Hạ Mộc muốn kiếm tiền chữa tai cho hắn?
Vì sao?
"Tớ nói thật đó, sau này tớ nhất định sẽ cấy chip cho cậu. Tớ có thể thề, nếu nuốt lời... Ưm..."
Hắn chạy tới che miệng cô lại, hắn không muốn cô thề độc vì hắn.
"Cậu ngốc, sau này học xong chỉ cần ổn định công việc sau đó lấy chồng, sinh con sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi, hiểu chưa?" Tạ Thần lúc này nghiêm mặt dặn dò cô.
Cô nhíu mày nhìn hắn:
"Còn cậu thì sao? Cậu sẽ đi theo chị gái lúc nảy?"
Đột nhiên Hạ Mộc không nhịn được rất muốn hỏi, tương lai của hắn đã dự tính cái gì? Có phải là chưa từng có Hạ Mộc xuất hiện trong tương lai của hắn hay không?
"Có thể hoặc cũng sẽ không." Lần đầu tiên bộ não hắn không hoạt động kịp, không nghĩ ra được bất cứ thứ gì để đáp lại cô cho hợp tình hợp lý.
"Đừng đi theo chị ấy, cậu nói không thích chị ấy mà? Cho tớ bảy năm, tớ nhất định trong vòng bảy năm chữa khỏi tai cho cậu. Thần, cậu có tin tớ không?" Nghe xong Hạ Mộc càng nôn nóng nói, Tạ Thần muốn bỏ rơi cô?
"Được rồi, đi nấu cơm đi."
Hắn vào phòng rồi, bỏ lại Hạ Mộc với gương mặt bí xị. Tạ Thần không tin cô, hắn không muốn cô xuất hiện trong tương lai của hắn?
Đóng cửa phòng lại, Tạ Thần lúc này giống như người trên mây.
Bảy năm? Đợi cô bảy năm để cô chữa tai cho hắn, sau đó thì sao?
Hạ Mộc làm như vậy để trả ơn cho hắn có phải không? Cô không muốn mắc nợ hắn, muốn dứt khoát một lần rồi biến mất luôn thật sao?
Tạ Thần cười khổ, sao mà yêu một người lại khổ sở như thế này chứ?
Hắn ước, mình là một người bình thường, có thể nói theo đuổi cô một cách quang minh chính đại. Cho dù có bị từ chối, thì trong cuộc đời cô vẫn xuất hiện Tạ Thần với tư cách là một cái vệ tinh thích cô, còn đằng này...
Hắn sống với cô dưới bóng là một người thân, nhưng chẳng có tên gọi cụ thể, có thể mất đi bất cứ lúc nào chỉ cần cô có bạn trai. Rồi sau này cũng sẽ không có cớ để gặp lại nữa, đường là do hắn chọn, nhưng hắn chỉ có thể chọn con đường này vì những con đường khác không có Hạ Mộc.
Biết là không có kết quả, cũng không có trái ngọt nhưng hắn vẫn nguyện ý đâm đầu vào. Nói hắn ngốc cũng được, nếu hắn không ngốc vậy hắn sẽ càng khổ sở...
*
Hạ Mộc nấu cơm xong liền chui vào trong phòng, cô lên mạng tìm hiểu về việc cấy chip tai. Chi phí không nhỏ, đối với Hạ Mộc thì rất lớn, cả tỷ đồng chứ không ít ỏi gì. Nhưng cô tin chỉ cần cô cố gắng làm việc, cô có thể...
Thời gian sau đó Tạ Thần chưa một lần nhắc về chuyện cấy chip, hắn rõ ràng không tin cô có thể làm được. Hạ Mộc bắt đầu có những suy nghĩ không đúng, hay là cô lấy thân mình ra làm bảo đảm?
Nhưng mà liệu hắn có cần không?
Chị gái kia xinh đẹp, bốc lửa như vậy mà hắn còn không để mắt vậy Hạ Mộc lấy cái gì để so sánh?
Cô chỉ nhìn thuận mắt một chút, lại không biết cách ăn mặc nên rất quê mùa. Chị gái đó gọi cô là đồ nhà quê, cũng không sai.
"Hạ Mộc tôi đi siêu thị, cậu có cần mua gì không?"
Tạ Thần gõ cửa phòng nói vọng vào, làm cho cô giật bắn mình. Sau khi nhận thức được những gì mình vừa nghĩ, hai má cô đỏ lên. Đời trước đã từng làm qua rồi, nhưng mà cũng chỉ qua loa có lệ. Cô không thích chuyện đó lắm, Tạ Bảo cũng đi ngoại tình nên không có nhu cầu đòi hỏi nhiều. Lần cuối cùng làm cũng rất ám ảnh, cô không muốn nhớ lại nữa. Bảy năm trời sống dưới dạng cô hồn ma quỷ, sớm đã quên mất những chuyện ấy rồi.
"Tớ đi với cậu, có vài món cần mua."
Hạ Mộc khoác áo, đi theo Tạ Thần tới siêu thị. Hắn thường đến siêu thị to ở đầu xóm mua thức ăn về dự trữ, một tuần sẽ đi một lần rồi đem về chất đầy cả tủ lạnh. Bình thường việc đi chợ là do Tạ Thần phụ trách, hắn chi tiền và cả nhiệm vụ vác đồ đạc về nhà nữa...
"Cậu đi mua thức ăn đi, tớ qua mua mấy cái đồ riêng tư."
"Được."
Vậy là cả hai chia ra đi, Hạ Mộc lầm lũi qua gian hàng bán đồ cho phụ nữ, lượn lờ ở đó hết một buổi. Sau đó lén la lén lút đi tới gian hàng bán đồ "phòng the" lần đầu tiên đi mua món đồ này, có chút mù mịt.
Cô chọn hộp vuông màu đen một nhãn hiệu hay thấy quảng cáo trên tivi, vùi vào trong đống băng vệ sinh rồi đi ra ngoài. Tạ Thần cũng vừa mua thức ăn xong, đi về phía cô.
"Bỏ vào giỏ đi tôi tính tiền xong cầm về, cậu cứ về trước đi, đợi lâu."
"Tính riêng đi, tớ tự tính."
"Không ngại, chuyện bình thường thôi." Tạ Thần tưởng cô ngại nên mới chủ động nói.
Hạ Mộc liều mạng lắc đầu, sau đó còn đi cách xa hắn hai ba quầy tính tiền để xếp hàng chờ.
Tạ Thần tính tiền xong trước nên đứng ở bên ngoài đợi cô, sau đó cùng nhau đi về.
"Cậu vào bếp rót nước à, rót dùm tôi một ly nước cam đi."
Hạ Mộc ngồi ngay bên cạnh hắn, vậy mà hôm nay hắn chủ động nhờ cô. Hiếm thấy hắn chịu nhờ vả, cô lập tức vui vẻ đi làm ngay.
Tạ Thần đợi cô khuất bóng, hắn đẩy cái túi đen mà cô ôm khư khư từ nảy đến giờ ra, chỉ cần vài động tác đã thấy rõ đồ vật bên trong.
Hắn vốn đã có nghi ngờ rồi, lúc tính tiền cũng ngờ ngợ nhìn thấy hình dạng của đồ vật. Cô mua "bảo hộ" để làm gì?
Cô có bạn trai?
"Nước cam của cậu nè!"
"Cám ơn."
Tạ Thần uống ực một hơi cạn sạch, trong lòng hắn bốc hoả, hắn tức giận. Biết rõ không nên tức giận nhưng hắn vẫn tức giận vô cùng, chưa qua một năm, cô đã muốn rời xa hắn rồi?
"Cậu khát hả, uống thêm không?"
"Không."
Hắn trả lời cọc lóc rồi đem đồ vào nhà bếp sắp xếp vào tủ lạnh. Hạ Mộc ngơ ngác nhìn hắn, tự nhiên lại phát cáu thế?