Mục lục
Sự trả thù ngọt ngào – Nhạc Huy (full 485 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Thiên Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 260: Nhà họ Vương hoảng sợ

“Chuyện của con bé Trần Ngọc Đình lần này, nhà họ Vương chúng ta lại mắc sai lầm, suýt gây thành tai họa lớn. Lão già như bố đây làm gia chủ, mà cũng không thể bảo vệ công bằng, một chút nữa là đã khiến mấy gia tộc nhà họ Lâm, nhà họ Hà gây chuyện với các con”.

“Trong lòng bố cảm thấy rất hổ thẹn, bố xin lỗi”.

Vương Côn hối lỗi, đứng trước mặt con cháu nhà họ Vương, gửi lời xin lỗi sâu sắc tới con gái Vương Lệ.

Vương Hạc Niên, Vương Nam, Vương Huyền đứng sau lưng ông ta, ai nấy đều tức tối đỏ mặt.

Có bao giờ bọn họ coi Vương Lệ là người một nhà? Hôm nay yêu cầu Vương Lệ đến tận nhà, nhưng phải cúi đầu xuống xin lỗi, sự sỉ nhục xấu hổ trong lòng trào dâng lên tận óc.

Nhưng không xin lỗi không được, phật sống Nhạc Huy kia vẫn ở ngay đó.

Dù có quan hệ với Trần Ngọc Đình, nên Nhạc Huy sẽ không thể ra tay tàn độc như với Nhâm Hải Đường, nhưng nếu không được anh tha thứ, thì sau này nhà họ Vương ở Giang Kiên sẽ khó mà bước tiếp được.

Dù sao trước khi Ngụy Trường Canh rời đi, còn chẳng chào hỏi gì ông cụ, rõ ràng là ông Ngụy rất không hài lòng với nhà họ Vương.

Bằng không, với sự kiêu ngạo của Vương Côn, sao mà phải hạ thể diện của mình xuống cầu xin đám con cháu, nếu không phải là vì tương lai của nhà họ Vương.

Lúc này Vương Lệ vừa lúng túng, lại vừa kiêu ngạo.

Dù trước đây thái độ bà ta với Nhạc Huy thế nào, nhưng Nhạc Huy vẫn là con rể của bà ta. Nhạc Huy có thể ép nhà họ Vương cúi đầu, nên bà ta rất hài lòng, tuy nhiên bà ta vẫn hổ thẹn, vì lúc trước bà ta đối xử với anh không tốt, thậm chí còn nói nhiều lời khó nghe.

“Chuyện này…, bố, bố nói với con chuyện này không có tác dụng gì, hãy nói với Đình Đình nhà con”, Vương Lệ nháy mắt ra hiệu, ánh mắt hướng thẳng Trần Ngọc Đình đang đứng thẫn thờ, mất hồn mất vía ở bên kia.

“Đúng rồi, Ngọc Đình, cháu tới chúc thọ ông ngoại mà ông chưa cảm ơn cháu”.

Vương Côn vỗ gáy một cái, quay đầu nhìn Trần Ngọc Đình cười nói.

“Dạ?”

Lúc này Trần Ngọc Đình mới phản ứng lại được, nhìn đám người nhà họ Vương đang mỉm cười có phần khiêm tốn, sau đó nhìn Nhạc Huy đang đứng khoanh tay bên cạnh, cô mới hiểu ra.

Nhà họ Vương đang hi vọng cô đáp lời.

Nhưng sao cô quên được, nhà họ Vương trước đây đối xử với cô và Nhạc Huy như nào. Nhà họ Vương thậm chí còn để mặc cô và Nhạc Huy cho nhà họ Lâm bắt nạt, điều này khiến cô rất đau lòng.

Nhưng mà…

Mẹ cô, Vương Lệ là người nhà họ Vương, cô cũng là người nhà họ Vương, dòng máu nhà họ Vương chảy trong người cô từ trước đến giờ. Mối quan hệ này vĩnh viễn không phai mờ được.

Mà cô biết, Vương Lệ vẫn luôn hướng về gia đình của bà, không thể đoạn tuyệt mối quan hệ với gia đình mình.

Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Đình thấy khó xử.

Cô im lặng, đi đến bên cạnh Nhạc Huy, kéo tay anh, không nói lời nào, khéo léo bày ra bộ dạng “anh nói gì em nghe nấy”.

Nhạc Huy xoa đầu cô cười:

“Quán mì hôm qua chúng ta đi ăn khá ngon, mà em nói em ăn chưa đủ, hay giờ chúng ta lại ra đấy nhé”.

“Vâng, anh nói ăn gì thì em ăn cái đó”.

Hai người họ cứ đi sát bên nhau, cùng tiến ra cửa. Kỳ Phi vẫn im lặng hoàn thành trách nhiệm vệ sĩ của mình, đi sau lưng bọn họ.

Mọi người xung quanh không ai dám cản, chỉ có thể khiêm nhường tránh ra. Đám chức cao trọng vọng trong nhà họ Vương đứng đằng sau chỉ biết trơ mắt nhìn hai người với ánh mắt như muốn xuyên thủng.

“Haiz, không cứu vãn được rồi”, Vương Côn đứng dậy, hối hận nói: “Muộn rồi, muộn rồi! Cuối cùng nhà họ Vương chúng ta lại bỏ lỡ rồi!”

Nhóm Vương Hạc Niên cũng rất chán nản, mặt như đưa đám.

Tiếp theo mới là đến lúc chính thức mở tiệc mừng thọ hôm nay, nhưng buổi tiệc này đã bị làm loạn hoàn toàn.

Có khi đây là sinh nhật đáng xấu hổ nhất đối với Vương Côn, nhiều người đã bỏ về trước khi tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu. Sau khi bắt đầu thì nhiều người đã rời khỏi bàn ăn chỉ sau vài miếng ăn.

“Ông cụ, chúc mừng sinh nhật, chúng tôi có chút chuyện, xin phép đi trước”.

“Ông cụ, đột nhiên tôi nhớ ra ở công ty tôi có một buổi tiệc quan trọng, vậy thì, chúc ông cụ bình an”.

“Ông cụ, hẹn gặp lại!”

Lúc này, những vị khách cứ như đi tránh bệnh dịch, chỉ sau nửa tiếng bữa tiệc bắt đầu đã đứng dậy rời đi hết.

Mấy người cao cấp trong nhà họ Vương vào trong đại sảnh.

Từ đầu đến giờ Vương Côn đều cúi gằm mặt, không nói gì, sắc mặt tối sầm lại. Đám con cháu nhà họ Vương chỉ bó tay đứng ở trong sảnh, không dám thở mạnh, sợ thu hút sự chú ý của ông cụ.

“Ông cụ, ông đừng bận tâm. Ai ngờ được một người trẻ như vậy lại có bản lĩnh chấn động thiên hạ như thế, đến cả ông Ngụy cũng đứng về phía cậu ta, không trách chúng ta lại sai sót được”.

Một ông chú lên tiếng.

Vương Côn làm sao chấp nhận được lời an ủi như vậy, ông ta là gia chủ nhà họ Vương, người chỉ trích Nhạc Huy nhiều nhất cũng là ông ta.

Chuyện lần này là đòn giáng mạnh vào sự uy tín của ông ta. Thậm chí trừ nhà họ Vương, e là nửa cái Giang Châu này cũng thầm cười nhạo ông ta, cười nhạo nhà họ Vương.

Nhạc Huy như một con rồng, nhưng lại bị nhà họ Vương xua đuổi.

Ông ta đúng là một con lợn giữa một đàn lợn.

Chẳng trách sao mấy vị khách vừa rồi coi nhà họ Vương như thứ bệnh dịch.

“Đúng vậy, bố ạ, sao chúng ta biết Nhạc Huy có thể quyên góp cho Trương Trung mười lăm triệu, sao biết cậu ta quen biết với ông Ngụy. Đến giờ chúng ta vẫn không biết cậu ta có thân phận thế nào. Tên Nhạc Huy này ẩn núp quá kĩ, cậu ta đúng là kẻ toan tính mưu mô”, Vương Hạc Niên đứng bên cạnh an ủi.

“Vì cậu ta mưu mô nên bố mới lo lắng”, Vương Côn cau mày: “Cậu ta bị nhà họ Vương sỉ nhục như vậy, nhưng lại không phô bày thực lực của mình mà chỉ nhẫn nhịn xuống. Không biết thì thôi, chứ một khi đã biết thì chỉ có hãi hùng, một lúc khiến nhiều gia tộc lớn quỳ xuống mong cậu ta tha thứ”.

“Tức là, Nhạc Huy là người vui buồn khác thường, khó nắm bắt. Nếu cậu ta đối đầu với nhà họ Vương thì chúng ta chống chọi kiểu gì? Quan trọng nhất là phải bồi đắp quan hệ với gia đình Trần Ngọc Đình, từ đó mới tạo quan hệ với cậu ta được”.

Nghe lời ông cụ, ai nấy đều im lặng.

Bồi đắp? Đâu có đơn giản vậy, trước đây bọn họ dồn Nhạc Huy vào chỗ chết, mặc cho mấy gia tộc khác làm gì anh, bọn họ đều chẳng nói đỡ cho câu nào.

 

Bây giờ thấy người ta lợi hại, nên phải ra nịnh hót? Dù là bọn họ cũng chẳng dễ dàng tha thứ cho những gì nhà họ Vương đã làm. Nghĩ đến đây, Vương Hạc Niên cũng thấy luống cuống. Nếu nhà họ Vương sụp đổ, thì đến kỳ kế nhiệm gia chủ tiếp theo, dù có được nhậm chức, thì có khác gì làm tướng mà chẳng còn quân?

“Bố, không thể được, con sẽ đi đập đầu xin lỗi Trần Ngọc Đình, nhất định phải đưa bọn họ quay về”, ông ta vội đứng lên nói. “Dập đầu xin lỗi thì được gì?”, Vương Côn thở dài: “Nhạc Huy là người cứng rắn, sát phạt thẳng tay, là người trước giờ chúng ta chưa từng gặp. Có thấy lúc cậu ta đánh Nhân Hải Đường đến mắt còn không chớp không?

Dù con có dập đầu một cái, có chắc cậu ta sẽ siêu lòng không?”

“Vậy… vậy phải làm sao ạ?”. Vương Hạc Niên lại cuống lên. Vương Nam, Vương Tử Ngang. Vương Huyền cũng cuống quýt. Lần đầu tiên bọn họ nhận ra, số mệnh tương lai của gia tộc lại nằm gọn trong tay

Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Lúc này, Vương Tiểu Nguyệt một mực im lặng bỗng lên tiếng:

“Ông nội, có thể chuyện này không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu”.

“Có thể mọi người không để ý, nhưng cháu thấy, từ lúc Nhạc Huy xuất hiện, anh ta luôn đứng sau lưng em gái Trần Ngọc Đình. Dù là hôm nay, hay là lúc mâu thuẫn trong buổi tiệc tối hôm qua, ánh mắt của anh ta đều nhìn Trần Ngọc Đình”.

“Thậm chí nhiều lúc, anh ta còn dùng ánh mắt để hỏi ý kiến của Trần Ngọc Đình. Cuối cùng anh ta bỏ qua cho nhà họ Lâm, rõ ràng là vì không muốn chết chóc gì trong buổi tiệc của ông nội, làm Trần Ngọc Đình buồn”.

“Ý cháu là?”, tay Vương Côn kẽ run lên, nhìn Vương Tiểu Nguyệt.

“Có thể với chúng ta, nhà họ Vương rất quan trọng, những mối quan hệ trụ cột kia cũng cực kỳ quan trọng. Nhưng với Nhạc Huy, tất cả mọi thứ đều không bằng cảm nhận của Trần Ngọc Đình. Anh ta đến Giang Châu như thể là xả giận hộ Trần Ngọc Đình. Nghĩa là mấu chốt vấn đề là Trần Ngọc Đình”.

Giọng Vương Tiểu Nguyệt uyển chuyển, nghe lời cô ta, người nhà họ Vương cũng gật đầu ngẫm nghĩ.

“Cháu thấy, nếu chúng ta bảo Tiểu Thất đi hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta với Trần Ngọc Đình. Ở nhà họ Vương, chỉ có Tiểu Thất là thân thiết nhất với Trần Ngọc Đình”.

Vương Tiểu Nguyệt nói thêm.

Mọi người nghe xong, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía cô bé đang đứng trong đám đông, miệng ngậm một cây kẹo mút, xinh như búp bê sứ, ánh mắt mờ mịt nhìn lại bọn họ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK