Chương 264: Cậu đang uy hiếp bân vương đấy à
Hai người nhảy từ trên máy bay trực thàng xuống là Hắc Uyên và Thiết Thủ, một trong chín long vệ của Long Hồn.
Tiếp theo, một máy bay trực thãng khác thả xuống một sợi dây, một đám thành viên Long Hồn túm lấy sợi dây nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã có hơn trăm thành viên Long Hồn đáp xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng.
“Các người là ai?”
Xuyên Vương nhíu mày nhìn đám người này.
“Thưa Xuyên Vương, tại hạ là Hắc Uyên, một trong chín long vệ của Long Hồn. VỊ này là Thiết Thủ, cũng là một trong chín long vệ.”
Hắc Uyên đi tới trước mặt Xuyên Vương, lên tiếng giới thiệu.
“Long Hồn?”
“Các người do Nội Các phái tới hỗ trợ bản vương bắt hung thủ sát hại quặn chúa?”
Xuyên Vương lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!”
Hẩc Uyên gật đâu.
“Vậy thì tốt, các người ra tay đi, bắt tên kia lại, nhân tiện cho bản vương xem sự lợi hại của Long Hồn – lực lượng mạnh nhất Chiến Bộ!”
Xuyên Vương lập tức nói.
“Thưa vương gia, không đế động vào cậu ấy.”
Hắc Uyên nói thẳng.
Sâc mặt Xuyên Vương trở nén lạnh lùng, mắt nhìn Hắc Uyên đãm đãm: “Cậu có ý gì?”
“Trước đây Chiến Bộ đã phái một đội ngũ tới Tây Nam chấp hành nhiệm vụ, kết quả là bị một nhóm cường giả nước ngoài vây giết, tồn thất nặng nề. Hiện tại bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, tòi theo lệnh Long Soái đi cứu bọn họ!”
Hắc Uyên nói.
“Vậy thì có liên quan gì đến thâng nhãi này?”
Xuyên Vương lạnh lùng chất vấn.
“Chỉ có cậu ấy mới có thế đối phó với nhóm cường giả nước ngoài kia, tôi theo lệnh Long Soái tới đưa cậu ấy đi cứu viện!”
“Mong Xuyên Vương đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tòi, nếu chậm trề việc cứu viện thì không chỉ khiến Long Quốc uổng mất một đội lính tinh nhuệ, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Long Quốc!”
Hắc Uyên hờ hững nói.
Nghe vậy, đám người Xuyên Vương, Mục Chiến đều biến sắc.
“Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à?”
Xuyên Vương lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
“Không dám!”
Hắc Uyên cúi đầu.
“Nếu bản vương không thả cậu ta đi thì sao?”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Thống soái chiến khu Tây Bộ Nguyên Hạo nghe lệnh!”
Hắc Uyên lặp tức hò.
“Có Nguyên Hạo!”
Nguyên Hạo bước lên, đáp.
“Long Soái có lệnh, lệnh cho ông đảm bảo hành động cứu viện Tân này tiến hành thuận lợi, nếu ai dám làm chậm trễ việc cứu viện thì bẳt hết!”
Hầc Uyên dứt khoát lấy lệnh bài Long Soái ra, ra lệnh cho Nguyên Hạo.
“Rõ!”
Nguyên Hạo gật đầu, sau đó nhìn đám người Xuyên Vương: “Xuyên Vương, mời vị xin vui lòng lùi lại!”
“Ông dám ra lệnh cho bản vương?”
Xuyên Vương sầm mặt nhìn Nguyên Hạo.
“Nếu Xuyên Vương không lùi lại, vậy thì thứ lỗi cho chúng tòi vò lễ.”
“Người đâu, bắt hết toàn bộ!”
Nguyên Hạo ra lệnh, một đám chiến sĩ của chiến khu Tày Bộ lập tức xông tới chỗ Xuyên Vương và người của ba sở cùng quân Ngự Lâm.
“Các… các người muốn tạo phản sao?”
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, lạnh lùng quát.
“Chúng tòi chỉ đang thi hành mệnh lệnh của Long Soái, xin thứ lỗi!”
Nguyên Hạo nói thẳng.
Người của ba sở và quân Ngự Lâm đều biến sắc, nhưng không phản kháng.
Một khi bọn họ nảy sinh xung đột với chiến khu Tày Bộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Thống soái, ông làm gì thế? ông muốn làm trái ý chỉ của Nội Các và triều đình sao?”
Mục Chiến trầm giọng hỏi Nguyên Hạo.
“Vậy õng muốn làm trái mệnh lệnh của Long Soái sao?”
“Mục Chiến, ông phải nhớ kỹ mình là lính của ai!”
“Nếu ỏng không rõ, vậy thì đừng làm phó thống soái nữa!”
Nguyên Hạo khiến trách Mục Chiến. Sắc mặt Mục Chiến thay đổi, hết sức khó coi.
“Chúng ta đi thôi!”
Hằc Uyên đi tới trước mặt Diệp Phàm rồi nói.
“Không được!”
Diệp Phàm lắc đâu.
“Vì sao?”
Hắc Uyên thắc mẩc.
“Lúc trước tới đây tòi đã nói mời thần thì dề, tiền thần thì khó.”
“Đã đưa tòi tới đây, muốn bảo tôi đi thì không dề như vậy đâu.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vậy cậu muốn sao?”
Hẩc Uyên dò hỏi.
“Tòi muốn ba con bọn họ quỳ xuống xin lỗi tòi!”
Diệp Phàm đưa mắt nhìn cha con Mục Chiến và Mục Thiên Lăng.
Hần nói xong, mọi người giật mình.
Tên này muốn bắt phó thống soái của chiến khu Tây Bộ, tướng quân ba sao Mục Chiến quỳ xuống xin lồi hẩn?
Hân bị điên à?
Ngay cả Hằc Uyên cũng thay đối sắc mặt: “Chuyện này…”
“Nếu ông ta không chịu xin lỗi, thì hõm nay tòi không đi!”
Diệp Phàm bĩu mòi.
“Nhãi ranh, cậu đừng ngông quá mức!”
Mục Chiến chỉ vào Diệp Phàm quát.
“Hai người quỳ xuống xin lổi cậu ấy đi!”
Hăc Uyên chỉ vào Mục Chiến và Mục Thiên Lăng và ra lệnh.
“Gì cơ?”
“Cậu bắt bản tướng quân quỳ xuống xin lỗi cậu ta á/’
“Cậu đang đùa đấy à?”
Mục Chiến sầm mặt nhìn Hẳc Uyên.
Tức thì trén người Hâc Uyên phát ra một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ, đè ép ba con Mục Chiến.
Hai ba con nhà này bị đè xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Nếu hai người không làm theo thì xử theo quân pháp!”
Hắc Uyên lặp tức quát.
Anh ta nói xong, uy áp trên người càng lúc càng mạnh, đè ép hai ba con này không thở nổi, Mục Thiên Lăng có cảm giác ngạt thở.
Mục Chiến nhìn tình trạng của con trai, đành phải cắn răng nói với Diệp Phàm: “Xin… xin lỗi!”
Mục Chiến đã xin lỏi, dưới áp lực đáng sợ này, Mục Thiên Lăng cũng buộc phải xin lỗi Diệp Phàm.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai ba con nhà này, biểu cảm khác nhau.
“Được chưa?”
Hắc Uyên liếc Diệp Phàm.
“Nhớ cho kỹ, tốt nhất là sau này đừng chọc vào tòi. Nếu không, không chỉ quỳ xuống xin lỏi đơn giản như vậy đỏi, mà là chết đấy.”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hai ba con nhà này, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Diệp Phàm rời đi.
Sắc mặt Mục Chiến cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này trong lòng ông ta ngùn ngụt lửa giận, muốn cắn nuốt tất cả!
Ông ta đường đường là phó thống soái chiến khu Tây Bộ, tướng quán có tướng hàm ba sao, vậy mà lại bị ép quỳ xuống xin lồi một thanh niên trước mặt mọi người. Đối với ông ta mà nói, chuyện này vò cùng nhục nhã.
Hiện tại tõn nghiêm và thể diện của ông ta đã mất sạch rồi!
Mà nỗi hận Diệp Phàm cũng lên đến tột đỉnh!
Mục Chiến thề nhất định phải khiến Diệp Phàm trả giá đắt!
“Nguyên Hạo, bân vương nhớ kỹ chuyện ngày hòm nay!”
Xuyên Vương trơ mắt nhìn Diệp Phàm một lần nữa rời đi trước mặt mình, trong lòng cũng bừng bừng lửa giận, ông ta lạnh lùng lườm Nguyên Hạo, sau đó dẩn người bỏ đi.
“Cung tiền Vương gia!”
Nguyên Hạo chắp tay nói, liếc Mục Chiến một cái rồi rời đi.
“Thống soái, tên Mục Chiến kia mất hết mặt mũi rồi, e là sau này ỏng ta không thế đặt chân ở chiến khu Tây Bộ nữa!”
Lúc này, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo
kích động nói.
Cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều biết Mục Chiến vần luôn không phục Nguyên Hạo, ỷ mình có người ở Đế Đô nên không coi thống soái Nguyên Hạo ra gì.
Hai người cũng đấu đá trong sáng ngoài tối từ rất lâu rồi, Tân này Mục Chiến bị mất mặt như vậy, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo vui như mở cờ trong bụng.
“Mục Chiến cực kỳ mưu mỏ, không dề bị đánh gục như vậy đâu. Cậu phái người theo dõi ỏng ta, quan sát xem tiếp theo ông ta muốn làm gì.”
Mục Chiến nhíu mày nói.
“Rõ!”
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
“Còn nữa, bây giờ cậu lập tức đi điều tra rõ nhóm cường giá nước ngoài kia chui ra từ đâu.”
“ớ khu vực trực thuộc chiến khu Tây Bộ lại xuất hiện một nhóm cường giả nước ngoài như thế, còn giết người của Chiến Bộ, đây là đang đánh vào mặt chiến khu Tây Bộ chúng ta!”
“Lập tức truyền lệnh của tôi, phong tỏa Tây Nam, thông báo cho Chiến Lang lập tức ra tay cho đám người nước ngoài kia biết chiến khu Tây Bộ chúng ta không dể chọc!”
Nguyên Hạo đưa ra từng mệnh lệnh.
“Rõ!”
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
Mà lúc này, Diệp Phàm đã theo đám Hắc Uyên ngồi xe quân đội lao như bay đến nơi nào đó.
“Các anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Diệp Phàm ngồi trên xe, thờ ơ hỏi.
“Trước đó Quân Đao và người của tiếu đội Long Hồn bị cường giả nước ngoài vây giết, Quân Đao bị bẩt, các thành viên khác của Long Hồn bị bao vây trong một ngọn núi. Bây giờ chúng ta đi cứu viện.”
Hâc Uyên trả lời.
“Chuyện này các anh làm là được rồi mà, không cần dẩn theo tói.”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Hiện giờ chúng tòi vần chưa xác định rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người, thực lực mạnh cỡ nào. Hơn nữa, đối phương đã dám quang minh chính đại ra tay với Long Hồn thì ắt nẳm chầc trăm phân trăm. L’ân này bọn họ đến, khí thế nhất định không nhỏ.”
“Đế bảo đảm không xảy ra sơ sót, Long Soái dặn chúng tòi nhất định phải dần theo cậu, không thì chúng tôi đã chắng cố ý chạy tới cứu cậu!”
Hẩc Uyên nói.
“Các anh không đến thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tòi.”
Diệp Phàm phản bác.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng cậu sẽ vì chuyện này mà mang tội phản quốc, đến lúc đó cậu định đối địch với cả Long Quốc à?”
“Cậu thì không sao, nhưng những người bèn cạnh cậu có thế bình yên không?”
Hắc Uyên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn không nghĩ nhiều như vậy!
Trước đó hẳn chí nghĩ cùng lằm thì trở về núi Cửu Long.
ở đó có Đại sư phụ và sáu vị sư phụ khác, không ai có thế làm gì hẳn.
Nhưng hắn chưa từng suy xét đến những người bên cạnh hắn, ví dụ như sở sở hay Bách Hoa Láu, điện Long Vương và quân Thiên Sách phải làm sao?
Hằn chưa từng nghĩ cho họ!
“Lân này, chỉ cần cậu giúp chúng tòi cứu nhóm Quân Đao ra ngoài, một lưới bắt hết đám người nước ngoài kia, thì cặu sẽ lập được cõng lớn. Đến lúc đó, Long Soái sẽ nói giúp cặu, phía Xuyên Vương và Mục Chiến cậu cũng không cần lo.”
Hắc Uyên trầm giọng nói.
‘Thôi được, tõi sẽ giúp các anh một rân.”
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, bọn họ đi đến một ngọn núi lớn nào đó ở Tây Nam.
Cùng lúc đó, ở Tây Nam xuất hiện nhiều thế lực thần bí!
Mòt trànq sát cơ cànq lớn hơn đanq ấD ủ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK