chi hạch, bốn loại dược liệu bị Tống Thư Hàng bỏ hết vào một lượt.

Đóng nắp lại.

Sau đó, Tống Thư Hàng được tận mắt chứng kiến một nồi lẩu “hai cực băng hỏa” chân chính.

Tiên bá vương chi và cửu dương xích viêm trúc bị hòa tan trong một phần dược thủy, hai vị dược liệu này vừa gặp nhiệt độ đã biến thành màu đỏ rực như muốn bốc cháy lên, phần dược thủy ấy cũng càng thêm sôi sục, bốc hơi càng nhanh. Khí thể bốc lên ngùn ngụt qua lỗ thông khí trên vung nồi hệt như suối phun vậy.

Tru.yện được dịc.h trực .tiếp tạ.i iREADMà khi thâm hải hàn tinh và tuyết yêu chi hạch gặp nhiệt độ thì xác ngoài vỡ tan, từ bên trong trào ra chất lỏng màu băng lam. Chất lỏng băng lam tựa hồ rất lạnh, sau khi hòa vào nửa phần dược thủy còn lại thì dược thủy đang sôi trào bỗng yên tĩnh hẳn đi.

Nửa lặng xuống ngày càng nguội dần, nửa sôi trào bốc hơi thêm nhanh, hai nửa dược thủy có dấu hiệu tách ra.

Không thể để chúng nó tách ra, Tống Thư Hàng nghĩ vậy, bèn lập tức tăng nhiệt độ bếp từ, muốn cho phần dược thủy nguội đi kia sôi lên lần nữa.

Nhiệt độ lên cao, tốc độ dược thủy bốc hơi càng nhanh hơn, chưa đến một phút đồng hồ, nồi canh thuốc vốn đầy một nửa chỉ còn chưa tới một phần ba.

Nhiều nhất mười giây nữa là bốc hơi hết.

– Thất bại hoàn toàn rồi. – Tống Thư Hàng cười ha ha, vì đã sớm chuẩn bị tâm lý nên hắn cũng không thèm để ý thất bại.

Hắn thò tay muốn tắt bếp đi, cứ đun thế này thì đến cháy nồi mất thôi.

Thế nhưng tay thò được một nửa thì Tống Thư Hàng khựng lại. Hắn nhìn thấy dược thủy trong nồi tuy bốc hơi rất nhanh nhưng không phân thành hai cực mà lại dung hòa với nhau.

Ma xui quỷ khiến, Tống Thư Hàng không tắt bếp mà ngược lại, hắn điều chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất!

Được ăn cả ngã về không, dồn nhiệt độ lên làm cho dược thủy dung hợp hết một hơi, tinh luyện ép ra toàn bộ dược tính của bốn lăm loại dược liệu! Làm như vậy, nói không chừng trước khi dược thủy bốc hơi hết, hắn vẫn vét voi được tí nào chăng?

Bếp điện chạy công suất lớn nhất phát ra tiếng vang quái lạ.

Trong nồi lẩu, băng và hỏa đan xen biến thành hình dạng đẹp đẽ. Hai phần dược thủy lăn cuồn cuộn chấn động cả chiếc nồi.

Cuối cùng, Thư Hàng đã không nhìn rõ thay đổi trong nồi nữa.

Sau khi dược thủy bốc hơi đã bám lên nắp thủy tinh một tầng tạp chất rất dày.

Tí tách, tí tách… là tiếng dược liệu đang hòa trộn, mỗi một lần đảo lộn đó vừa đúng một giây.

Tống Thư Hàng một lần nữa cầm di động nhìn thời gian.

Không thấy rõ tình hình trong nồi nên hắn chỉ có thể nhìn thời gian, tính đúng năm phút sau rồi tắt nồi.

Bốn phút hai mươi ba giây.

Ầm…

Đúng lúc này, trong nồi bốc lên một luồng áp lực cao, hất bay chiếc vung ra ngoài.

Ngay sau đó, một cột sương khói đen sì bay ra, bao phủ cả phòng bếp nhỏ, mùi nồng nặc phả vào khoang mũi.

Thứ mùi này quá nồng, quả thực giống như dung hòa tất cả các thứ mùi khó ngửi trên thế gian vào với nhau vậy. Chỉ không cẩn thận hít vào một phát thì buồn nôn tận óc ngay.

– Ọe… – Tống Thư Hàng bịt mũi, vội vã tắt bếp đi.

– Thối quá. – Cho dù đã ngừng thở, mùi thối khác thường vẫn chui vào cánh mũi, không sao xua đi được.

Hắn chạy đến bên cửa sổ, mở toang cửa ra. Nếu không hít thở không khí thì chắc là hắn chỉ có thể chờ bạn cùng phòng về nhặt xác cho mình thôi. Nguyên nhân tử vong chắc chắn là bị mùi tanh hôi xông chết.

Cửa vừa mở ra thì luồng sương khói đen bay theo ra ngoài, lúc bấy giờ mùi tanh hôi mới dần dần tan đi.

– Cái mùi này cơ bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, đã vậy còn ám lâu. – Tống Thư Hàng cảm thán, có khi hai ba ngày nữa hắn cũng không quên được cái mùi này mất, không biết tí nữa có ăn nổi cơm hay không đây.

– Mùi thuốc khi luyện thất bại có lực sát thương cao tổ bố thế này, dùng như vũ khí sinh học cũng được ấy chứ. Nếu cái mùi này mà chiết xuất ra được, mình cứ ghét đứa nào thì thả cho thối hết phòng nó, dám cá là nhớ đời luôn. – Tống Thư Hàng tự giễu.

Nắp nồi còn xoay tròn trên đất, may mà nó là thủy tinh công nghiệp nên mới không anh dũng hi sinh, chứ không thì phải xì tiền ra đền cho trường rồi.

Sau khi nhặt cái vung lên, một cơn choáng váng ập tới, cảm giác mệt mỏi bao trùm cả người Tống Thư Hàng, đây là sự mệt mỏi tích tụ suốt gần bốn tiếng đồng hồ cộng lại.

Hắn vội vàng vịn bàn, chậm rãi ngồi xuống.

Nghỉ ngơi một lúc, Tống Thư Hàng bịt mũi nhìn vào đáy nồi, muốn xem rốt cuộc thì dược thủy thất bại của mình thành cái dạng gì mà tanh hôi đến thế.

Trong nồi, nửa nồi dược thủy đã chỉ còn lại một lớp mỏng manh.

Sắc màu đen sì, trong suốt, mùi nồng gay mũi.

– Đen sì, quánh đặc trong suốt, có điều thối hoắc. – Tống Thư Hàng phỉ nhổ.

– Ơ? Ớ…làm sao thế được? – Đột nhiên như nhớ tới cái gì, hắn vội vã lấy cuốn sổ ghi lại đơn thuốc của Dược sư ra xem.

– Nước thuốc quánh lại, màu đen, dạng trong suốt, mùi nồng. Đây là trạng thái mà Dược Sư dùng để hình dung thối thể dịch phiên bản đơn giản.

Hình như… giông giống cái thứ mình luyện ra nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK