• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao Giang Nhan có thể tức giận với Hàng Án? Ngay từ đầu đã không phải lỗi của cậu, vấn đề ở đám nam sinh kia, chúng phải là những người xin lỗi trước.

Chủ nhiệm Đan gọi điện thông báo phụ huynh của những học sinh tham gia đánh nhauđến trường để trao đổi và giải quyết sự việc, một số phụ huynh vắng nhà hoặc bận việc không đến được, còn lại đều đến.

Một số phụ huynh biết lý lẽ liên tục xin lỗi, trong khi những người khác hùng hổ doạ người.

Giang Nhan không phải là giáo viên của trường, vì vậy cô đã ra ngoài đợi trong khi chủ nhiệm Đan nói chuyện với phụ huynh bên trong.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, từng phụ huynh đưa con về nhà, một phụ huynh nhìn thấy Giang Nhan, sửng sốt một chút, không chắc lắm chào hỏi: "Bác sĩ Giang?"

Trí nhớ Giang Nhan trước giờ đều tốt, có thể nhớ kỹ những bệnh nhân của mình, cô nhận ra đây là một bệnh nhân đã từng đến bệnh viện mình để tham vấn tâm lú, cô gật đầu nở nụ cười nhẹ...

"Bác sĩ Giang, sao cô lại ở đây?"

Giang Ngạn vừa định mở miệng, Hàng Án đã bước ra từ trong văn phòng, phụ huynh đó thấy cậu, vì sai lầm của con mình mà cảm thấy có chút áy náy, lập tức ngừng nói.

"Bác sĩ Giang, tôi đi trước."

Giang Nhan giương mắt nhìn về phía Hàng Án và Lý Giai Giai, cha mẹ của họ đều không đến, so với đám ra tay kia, họ trông còn yếu ớt và đáng thương hơn.

"Tụi em có muốn đi bệnh viện khám qua không?"



Chủ nhiệm Đan từ phía sau bước đến: "Hiện tại phòng y tế của trường hẳn là không có người trực, tôi đưa các em đến bệnh viện kiểm tra."

Hàng Án: "Không cần ạ."

Trán của Lý Giai Giai đỏ bừng, mơ hồ có màu tím, quầng mắt cũng đỏ lên vì khóc, trông rất đáng thương.

Nhìn Lý Giai Giai như vậy làm Giang Nhan không đành lòng: "Nếu chủ nhiệm Đan không tiện ra khỏi trường thì để tôi sẽ dẫn các em đi khám. Tôi cũng chịu trách nhiệm về việc vừa rồi đã không ngăn cản được vụ việc."

"Vậy làm phiền cô quá."

Giang Nhan cũng bị thương trong sự cố này, Đan Khu cảm thấy có lỗi, ngại phiền cô ấy hỗ trợ giải quyết các vấn đề khác của học sinh.

"Tiện đường mà." Giang Nhan xuống lầu, "Đi thôi, chúng ta đều chưa ăn cơm, chủ nhiệm Đan về nhà sớm chút để nghỉ ngơi."

Đan Khu cười khổ.

Học sinh đánh nhau, đêm nay ông có thể ngủ sao.

***

Hai đứa trẻ đi theo Giang Nhan đến xe của cô, Giang Nhan mở cửa sau giúp họ.

Lý Giai Giai hơi khách sáo và ngượng ngùng: "Cô Giang, không cần quấy rầy cô, em tư đến hiệu thuốc mua thuốc cũng được ạ."

"Lên xe đi, để các em tự trở về tôi không yên tâm."

Lý Gia Giai ngại từ chối lòng tốt của cô, do dự một chút rồi lên xe: "Cảm ơn cô Giang."

Hàng Án đứng yên không nhúc nhích.

Cậu ấy cao lớn, đứng bên cạnh Giang Nhan cao hơn một cái đầu, Giang Nhan ngẩng đầu nhìn cậu, lông mi vẫn luôn rũ xuống sau khi đánh nhau, dưới mí mắt có màu xám mờ.

"Lên xe đi."



"Em có thể ngồi ghế phụ không ạ?" Hàng Án hỏi.

