Kỳ Ngôn trả lời nghiêm túc: "Thử nếm hương vị mà anh thích."
Cậu nhớ tại tiệc mừng của nhà họ Kỳ, Lục Phong Hàn sau khi gặp mặt Mông Cách quay về, trên người có mùi thuốc lá mờ nhạt, không ám người.
Lục Phong Hàn nghĩ bé bắt bẻ này mất thói ở sạch rồi à? Giọng nói anh có tiếng cười: "Hương vị thế nào?"
"Không tốt." Kỳ Ngôn đem thuốc trả lại cho anh, nhớ lại cảm giác vừa rồi: "Hơi lạnh, sau khi hút vào cảm giác thần kinh bị ngâm nước đá."
"Ừ, hút một ngụm, cậu sẽ tỉnh táo mười phần." Lục Phong Hàn niết thân thuốc: "Lúc đầu, loại thuốc lá này dùng trấn định cảm xúc, khi gặp tình huống nguy cấp, adrenaline tăng nhanh, để cho bản thân không quá phấn chấn mà đưa ra quyết định thiếu bình tĩnh, hít một chút sẽ làm cậu an ổn lại."
Đây là thói quen ở tiền tuyết của anh.
Ngay từ đầu anh không hiểu, vì sao thứ này có mặt trong danh sách quân nhu. Sau này, khi lần đầu tiên lên chiến trường, tự mình nhấn nút nổ nát một phi thuyền mini, chờ khi anh dẫn đội đánh lén quân địch, đem mọi người trên đó diệt sạch, anh phát giác ngón tay mình run run.
Không phải ai sinh ra cũng thích ứng chiến trường.
Từ đó trở đi, anh luôn thủ sẵn vài điếu theo lời mấy lão binh, sợ mình nghiện nên chỉ dám hút một – hai điếu.
Sau này, anh lên phi thuyền chỉ huy, mỗi mệnh lệnh đều ảnh hưởng đến mạng người, dù đã quen với chiến trường vẫn thỉnh thoảng hút một điếu, nhắc nhở bản thân phải khắc chế vào bảo trì bình tĩnh.
Kỳ Ngôn tò mò: "Anh có thói quen hút thuốc?"
"Đúng vậy, nhưng không có nghiện, chỉ hút một điếu khi cần."
Nghe xong câu này, Kỳ Ngôn suy tư: "Vậy anh thường xuyên gặp tình huống nguy cấp đột xuất."
Thấy lời nói của cậu chuẩn xác, anh cười khẽ: "Xem ra lời tôi nói quá rõ ràng." Lại thuận miệng nhắc: "Loại thuốc lá này chỉ có tác dụng trấn định ít, không gây nghiện, nó là một loại ám chỉ tâm lí với tôi, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh và lí trí. Còn một loại khác hiệu quả mạnh hơn, dính ít thôi thì trong một khoảng thời gian sẽ chẳng cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt, ví dụ sợ hãi hoặc khiếp đảm. Nhưng loại này có hại với hệ thần kinh, nên là hàng cấm."
Kỳ Ngôn nghĩ: "Vậy Lục Phong Hàn là một nửa hàng cấm."
Công dân tốt Lục Phong Hàn tự nhiên bị gán nhãn "hàng cấm", khóe môi anh cong lên: "Tôi sao lại thành một nửa hàng cấm rồi?"
Vì ở cạnh anh, tôi sẽ không có cảm giác sợ hãi.
Nhưng Kỳ Ngôn không muốn nói đáp án, mà là đứng dậy: "Muốn đi chưa?"
Đến quán cà phê là việc lâm thời, Vincent tự nhiên muốn gặp Lục Phong Hàn nên hai người mới đến.
Tuy Kỳ Ngôn không đáp, nhưng Lục Phong Hàn hơi hiểu ý cậu, anh không hỏi tiếp, chỉ dựa theo cậu: "Nghe cậu, cậu là ông chủ nhỏ."
Sau khi rời quán cà phê, hai người đi một đoạn liền tới cạnh quảng trường Sky Diamond. Như bình thường, có rất nhiều du khách tham quan, bị người vây quanh vẫn là nhóm người hát rong đang "truyền đạo".
Tâm trí Lục Phong Hàn kiên định khó lay chuyển, có nhiều lời vào tai này ra tai kia, không để trong lòng, nghe xong chỉ là lãng phí thời gian. Kỳ Ngôn thì ngại nhiều người, không muốn tham gia, hai người ăn ý không đi hướng đó, chỉ đi dạo trên con đường có bóng cây râm mát.
Mơ hồ nghe thấy người hát rong đang nói về lịch sử nhân loại ở vũ trụ, gì mà chỉ mấy năm đã chinh phục mấy hành tinh. Lục Phong Hàn bỗng nhiên tò mò về cách nhìn của Kỳ Ngôn: "Cậu nghĩ gì về quân Phản Loạn?"
"Phương diện nào?"
"Trung tâm tuyên truyền của họ: Thần quyền."
"Không có logic." – Kỳ Ngôn dùng bốn chữ để đánh giá.
Trên đầu có tiếng tàu tuần tra xẹt qua, Kỳ Ngôn đi dưới bóng cây, ánh sáng lờ mờ làm thân người cậu nghiêng nghiêng thon dài.
""Thần quyền" của quân Phản Loạn chỉ là một loại ký thác, khi con người có được thành quả khoa học nào đó thì lấy danh nghĩa thần ban tặng. Nếu gặp phải vết xe đổ như nguồn không gian, thì họ nói đó là trừng phạt của thần. Công tích đẩy cho thần, đồng thời cũng đem thất bại gán cho thần."
Cảm thấy giải thích này khá hay, Lục Phong Hàn nói: "Con người không dám gánh vác hậu quả của sự kiện đại hủy diệt khoa học kĩ thuật, nên bịa đặt ra "thần", để thần đến gánh?"
"Ừ, bản tính con người yêu đuối, một người ở sa mạc đem chén nước cuối cùng làm đổ, người đó sẽ tự trách bản thân. Nếu lúc đó có hai người, như vậy con người sẽ nghĩ gì đầu tiên?"
"Trách cứ đối phương? Làm trong lòng mình dễ chịu một chút?"
"Đúng vậy, nếu trên thế giới này có cả thần và nhân loại. Con người có thể nói chén nước này bị đổ là do thần. Nguồn không gian chính là chén nước đó, khi nó làm vô số hành tinh bị hủy diệt, vố số nhân loại tử vong, con người không dám tự xét hay hối hận, hai chữ "thần phạt" là đủ rồi." Kỳ Ngôn nhìn bóng dáng của mình: "Chỉ là, khoa học không chấp nhận sự yếu đối hay trốn tránh. Sai là sai, đúng là đúng, chỉ khi không ngừng tự xét và chỉnh sửa mới có thể biến "Sai" thành "Đúng"."
Lục Phong Hàn: "Nhưng không phải ai cũng có can đảm để đối mặt với sai lầm và ảnh hưởng từ nó."
"Cho nên phải cố gắng phát sinh sai lầm." Kỳ Ngôn nói vấn đề lúc nãy: "Lúc đó rất cần một con "cừu thế tội" đến gánh vác hậu quả của trận đại hủy diệt khoa học kĩ thuật. Thời Trái Đất, trong nghi thức tế lễ của đạo Do Thái, cừu thay người gánh vác tội lỗi, thế sự đảo điên, thần thành người chịu tội thay. Đây là "thần quyền" của quân Phản Loạn, cùng là nguyên nhân thành lập nên. Nói đến cùng, chế độ thần quyền mặt ngoài của bọn họ chỉ là chế độ độc tài nhân danh thần."
Lục Phong Hàn tán đồng: "Phản đối sự phát triển khoa học kĩ thuật xúc phạm thần của Liên Minh chỉ là cái cớ để gạt người. Thực tế là sự nỗ lực lật đổ quy tắc mà Liên Minh đề ra. Lòng muông dạ thú được tô điểm bằng lí do cao siêu."
Kỳ Ngôn cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.
Khi nói những lời này, khóe môi anh căng chặt, mơ hồ lộ ra một tia sắc bén.
Cậu đoán là khi gặp mặt Vincent, hai người đó đã nói về quân Phản Loạn.
Vì vậy, nếu Lục Phong Hàn muôn trò chuyện, cậu sẽ trò chuyện với anh.
Hai người đi dạo ở quảng trường Sky Diamond, chờ tiết mục biểu diễn của đài phun nước kết thúc thì rời đi. Xe đang chạy bon bon trên đường thì thiết bị đầu cuối của Kỳ Ngôn run lên.
"Hạ Tri Dương?"
"Cậu có thời gian không Kỳ Ngôn? Nếu có thì đến đây chơi." Chung quanh Hạ Tri Dương hơi ồn: "Lâu lắm trường mới cho nghỉ một ngày, không chơi vi thì phải xin lỗi thời gian nỗ lực học tập!"
Khi nghe cậu ta nói lời này, Kỳ Ngôn nghe thấy bên cạnh có tiếng cười, có lẽ là Trần Minh Hiên. Còn có mấy thanh âm quen tai đang nói chuyện, có lẽ là bạn cùng lớp.
Kỳ Ngôn không từ chối: "Mấy cậu đang ở đâu? Tôi tới ngay."
Phòng riêng ở hội quán có không ít người, vốn là Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên chỉ tập hợp nhóm người quen lại, không nghĩ đến vừa đến cảu đã gặp nhóm người Giang Khải, cuối cùng tụ lại một phòng hết.
Xét thấy gần đây Kỳ Ngôn nổi bật, đa số ở đây đều là sinh viên Turan, nói một hồi là kéo đến trên người Kỳ Ngôn.
Nghe Giang Khải trái một câu "Anh tôi vẫn không về nhà" ám chỉ Kỳ Ngôn bất hiếu, phải một câu "Ảnh mới về, không thân cận cùng người thân là lẽ bình thường" – ám chỉ Kỳ Ngôn ở bên ngoài mười mấy năm, có quan hệ không tốt với người thân, hắn mới là cậu ấm của nhà họ Kỳ.
Mấy lời này phối hợp với biểu tình của Giang Khải làm trán Hạ Tri Dương nhức nhức. "Trong mấy người chúng ta, Giang Khải luôn lợi hại nhất! Được nhận vào Turan hoàn toàn bằng thực lực, chẳng tốn một đồng! Cậu không biết ba cậu khen cậu tới mức nào đâu, mỗi lần ba cậu khen xong, ba tôi sẽ tìm tôi chê tôi làm ổng mất mặt."
Có người nói tiếp: "Cậu so với mấy người đi vào Turan bằng tiền giỏi hơn nhiều."
Hạ Tri Dương chán nản, cúi đầu nói chuyện với bạn Trần: "Điểm vào Turan của Giang Khải chỉ cao hơn điểm chuẩn có hai điểm, sao tự hào dữ vậy? Kỳ Ngôn nhập học một tháng là có hai bằng sáng chế mở nguồn, cũng không khoe khoang như nó."
Trần Minh Hiên liếc cậu: "Trọng điểm không phải chỉ cao hơn hai điểm, trọng điểm là ba nó làm tiệc mừng cho nó, nó không tự hào chắc? Không nghe hả, ba nó toàn khen nó đó."
Hạ Tri Dương nhớ lại.
Có thể là do danh không chính ngôn không thuận nên mới luôn cố gắng biểu đạt mình được coi trọng, rồi đem cái người danh chính ngôn thuận kia biến thành người ngoài.
Không lâu sau, cửa phòng riêng được mở ra, người đầu tiên vào là Kỳ Ngôn, người thứ hai có khí thế nội liễm là Lục Phong Hàn.
Hạ Tri Dương cười tươi, vẫy tay: "Kỳ Ngôn, chỗ này!"
Nhất thời, ai cũng nhìn Kỳ Ngôn.
Lại như vậy.
Giang Khải nhìn Kỳ Ngôn ngồi cạnh Hạ Tri Dương, ánh mắt trầm xuống.
Dù trong trường hợp nào, chỉ cần anh ta xuất hiện, liền biến thành trung tâm.
Ở Turan đã thế, chỗ này cũng vậy. . Kiếm Hiệp Hay
Hắn nghe thấy người vừa khen hắn giỏi, nay đã cùng kẻ khác nhỏ giọng nghị luận: "Đó là Kỳ Ngôn? Tôi tưởng anh ta có thành tích tốt nên diện mạo như mọt sách, không ngờ anh ta đẹp trai thế!"
"Anh ta không giống chú Kỳ mấy, chắc giống mẹ, nghe mẹ tôi nói mẹ anh ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp Turan, rất đẹp, thành tích đặc biệt tốt. Lúc đó chú Kỳ vừa gặp đã yêu, phải theo đuổi hai, ba năm lận."
"Lâu vậy sao? Tôi còn tưởng anh ta lớn lên ở hành tinh hoang vắng, trên người sẽ có khí chất nhỏ nhen, nhưng nhìn thoáng qua nói anh ta lớn lên ở Leto cũng có người tin."
Ngón tay Giang Khải đem sô pha véo muốn có vết mới sắp lại biểu tình, gọi Kỳ Ngôn: "Anh."
Nhưng Kỳ Ngôn giống như không nghe thấy, mắt cũng không nâng. Chỉ có Trần Minh Hiên liếc qua hắn, trong mắt mang theo mỉa mai.
Nụ cười trên mặt Giang Khải cứng ngắc.
Hạ Tri Dương vừa chơi game vừa buôn dưa với Kỳ Ngôn: "Thiệt tình tui cũng thấy mặt ông với chú Kfy không giống nhau. Mắt nè, mũi nè đều chẳng giống, nói ra Giang Khải còn giống chú ấy hơn ông."
Kỳ Ngôn: "Tôi giống mẹ."
Hạ Tri Dương đánh giá ngũ quan của cậu một cách cẩn thận, thực lòng nói: "Mẹ cậu chắc chắn rất xinh đẹp.", cậu ta thuận miệng: "Dì đang ở Messier à?"
"Không có." Tay đang thao túng nhân vật trong game hơi dừng: "Mẹ tôi mất rồi."
Hạ Tri Dương không dám nghĩ đến đáp án này, mắt hơi mở: "Tui không nghĩ đến... Không phải, tui xin lỗi!"
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không sao."
Cậu ta không dám hỏi nữa, cậu nhớ lại mấy nay có nghe người lớn hay nhắc, lúc Kỳ Ngôn ba tuổi đã cùng mẹ đi đến đại khu Messier, sống cùng ông bà ngoại. Tám năm trước, Kỳ Văn Thiệu cưới Giang Vân Nguyệt, Giang Khải cũng vào nhà họ Kỳ. Còn tin tức của Kỳ Ngôn và mẹ cậu đều không có.
Chẳng lẽ.... tám năm trước mẹ Kỳ Ngôn qua đời?
Trong lòng đoán vậy chức cậu ta không muốn vạch sẹo người ta, im lặng không nhắc lại, tập trung chơi game.
Lại hơi buồn cho Kỳ Ngôn, nếu mẹ cậu ấy mất vào 8 năm trước, lúc đó ông bạn này chỉ mới tám tuổi? Còn nhỏ quá.
Kỳ Ngôn thấy trong phòng hơi ngộp, nên không ngồi lâu đã muốn rời đi, vừa ra đến hành lang đã bị Giang Khải ngăn lại.
Lần này hắn ta không giả vờ cười gọi anh trai nữa, mở miệng: "Mấy ngày trước học viện bắt được vài kẻ cấu kết cùng quân Phản Loạn, tôi nới với ba rằng ở Leto và Turan bây giờ không an toàn. "
Kỳ Ngôn chờ hắn nói.
Tầm mắt Giang Khải rơi vào người luôn ở sau lưng kn nửa bước – Lục Phong Hàn: "Vệ sĩ này là do ba tìm cho anh sao?" Khóe môi hắn hơi cười: "Anh thấy nếu tôi xin ba một vệ sĩ, đem người này đổi cho tôi, ba có đồng ý không?"
Hắn ta biết lúc này mình không nên khiêu khích Kỳ Ngôn, hẳn vẫn luôn sắm vai người em trai ngoan ngoãn, để ba thương cảm càng thiên vị hắn hon.
Nhưng hắn nhịn không đc.
Kỳ Ngôn đứng ở tại chỗ.
Elisa từng nói cậu khá lạnh lùng, không đặc biệt thích cái gì, cũng không có món nào khiến cậu không bỏ được, không thể mất đi dù có là sinh mạng.
Nhưng giờ khắc này, dù biết Giang Khải cố ý muốn chọc giận mình, cậu vẫn cảm thấy mình có cảm giác bực bội chưa từng có.
Có người muốn cướp Lục Phong Hàn.
Ánh mắt cậu lạnh thêm một chút.
Cậu đi về hướng kẻ đó nửa bước.
Theo bản năng, Giang Khải vội vàng lùi lại.
Kỳ Ngôn nói nhẹ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Giang Khải, trên mặt không có cảm xúc rõ ràng, nói ra điều mà kẻ này sợ hãi.
"Cho nên mày muốn tao cho mọi người biết, mày là con riêng của Kỳ Văn Thiệu và Giang Vân Nguyệt, chỉ nhỏ hơn tao ba tháng?"
Sao anh ta biết?
Kỳ Ngôn lùi nửa biết, không nói chuyện.
Giang Khải thở gấp, tránh ánh mặt lạnh lẽo của cậu: "Tôi... Không, tôi chưa nói gì hết!"
Cậu nhìn người chờ mình nãy giờ: "Đi thôi."
Sau khi rời khỏi hội quán, Lục Phong Hàn dẫm lên bậc thang, nhìn ông chủ nhỏ.
Lúc nãy cậu mới tức giận, thậm chí cảnh cáo Giang Khải.
Nhưng anh nghĩ đến biểu hiện bén nhọn của cậu, cảm thấy tâm tình sung sướng.