"Ngươi đem lòng tốt của ta biến thành lòng lang dạ thú." Tần Dã nhàn nhạt nói.
"Cái gì cơ, lòng tốt nào ? lòng lang dạ thú ?" Vệ Trọng cũng chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình của Tần Dã , thì hình như là hắn vừa mới làm sai ở chỗ nào đấy thì phải. Bên cạnh có mỹ nhân, hắn lại dám biến mình thành thằng hề nhảy nhót mua vui ? Vệ Trọng nhất thời giận dữ, "Tiểu tử, bổn công tử hỏi ngươi, ngươi nhanh trả lời cho ta, mới nãy ngươi lắc đầu là có ý gì, phá hỏng tâm tình của biểu muội ta, ngươi mà không trả lời, đừng hòng mơ tưởng rời đi được."
Nói xong, Vệ Trọng thò tay nắm lấy bội kiếm, hàm ý khoe khoang, ta là Văn Võ Song Toàn. Đừng có tưởng ta là thư sinh, cho dù ngươi có cưỡi ngựa, ta cũng không tha cho ngươi.
"Nếu mà ta nói ra, chỉ sợ lý tưởng cuộc đời này của ngươi liền muốn tan biến." Tần Dã ổn trọng, trầm giọng nói.
"Cái gì liền tan biến ?" Vệ Trọng hỏi.
"Ngươi muốn theo đuổi con gái nhà người ta, nhưng ngươi nói sai, chốc nữa bị người ta biết được, xấu hổ mất mặt. Vị cô nương này là một vị tài nữ, ngươi còn mặt mũi nào mặt mà gặp người ta?" Tần Dã thẳng thừng nói.
Thái Diễm nhất thời đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Vị công tử này, xin chớ có nói lung tung, ta cùng với vị Vệ công tử đây không có quan hệ gì, không có phải loại quan hệ như ngươi nghĩ đâu. Hắn chẳng qua là thân thích trong nhà ta."
Vệ Trọng nhất thời sắc mặt liền khó chịu, người người đều biết hắn đang đeo đuổi cô nàng này. Mà hắn còn không có thổ lộ, chính là sợ bị nàng cự tuyệt.
Vệ Trọng phát điên, "Ai nói nhầm, ai xấu hổ mất mặt? Ngươi nói cho rõ ràng, chính là ngươi cố tình gây sự, không có thuốc chữa. Theo ta thấy, ngươi muốn theo đuổi biểu muội nhà ta đi, chuyện đó tuyệt không có khả năng đâu. Biểu muội của ta há có thể vừa ý loại người vũ phu thô lỗ như ngươi."
Vệ Trọng ngăn ở Thái Diễm trước mặt, tỏ vẻ ta đây chính là đang đóng vai hộ hoa sứ giả đại nghĩa lẫm nhiên.
Tần Dã cười khà khà, hắn chỉ là một người qua đường mà thôi, căn bản không có quen biết gì với người ta, làm sao lại bị biến thành người theo đuổi biểu muội nhà ngươi rồi ? Hắn đối với vị công tử ca này thật là không còn gì để nói.
"Được rồi, ngươi đã chính mình muốn chết, ta thành toàn cho ngươi." Tần Dã lạnh nhạt nói.
Vệ Trọng cả giận nói: "Nói đi, chỉ ra chỗ mà ta đã nói sai. Ngươi nếu mà nói sai, đừng trách Bổn công tử vô tình."
Hắn căn bản không nghĩ ra được mình đã nói sai ở chỗ nào, hết thảy đều là rất đúng mà. Ta căn bản cũng không có sai, càng không phải mất mặt gì đó. Con hàng ở trước mặt khẳng định là nói nhăng nói cuội, nhất định là cố ý làm cho ta sợ. Ta cũng không thể bị hắn hù dọa.
"Bức họa này vẫn không tệ, nhưng sơn thế màu sắc còn có thiếu sót... ." Tần Dã nói liên tục.
Thái Diễm trái tim bị giật mình, suy tư.
Vệ Trọng sững sờ, lập tức cười lớn, "Còn tưởng rằng ngươi có thể nói ra cái gì, nguyên lai ngươi nói chỗ này là chỗ ta đã tán dương sai. Xem ra, ngươi mới là kẻ phải mất mặt đi. Bổn công tử nói cho ngươi biết, cái tên gia hỏa ánh mắt vụng về kia, là ngươi nhìn lầm. Sơn thế trong bức họa này, mới là chỗ vẽ đẹp nhất của bức họa."
Tần Dã cũng biết, kiểu gì con vẹo kia cũng sẽ nói như vậy, mới vừa rồi, đám văn sĩ ở đầu thông đạo đều nói như vậy.
"Biểu muội, người này chính là kẻ ngốc mà thôi, chúng ta không cần để ý tới hắn làm gì." Vệ Trọng an ủi.
Ai ngờ Thái Diễm căn bản không có nghe hắn, nhanh chóng cầm bút lên, liền y theo Tần Dã chỉ điểm, tô điểm thêm một chút. Nhất thời, ý cảnh thế núi của bức tranh này đại biến.
"Nguyên lai là như vậy, nguyên lai Cha ta thở dài chính là ở chỗ này. Mấy người dự thính đều nói Cha ta sơn thế vẽ rất tốt, nguyên lai, Cha ta một mực dừng lại ở đó không cách nào vẽ xong thế núi của nó." Thái Diễm nhìn lại Tần Dã sự tình, ánh mắt sáng lên, ánh mắt hoàn toàn bất đồng.
Người này là làm sao thấy được, hắn còn trẻ như vậy mà đã có trình độ có thể sánh ngang với "quốc hoạ đại sư".
Vệ Trọng cũng không có bị mù, há có thể nhìn ra cấp bậc của bức họa này đã tăng lên. Gương mặt hắn nhất thời đen lại như gan heo, ta mới vừa rồi còn mắng hắn là ngu ngốc, ta há chẳng phải là ngay cả ngu ngốc cũng không bằng
"Hy vọng vị công tử này, học thêm một chút nữa rồi hãng khoa môi múa mép, ánh mắt thiển cận như vậy mà dám ăn nó lung tung." Tần Dã căn bản là không có chọc vào ai, lại bị Vệ Trọng hô tới quát lui, vì vậy giờ phút này cũng không chút khách khí.
"Ta... ." Vệ Trọng gương mặt màu đỏ tím, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Hắn mới rồi quả thật có chút tâng bốc hơi quá với biểu muội của hắn, nhưng là bị người trẻ tuổi trước mắt kia một lời vạch trần, thành bất kham nhất. Hắn thật là hận không thể đi lên đâm một kiếm giết chết người trẻ tuổi trước mắt.
"Vị tiên sinh này, ngài có thể đi cùng với tiểu nữ đến gặp Cha ta ? Cha ta rất thích kết giao với mọi người, nhất là người có tài học như tiên sinh vậy." Thái Diễm dè đặt phúc lễ nói.
Đây là một lời mời, Vệ Trọng sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn và Thái Diễm quen biết lâu như vậy, đều chưa từng nhận được bất kỳ một lời mời nào từ nàng, thế mà nàng lại mời kẻ mình mới vừa gặp này về nhà rồi. ( GATO chết a )
Tần Dã cũng là một chàng trai ngoan, thấy con gái người ta hành lễ, hắn gấp vội hoàn lễ, nói: "Nếu mà có duyên, sẽ còn gặp lại." (CV: vãi ngoan :v)
Nói xong Tần Dã đánh liền lên ngựa đi, hắn căn bản cũng không có dự định dừng lại. Nếu không phải vì Vệ Trọng ngăn hắn lại gây sự, hắn đã sớm đi.
Thái Diễm cái mũi nhỏ nhất thời liền lệch, trong thành Lạc Dương này bao nhiêu thế gia công tử muốn được nàng mời, biết bao nhiêu người đã mời nàng, nàng đều không đi. Đời này lần đầu tiên mời người khác đến nhà chơi, dĩ nhiên lại bị hắn cự tuyệt."Đáng ghét, ngươi sẽ hối hận!" Thái Diễm hướng về phía tấm lưng kia nhõng nhẽo kêu to một tiếng.
Vệ Trọng sắc mặt càng khó chịu. Hắn há có thể không biết Thái Diễm tài giỏi như Thái Ung, chân chính có thể nói nàng là tài nữ xinh đẹp giỏi giang nhất hiện nay. Hôm nay, hắn lại mất hết mặt mũi trước mặt người ta, cái tên nhà quê đó thật mụ nó khó chịu mà. (CV: đồ nhà quê - thằng bán gà :v)
...
Sau đó một thời gian, Thái phủ phòng khách.
Vệ Khang là quản sự của Vệ gia, chuyến này là hắn theo Vệ Trọng đến Thái phủ. Hắn mới ra ngoài tìm hiểu thông tin, mang về được tin tức rất trọng yếu, hắn hết sức lo lắng nói: "Công tử, e là sự tình lần này có khó khăn rồi, ngài có biết người nọ là ai chưa ?"
"Là ai ?"
"Tần Dã - Tần Mạnh Kiệt."
"Chính là Tần Mạnh Kiệt dùng sức một mình đánh lui mười tám lộ chư hầu ?" Vệ Trọng mặt liền biến sắc.
" Không sai... ." Vệ Khang xoa một chút mồ hôi, hắn biết tính tình của công tử nhà hắn, Vệ Trọng là một kẻ có thù tất báo, cho dù đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng phải đem đối phương đả kích tan tác tơi bời. (CV: tiểu nhân a)
Hắn khuyên: "Công tử, chuyện này hay là vẫn cho qua thôi. Tần Dã bây giờ là đại hồng nhân bên cạnh Thừa tướng, bản thân võ nghệ cao cường. Hắn cưỡi con ngựa kia, chính là ngựa Xích Thố. Là vào hôm nay, ở buổi tiệc ăn mừng mà triều đình mới tổ chức, hắn đã đánh bại Lữ Bố, là từ Lữ Bố trong tay cướp được làm chiến lợi phẩm."
Có thể từ Lữ Bố trong tay cướp đồ, người này thật đáng sợ.
Trong căn phòng thời gian dài lâm vào yên lặng.
Lại qua một đoạn thời gian, Vệ Trọng động linh cơ một cái, nghĩ ra một cái tuyệt diệu chủ ý, "Ta có biện pháp để cho tất cả mọi người công nhận Tần Dã là tiểu nhân vô sỉ."
"Biện pháp gì ?" Vệ Khang không tìm được manh mối.
Vệ Trọng đắc ý cười nói: "Trong vòng năm ngày nữa, chính là sinh nhật của Thái lão tiên sinh. Lần này ngài ấy mời rất nhiều người tới tham gia, đều là danh sĩ. Ta sẽ lấy một tấm thiệp còn chưa ghi gì lên, đến lúc đó ta sẽ viết tên Tần Dã, rồi lại đưa cho hắn."
"Ngươi cũng là biết, Thái lão ghét nhất kẻ tham danh lợi, không mời mà tới. Thái lão căn bản không quen biết Tần Dã, mà Tần Dã chỉ là một tên vũ phu...."
"Đến lúc đó ta ra mặt ngăn cản Tần Dã, trong danh sách không có tên của hắn, liền làm nhục hắn một phen. Lại đem sự tình báo cho biết Thái lão, Thái lão cũng chả quan tâm Tần Dã có phải là tâm phúc của Thừa tướng hay không. Ngài ấy sẽ cho gia nhân đá hắn ra khỏi cửa, như vậy uy danh của Tần Dã sẽ bị quét sạch, hắn sẽ phải mang tiếng tiểu nhân ham danh lợi."
Vệ Khang giật mình không nhỏ, không nghĩ tới Vệ Trọng còn có thể nghĩ ra như vậy tuyệt diệu chủ ý, "Công tử kế sách này thật là thật là khéo, ném đá dấu tay à nhầm giết người không cần dao a."
"Cái gì cơ, lòng tốt nào ? lòng lang dạ thú ?" Vệ Trọng cũng chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình của Tần Dã , thì hình như là hắn vừa mới làm sai ở chỗ nào đấy thì phải. Bên cạnh có mỹ nhân, hắn lại dám biến mình thành thằng hề nhảy nhót mua vui ? Vệ Trọng nhất thời giận dữ, "Tiểu tử, bổn công tử hỏi ngươi, ngươi nhanh trả lời cho ta, mới nãy ngươi lắc đầu là có ý gì, phá hỏng tâm tình của biểu muội ta, ngươi mà không trả lời, đừng hòng mơ tưởng rời đi được."
Nói xong, Vệ Trọng thò tay nắm lấy bội kiếm, hàm ý khoe khoang, ta là Văn Võ Song Toàn. Đừng có tưởng ta là thư sinh, cho dù ngươi có cưỡi ngựa, ta cũng không tha cho ngươi.
"Nếu mà ta nói ra, chỉ sợ lý tưởng cuộc đời này của ngươi liền muốn tan biến." Tần Dã ổn trọng, trầm giọng nói.
"Cái gì liền tan biến ?" Vệ Trọng hỏi.
"Ngươi muốn theo đuổi con gái nhà người ta, nhưng ngươi nói sai, chốc nữa bị người ta biết được, xấu hổ mất mặt. Vị cô nương này là một vị tài nữ, ngươi còn mặt mũi nào mặt mà gặp người ta?" Tần Dã thẳng thừng nói.
Thái Diễm nhất thời đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Vị công tử này, xin chớ có nói lung tung, ta cùng với vị Vệ công tử đây không có quan hệ gì, không có phải loại quan hệ như ngươi nghĩ đâu. Hắn chẳng qua là thân thích trong nhà ta."
Vệ Trọng nhất thời sắc mặt liền khó chịu, người người đều biết hắn đang đeo đuổi cô nàng này. Mà hắn còn không có thổ lộ, chính là sợ bị nàng cự tuyệt.
Vệ Trọng phát điên, "Ai nói nhầm, ai xấu hổ mất mặt? Ngươi nói cho rõ ràng, chính là ngươi cố tình gây sự, không có thuốc chữa. Theo ta thấy, ngươi muốn theo đuổi biểu muội nhà ta đi, chuyện đó tuyệt không có khả năng đâu. Biểu muội của ta há có thể vừa ý loại người vũ phu thô lỗ như ngươi."
Vệ Trọng ngăn ở Thái Diễm trước mặt, tỏ vẻ ta đây chính là đang đóng vai hộ hoa sứ giả đại nghĩa lẫm nhiên.
Tần Dã cười khà khà, hắn chỉ là một người qua đường mà thôi, căn bản không có quen biết gì với người ta, làm sao lại bị biến thành người theo đuổi biểu muội nhà ngươi rồi ? Hắn đối với vị công tử ca này thật là không còn gì để nói.
"Được rồi, ngươi đã chính mình muốn chết, ta thành toàn cho ngươi." Tần Dã lạnh nhạt nói.
Vệ Trọng cả giận nói: "Nói đi, chỉ ra chỗ mà ta đã nói sai. Ngươi nếu mà nói sai, đừng trách Bổn công tử vô tình."
Hắn căn bản không nghĩ ra được mình đã nói sai ở chỗ nào, hết thảy đều là rất đúng mà. Ta căn bản cũng không có sai, càng không phải mất mặt gì đó. Con hàng ở trước mặt khẳng định là nói nhăng nói cuội, nhất định là cố ý làm cho ta sợ. Ta cũng không thể bị hắn hù dọa.
"Bức họa này vẫn không tệ, nhưng sơn thế màu sắc còn có thiếu sót... ." Tần Dã nói liên tục.
Thái Diễm trái tim bị giật mình, suy tư.
Vệ Trọng sững sờ, lập tức cười lớn, "Còn tưởng rằng ngươi có thể nói ra cái gì, nguyên lai ngươi nói chỗ này là chỗ ta đã tán dương sai. Xem ra, ngươi mới là kẻ phải mất mặt đi. Bổn công tử nói cho ngươi biết, cái tên gia hỏa ánh mắt vụng về kia, là ngươi nhìn lầm. Sơn thế trong bức họa này, mới là chỗ vẽ đẹp nhất của bức họa."
Tần Dã cũng biết, kiểu gì con vẹo kia cũng sẽ nói như vậy, mới vừa rồi, đám văn sĩ ở đầu thông đạo đều nói như vậy.
"Biểu muội, người này chính là kẻ ngốc mà thôi, chúng ta không cần để ý tới hắn làm gì." Vệ Trọng an ủi.
Ai ngờ Thái Diễm căn bản không có nghe hắn, nhanh chóng cầm bút lên, liền y theo Tần Dã chỉ điểm, tô điểm thêm một chút. Nhất thời, ý cảnh thế núi của bức tranh này đại biến.
"Nguyên lai là như vậy, nguyên lai Cha ta thở dài chính là ở chỗ này. Mấy người dự thính đều nói Cha ta sơn thế vẽ rất tốt, nguyên lai, Cha ta một mực dừng lại ở đó không cách nào vẽ xong thế núi của nó." Thái Diễm nhìn lại Tần Dã sự tình, ánh mắt sáng lên, ánh mắt hoàn toàn bất đồng.
Người này là làm sao thấy được, hắn còn trẻ như vậy mà đã có trình độ có thể sánh ngang với "quốc hoạ đại sư".
Vệ Trọng cũng không có bị mù, há có thể nhìn ra cấp bậc của bức họa này đã tăng lên. Gương mặt hắn nhất thời đen lại như gan heo, ta mới vừa rồi còn mắng hắn là ngu ngốc, ta há chẳng phải là ngay cả ngu ngốc cũng không bằng
"Hy vọng vị công tử này, học thêm một chút nữa rồi hãng khoa môi múa mép, ánh mắt thiển cận như vậy mà dám ăn nó lung tung." Tần Dã căn bản là không có chọc vào ai, lại bị Vệ Trọng hô tới quát lui, vì vậy giờ phút này cũng không chút khách khí.
"Ta... ." Vệ Trọng gương mặt màu đỏ tím, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Hắn mới rồi quả thật có chút tâng bốc hơi quá với biểu muội của hắn, nhưng là bị người trẻ tuổi trước mắt kia một lời vạch trần, thành bất kham nhất. Hắn thật là hận không thể đi lên đâm một kiếm giết chết người trẻ tuổi trước mắt.
"Vị tiên sinh này, ngài có thể đi cùng với tiểu nữ đến gặp Cha ta ? Cha ta rất thích kết giao với mọi người, nhất là người có tài học như tiên sinh vậy." Thái Diễm dè đặt phúc lễ nói.
Đây là một lời mời, Vệ Trọng sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn và Thái Diễm quen biết lâu như vậy, đều chưa từng nhận được bất kỳ một lời mời nào từ nàng, thế mà nàng lại mời kẻ mình mới vừa gặp này về nhà rồi. ( GATO chết a )
Tần Dã cũng là một chàng trai ngoan, thấy con gái người ta hành lễ, hắn gấp vội hoàn lễ, nói: "Nếu mà có duyên, sẽ còn gặp lại." (CV: vãi ngoan :v)
Nói xong Tần Dã đánh liền lên ngựa đi, hắn căn bản cũng không có dự định dừng lại. Nếu không phải vì Vệ Trọng ngăn hắn lại gây sự, hắn đã sớm đi.
Thái Diễm cái mũi nhỏ nhất thời liền lệch, trong thành Lạc Dương này bao nhiêu thế gia công tử muốn được nàng mời, biết bao nhiêu người đã mời nàng, nàng đều không đi. Đời này lần đầu tiên mời người khác đến nhà chơi, dĩ nhiên lại bị hắn cự tuyệt."Đáng ghét, ngươi sẽ hối hận!" Thái Diễm hướng về phía tấm lưng kia nhõng nhẽo kêu to một tiếng.
Vệ Trọng sắc mặt càng khó chịu. Hắn há có thể không biết Thái Diễm tài giỏi như Thái Ung, chân chính có thể nói nàng là tài nữ xinh đẹp giỏi giang nhất hiện nay. Hôm nay, hắn lại mất hết mặt mũi trước mặt người ta, cái tên nhà quê đó thật mụ nó khó chịu mà. (CV: đồ nhà quê - thằng bán gà :v)
...
Sau đó một thời gian, Thái phủ phòng khách.
Vệ Khang là quản sự của Vệ gia, chuyến này là hắn theo Vệ Trọng đến Thái phủ. Hắn mới ra ngoài tìm hiểu thông tin, mang về được tin tức rất trọng yếu, hắn hết sức lo lắng nói: "Công tử, e là sự tình lần này có khó khăn rồi, ngài có biết người nọ là ai chưa ?"
"Là ai ?"
"Tần Dã - Tần Mạnh Kiệt."
"Chính là Tần Mạnh Kiệt dùng sức một mình đánh lui mười tám lộ chư hầu ?" Vệ Trọng mặt liền biến sắc.
" Không sai... ." Vệ Khang xoa một chút mồ hôi, hắn biết tính tình của công tử nhà hắn, Vệ Trọng là một kẻ có thù tất báo, cho dù đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng phải đem đối phương đả kích tan tác tơi bời. (CV: tiểu nhân a)
Hắn khuyên: "Công tử, chuyện này hay là vẫn cho qua thôi. Tần Dã bây giờ là đại hồng nhân bên cạnh Thừa tướng, bản thân võ nghệ cao cường. Hắn cưỡi con ngựa kia, chính là ngựa Xích Thố. Là vào hôm nay, ở buổi tiệc ăn mừng mà triều đình mới tổ chức, hắn đã đánh bại Lữ Bố, là từ Lữ Bố trong tay cướp được làm chiến lợi phẩm."
Có thể từ Lữ Bố trong tay cướp đồ, người này thật đáng sợ.
Trong căn phòng thời gian dài lâm vào yên lặng.
Lại qua một đoạn thời gian, Vệ Trọng động linh cơ một cái, nghĩ ra một cái tuyệt diệu chủ ý, "Ta có biện pháp để cho tất cả mọi người công nhận Tần Dã là tiểu nhân vô sỉ."
"Biện pháp gì ?" Vệ Khang không tìm được manh mối.
Vệ Trọng đắc ý cười nói: "Trong vòng năm ngày nữa, chính là sinh nhật của Thái lão tiên sinh. Lần này ngài ấy mời rất nhiều người tới tham gia, đều là danh sĩ. Ta sẽ lấy một tấm thiệp còn chưa ghi gì lên, đến lúc đó ta sẽ viết tên Tần Dã, rồi lại đưa cho hắn."
"Ngươi cũng là biết, Thái lão ghét nhất kẻ tham danh lợi, không mời mà tới. Thái lão căn bản không quen biết Tần Dã, mà Tần Dã chỉ là một tên vũ phu...."
"Đến lúc đó ta ra mặt ngăn cản Tần Dã, trong danh sách không có tên của hắn, liền làm nhục hắn một phen. Lại đem sự tình báo cho biết Thái lão, Thái lão cũng chả quan tâm Tần Dã có phải là tâm phúc của Thừa tướng hay không. Ngài ấy sẽ cho gia nhân đá hắn ra khỏi cửa, như vậy uy danh của Tần Dã sẽ bị quét sạch, hắn sẽ phải mang tiếng tiểu nhân ham danh lợi."
Vệ Khang giật mình không nhỏ, không nghĩ tới Vệ Trọng còn có thể nghĩ ra như vậy tuyệt diệu chủ ý, "Công tử kế sách này thật là thật là khéo, ném đá dấu tay à nhầm giết người không cần dao a."