Giang Nhan sửng sốt, vốn tưởng Hàng Án không muốn lên xe cô về nhà, thì ra cậu ấy muốn ngồi chỗ khác: "Không thành vấn đề, em lên xe đi."

Hàng An lên xe ngồi xuống, giống như Lý Giai Giai, cậu ngồi thẳng tắp, cặp sách đặt trên đùi.

Xe Giang Nhan từ trong khuôn viên chậm rãi ra ngoài, trong xe rất yên tĩnh, cô liếc nhìn Lý Giai Giai qua kính chiếu hậu, cô bé đang cúi đầu suy nghĩ.

Hàng Án nhìn phía trước, không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

"Sao lại không vui? Sợ về nhà bị ba mẹ mắng sao? Các em là người bị hại, không thể có suy nghĩ như vậy." Cô tìm chủ đề cho họ thả lỏng.

Lý Giai Giai: "Cha mẹ em sẽ hiểu, em chỉ cảm thấy những người đó quá xấu xa, đều là bạn học với nhau, họ làm sao có thể bắt nạt người khác như vậy."

Giang Nhan hỏi Hàng Án: "Hàng Án thì sao, sao em lại mặt ủ mày chau?"

"Có phải em đã quá kích động không ạ?" Cuối cùng Hàng Án cũng mở miệng, không ra được cảm xúc gì: "Bọn hắn qua khinh thường người khác, em không thể nhịn được nữa. Thật xin lỗi chị, em làm liên lụy chị rồi."

Lý Giai Giai cũng nói: "Cô Giang, thật xin lỗi. Hàng Án, cảm ơn cậu."

Nguyên nhân vụ việc đã được Lý Giai Giai nói rõ lúc ở văn phòng, tan học cô bé xuống lầu bị mấy nam sinh A13 ngăn lại tỏ tình, cô bé không đồng ý nên bị đám đó vây lại uy hiếp, Hàng Án đi đổ rác về vừa lúc gặp phải, ban đầu chỉ tính giúp cô giải vây, kết quả dẫn lửa thiêu thân.

Lý Giai Giai là người thành thật, sẽ không nói dối.

Lý do đơn giản để dẫn đến mâu thuẫn trong trường học.

"Đừng nói xin lỗi, tuy là giáo viên thực tập nhưng tôi cũng phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho học sinh các em. Chỉ là Hàng Án, em thật khiến người khác rửa mắt nhìn, có dũng khí can đảm đánh nhau với người khác. Thật nhìn không ra em hăng hái làm việc nghĩa đến vậy."

Giang Nhan thật sự bắt đầu hoài nghi suy đoán của chính mình.

Nếu sự việc này không phải cô chứng kiến ​​mà chỉ là mâu thuẫn đơn thuần giữa các học sinh với nhau thì tính nóng nảy của Hằng còn lâu mới bằng tính khí của kẻ tấn công tình dục cô.

Người có thể tiêu hủy mọi vật chứng chắc chắn là người tỉ mỉ và kiên nhẫn, rõ ràng Hàng Án vẫn có tính tình xốc nổi của thiếu niên.

Nếu vào đại học hoặc bước vào xã hội, hầu hết phần lớn đều có thể nhẫn nhịn trướ loại tình huống này, sẽ không bao giờ đối đầu trực diện với nó.

Vẫn là thiếu niên có sức sống và đơn thuần hơn.

Giang Nhan nghiêng đầu nhìn: "Đói bụng sao?"


"Chị muốn mời tụi em ăn cơm sao?"


Giang Nhan dừng trong vài giây: "Nếu các em muốn thì không thành vấn đề."


"Vậy em muốn ăn." Hàng Án chủ động nói.


Lý Giai Giai còn chưa kịp phản ứng, Giang Nhan đã quyết định: "Vậy kiểm tra xong chúng ta đi ăn tối. Các em muốn ăn gì?"


Hàng Án khẽ nhếch môi: "Chị chọn là được rồi ạ, em rất ít khi ăn cơm bên ngoài."


~~~~~~~~~~


Muốn gần crush hơn mà bất chấp quá nha Hàng Án =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK