• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặp lại

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Thanh chuỷ thủ màu trắng bạc áp sát trước mắt, lông mi Liễu Huyền An hơi run rẩy nhưng không trốn tránh, bởi trong khoảnh khắc đáy mắt y bị ánh sáng lạnh lẽo ấy hắt vào, ba nghìn thế giới trong đầu y đột nhiên trở nên tươi đẹp rực rỡ hơn rất nhiều, ánh sáng mênh mông cuồn cuộn, mặt trăng mặt trời hoà quyện vào nhau.

Liễu nhị công tử vô cùng kinh ngạc phát hiện ra rằng thời điểm ranh giới giữa sự sống và cái chết, suy nghĩ của y ấy thế mà lại hoàn thành một bước vượt xa tới một độ cao lớn hơn. Rất nhiều nhân quả trước đây y không ngẫm ra, hiện tại đã lộ ra toàn bộ gốc gác cốt lõi chân thực nhất, tựa như mây mù bị gió lớn thổi bay, mà đại đạo kia chỉ cần giơ tay lên là có thể với tới được.

Một tiếng 'đinh' vang lên, ngọn gió ấy bị vật ngã trên nền đất. Vân Du buồn bực nói: "Dù sao thì giữ lại tên này cũng vô dụng, tiểu thúc thúc, sao người không cho con giết?"

Nam tử đeo mặt nạ nói: "Bởi giết cũng vô dụng."

"Ít nhất không cần nhìn hắn ở chỗ này chướng mắt!" Vân Du tra chuỷ thủ vào vỏ, càng nghĩ càng giận dữ, Bạch Hạc sơn trang ít nhất cũng có đến tám trăm đệ tử, nghe nói ngay cả ông lão đốt củi cũng biết chữa bệnh, chỉ duy nhất cái tên ngu dốt bất tài này không hiểu sao lại bị mình lôi về. Bây giờ nếu Liễu gia phát hiện ra tên này mất tích, có báo quan lục soát núi hay không thì tạm thời không biết, nhưng ít nhất cũng sẽ nâng cao đề phòng, đi bắt cóc thêm tên thứ hai làm sao được nữa?

Bởi đủ loại sự tích của Liễu Huyền An thực sự rất rất nát, nát đến nỗi thậm chí Vân Du còn hoài nghi dù có mang tên này đi uy hiếp Liễu gia cũng chưa chắc có thể đổi được một đại phu đứng đắn. Dù sao thì vị Liễu trang chủ trong lời đồn kia, ngày ngày ngoài mặt ôn tồn lễ độ hành y cứu thế cứu người ra thì cũng là tức hộc máu vác gậy đánh con trai.

"Này, ngươi ——" Vân Du quay đầu sang bên góc tường, còn chưa kịp nói dứt lời đã sửng sốt, vì hắn ta nhìn thấy Liễu Huyền An thế mà đang ngồi khóc, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dọc trên gương mặt y, thoáng dừng lại một chốc ở bên má, sau đó rơi thẳng xuống ống tay áo.

"......"

Nhưng thực ra Liễu Huyền An đã quên mất bản thân mình đang ở đâu, trong đầu y đang cuồn cuộn gió lốc, thế giới nhanh chóng xoay tròn, biển mây theo đó mà rung lắc điên cuồng, vạn vật trong cơn lốc hoàn toàn biến hoá, từ một thành hai, từ hai thành ba, y đứng trên trời cao cùng lúc chứng kiến một đoá hoa đang nở rộ cùng với một toà vương triều sụp đổ, sự kích động mãnh liệt bao la hùng vĩ ấy đã sớm vượt qua giới hạn mà một cơ thể người phàm có thể chịu đựng được, chỉ có thể kìm nén rơi lệ.

Nam tử đeo mặt nạ cũng đang nhìn Liễu Huyền An, hắn ta mơ hồ cảm thấy y khóc không phải bởi vì y sợ mà khóc, nhưng cũng không biết tại sao y khóc. Vân Du lại thấy y khóc mà phiền, hắn ta cảm thấy cái thứ phiền phức này do chính tay mình đưa về, cho nên cần mình tự tay giải quyết, bèn nâng chưởng định đánh ngất người ta, bỗng chốc, ngoài sơn động lại vang lên một tiếng 'rầm'.



Nam tử đeo mặt nạ nắm chặt chuôi kiếm, lắc mình ẩn vào một góc âm u ở cửa động, tiếng 'rầm rầm' vẫn tiếp tục vang lên, nhưng không giống động tĩnh mà con người tạo ra, quả nhiên, một lát sau, một con lợn rừng vùng vẫy lung tung chạy tới, dường như nó không nhìn rõ đường, đầm sầm vào cửa động, uỳnh, ngất xỉu.

Vân Du thở phào, cất chuỷ thủ về: "Lần đầu tiên nhìn thấy một con súc sinh ngu xuẩn như vậy đấy."

Nam tử đeo mặt nạ xoay người về lại trong động, vạt áo ngắn in bóng xuống mặt đất rồi lập tức biến mất.

Mà đồng tử Lương Thú cũng dịch chuyển theo bóng mờ ấy, hơi co lại.

"Vương gia, trong động quả nhiên có người." Trình Tố Nguyệt đè thấp giọng, "Nơi này hoang vắng, người dân bình thường chắc chắn sẽ không tới đây, có lẽ chính là Liễu nhị công tử và bọn bắt cóc ngài ấy."

Lương Thú dặn dò: "Theo dõi sát sao."

Liễu Huyền An dựa vào tường, hai tay ôm đầu gối, ngủ đã thành quen. Y thực sự rất mệt mỏi, đại não cần nghỉ ngơi, thân thể cũng cần nghỉ ngơi, như thể người lữ hành vừa mới đạp gió qua hơn vạn dặm, thể xác nặng nề như rót chì, ngay cả sức lực để chống đỡ mí mắt cũng không có.

Vân Du nhìn mà sững sờ, mới đầu hắn ta chỉ nghĩ rằng đối phương giả vờ thôi, nhưng sau đó lại phát hiện ra không phải thế, lời đồn quả không sai, tên phế vật để lót dạ này quả thực dù trời có sập cũng phải ngủ. Thậm chí hắn ta còn lấy chuỷ thủ lạnh lẽo vỗ vỗ lên gương mặt kia, ấy thế mà không thấy đối phương mở mắt ra, lại còn vỗ thế nào khiến người ta rơi cả nước mắt, nghẹn ngào nức nở trong giấc mộng, khóc như thể cả đời này cực kỳ bi thảm.

"..... Liễu Phất Thư còn đoạt người từ tay Diêm Vương được, sao lại không chữa bệnh cho con trai ông ta nhể?"

Nam tử mặt nạ nói: "Thu dọn đồ đạc, đi thôi."

Vân Du không hiểu: "Bây giờ ạ?"

Nam tử mặt nạ nói: "Lợn rừng không thể vô duyên vô cớ đâm đầu vào động được, chắc hẳn xung quanh đây đã có người đuổi nó đến."

Vân Du hỏi: "Thúc nói là người tìm tên kia đã lục soát quanh đây rồi? Không đến mức đó chứ, Liễu gia bây giờ cũng chỉ có mấy chục gã đại phu, dù có phát hiện ra rồi báo quan luôn cũng không thể nhanh như vậy được."

Nói thì nói như vậy, cơ mà cũng đúng, nơi này vốn là chỗ xem bệnh hắn ta chuẩn bị từ trước, nhưng bây giờ bắt nhầm đại phu rồi, quả thực không cần ở lại đây tiếp nữa. Hắn ta kéo Liễu Huyền An từ dưới đất lên: "Đi!"

Liễu nhị công tử nặng nề mở mắt ra, suy nghĩ vẫn đang chấp chới giữa ảo mộng và hiện thực, chân thấp chân cao liêu xiêu bước ra ngoài, sau khi ra khỏi sơn động, ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến y tỉnh táo hơn đôi chút, không biết vì sao, có lẽ là là y bỗng nhiên nhanh trí, cũng có lẽ là y đang tâm tâm niệm niệm một người bạn gặp được ở một thế giới khác, chợt gọi: "Kiêu Vương điện hạ."

Vân Du nhíu mày: "Ai?"

Vừa dứt lời, một bóng đen tựa như hàng ngàn tia sấm mang theo lực đạo khổng lồ từ trên trời giáng xuống, khiến hắn ta lảo đảo lùi về sau hai bước, Liễu Huyền An cũng ngồi phịch mông xuống đất. Lương Thú vươn tay ra đoạt lấy người, lại bị một đạo kiếm phong đè ép không thể lắc mình tránh né, Trình Tố Nguyệt cũng lao từ trên cao xuống dưới, bấy giờ Vân Du mới phản ứng lại, đáy mắt nổi lên sát khí rút đao khỏi vỏ, nhanh chóng đối phó với nàng.

Những hộ vệ còn lại lập tức xông lên, định đưa Liễu Huyền An rời khỏi hiện trường, nhưng Vân Du nào có chịu, hắn ta đá văng một chân của Trình Tố Nguyệt, trở tay ném ra một làn khói tím lam, nhìn kỹ lại đó chính là hàng trăm hàng ngàn ong trùng kịch độc, bay vù vù về phía đám người.

"Vương gia!" Trình Tố Nguyệt bị Vân Du quấn lấy không thể tách ra được, chỉ có thể hô to.

Lương Thú xoay người xách Liễu Huyền An đặt y lên một vị trí cao trên cây, đè thân trên y xuống: "Ngồi cho vững!"



Hai hộ vệ cũng lên theo, một trái một phải đỡ lấy y. Lương Thú lại đuổi theo nam tử đeo mặt nạ kia, theo lời khai của Hà Nhiêu và Thường Vạn Lí, người này công phu đúng thật quỷ dị tà môn, chỗ nào cũng lộ ra dấu hiệu đoản mệnh —— khiến đối thủ đoản mệnh, mà chính hắn ta cũng đoản mệnh.

Liễu Huyền An ôm một cành cây vừa thô vừa to, cố gắng thoát ra khỏi ba nghìn thế giới, nhưng lại mê luyến từng cảnh tượng tươi đẹp chưa từng được nhìn thấy, vẫn chưa thể hoàn toàn rời khỏi. Vì thế mà hai hộ vệ bên cạnh vô cùng hoảng sợ, không hiểu sao Liễu nhị công tử cứ khóc mãi, rốt cuộc là hai kẻ xấu đã làm gì y trong sơn động?

Liễu Huyền An nhìn áo choàng đen của Lương Thú, trong lòng cũng sốt ruột theo, cho nên y dùng sức đụng đầu vào một nhánh cây, 'rầm'!

Hộ vệ hít một hơi sâu, nhanh nhẹn vươn tay ra bảo vệ trán y, hét lớn: "Trình cô nương, hình như Liễu nhị công tử có gì đó không ổn cho lắm."

Trình Tố Nguyệt cùng với mấy hộ vệ liên thủ vẫn không phải đối thủ của Vân Du, chỉ có thể vội vã nhìn sang bên Lương Thú.

Nam tử đeo mặt nạ nói: "Kiêu Vương điện hạ thế này hình như không giống là vì cứu người."

Lương Thú rút trường kiếm ra khỏi vỏ: "Bổn vương thay mấy vạn người dân ở lưu vực sông Bạch năm đó, cùng với gần trăm mạng người của Đàm phủ tới đòi nợ ngươi."

Nam tử đeo mặt nạ, hay cũng chính là Phượng Tiểu Kim nghe thấy vậy thì cười nhạo, đôi môi vốn không chút huyết sắc bấy giờ bỗng hiện lên vài phần sức sống: "Mấy vạn mạng người của sông Bạch có liên quan gì đến ta, tất cả là tại tên Đàm Hiểu Chung đó trước đã gieo ác, hắn vốn dĩ cực kỳ đáng chết, lẽ ra phải nhìn hắn lạnh lẽo đói khát giữa trời mưa gió rét, trơ mắt nhìn cơ thể hắn từ từ chết đi, cuối cùng hắn lại bị người ta diệt môn chỉ trong một đêm, hắn gặp may rồi đấy."

Nhắc tới mối hận, hắn ta chợt nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, đó là một thanh kiếm đầy tà khí giống như một con rắn, phủ đầy gai ngược, sáng loáng thấm đẫm máu tanh trong từng đấy năm tháng.

Mà kiếm của Lương Thú lại đối lập hoàn toàn với hắn ta, sau khi Lương Dục đăng cơ từng đích thân tìm được trong quốc khố một khối huyền thiết trông rất hiếm, sau đó giao cho một đám luyện khí sư tay nghề tốt nhất, để bọn họ nung chảy trong dung nham rồi tôi luyện ra thanh trường kiếm này, đến giờ vẫn chưa đặt tên, nhưng nó dường như đã trở thành một đồ đằng bảo hộ Đại Diễm, ở vùng Tây Bắc, thậm chí người dân còn dán bức hoạ của thanh kiếm này lên trên cửa, cầu cho năm tháng bình an, bất khả xâm phạm.

Phượng Tiểu Kim không có ý định giết Lương Thú, chỉ muốn mau chóng thoát thân. Hắn ta xoay người giữa không trung, bắn ra hai phi tiêu từ trong tay áo, nhân lúc Lương Thú né tránh, một chưởng đánh rớt Trình Tố Nguyệt: "Đi!"

Vân Du bò dậy khỏi mặt đất, chạy hai bước theo Phượng Tiểu Kim, xoay người ném ra sau hai quả đạn khói, nhưng vẫn không cam lòng, lúc này chợt quét mắt tới Liễu Huyền An đang nằm bò trên cây, hắn ta đột nhiên vòng về, Trình Tố Nguyệt hét lên: "Cẩn thận!"

Hai hộ vệ kéo Liễu Huyền An lên định đổi vị trí, nhưng Vân Du đã ép sát đến trước mặt, hai tay hắn ta không biết đang nắm thứ gì đó, vẩy lên khắp trời, đám ong độc lúc trước càng thêm đông đúc.

Trình Tố Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, xông lên chỉ muốn đưa Liễu Huyền An đi, nhưng Lương Thú đã lên trước nàng một bước, vững vàng tiếp được người trên không trung, Phượng Tiểu Kim cũng mượn cơ hội kéo Vân Du lại, cứ như vậy một đổi một, thả người ẩn vào làn khói chưa tan hết.

Liễu Huyền An tựa vào ngực Lương Thú, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, thở thôi cũng thấy mệt mỏi nghẹn ngào. Tay Lương Thú đặt lên lưng y, chạm vào một mảnh ướt đẫm, trong lòng lập tức thấy không ổn, hắn tưởng là máu, kiểm tra lại mới phát hiện ra chỉ là mồ hôi, cả người y như mới được vớt từ dưới nước lên, vừa lạnh vừa ướt.

"Đưa về đi." Lương Thú giao y cho Trình Tố Nguyệt, "Sai người canh chừng nghiêm ngặt."

"Vâng!" Trình Tố Nguyệt gọi hộ vệ tới cõng Liễu Huyền An, "Có cần giữ lại vài người cho Vương gia không ạ?"

"Không cần, tất cả đi theo bảo vệ y." Lương Thú tiếp tục đuổi theo Phượng Tiểu Kim.

Màn khói lúc này đã tan, trước mắt chỉ còn núi xanh trùng điệp.

......



A Ninh và những đệ tử của Bạch Hạc sơn trang lúc này đang cực kỳ sốt ruột, lúc nhìn thấy nhị công tử nhà mình được đưa về, a di đà phật a di đà phật, chân mềm nhũn hết lượt, nhanh chóng tiến lên đỡ y nằm xuống. Nhị trang chủ Liễu Phất Tri cũng vừa mới chạy về, đích thân bắt mạch cho cháu trai, nói: "Không sao, không sao, chỉ là cơ thể hơi mệt mỏi thôi, chắc là bị hù doạ tàn nhẫn lắm."

"Không bị thương chứ ạ?" Trình Tố Nguyệt hỏi.

"Không sao." Liễu Phất Tri đắp chăn cho y, bảo đệ tử đi sắc thuốc an thần rồi hỏi, "Bọn bắt cóc sa lưới rồi chứ?"

"Vương gia đích thân đuổi theo ạ." Trình Tố Nguyệt trả lời, "Trọng phạm của triều đình vốn không quen biết Liễu nhị công tử, lần này có lẽ bọn chúng không cố ý chĩa mũi nhọn vào mà chỉ đơn thuần muốn tìm một thần y để trị thương thôi, cho nên đệ tử của Bạch Hạc sơn trang sắp tới tốt nhất vẫn nên cẩn thận chú ý hơn."

Sau khi Liễu nhị trang chủ nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là, muốn bắt cóc đại phu, thế nào lại bắt phải Huyền An cơ chứ, thật đúng là...... Có vẻ với người hành y thì lời này không thích hợp lắm, nhưng quả thực, mạng của bọn bắt cóc kia chắc không dài lắm đâu.

Liễu Huyền An mê man trong mộng vẫn cứ lẩm bẩm nói mớ cái gì đó, không ai nghe rõ được y đang nói gì, cũng không ai muốn nghe, bởi nỗi lúc tỉnh táo thì lời nói của nhị công tử cũng như mây mù dày đặc.


Chỉ có Lương Thú nửa đêm trở về, ngồi cạnh mép giường, ghé sát tai vào môi y, ra lệnh: "Nói to lên."


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Liễu: Ta đã giác ngộ.


+++++++


Liễu nhị công tử đã giác ngộ được đại đạo, còn tôi vẫn chưa giác ngộ được đống lý thuyết trong giáo trình =)))))

29/08/2023

Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK