Vài ngày sau đó, trước khi đi làm, Ôn Thuật Tần đều xuống bếp để xem cô nấu ăn. Hành động này của anh khiến Khả Song có chút khó hiểu. Cô mặc kệ anh mà chú tâm giúp má Phùng hoàn thành bữa sáng. Ôn Thuật Tần dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn chằm chằm về phía cô, miệng không ngừng cười mĩm. Vô tình, nụ cười âm thầm của anh lại bị má Phùng phát hiện. Bà quay sang nhìn Khả Song, cô hiện vẫn đang tập trung nấu ăn cho nên không biết phía sau lưng mình đang có ánh mắt dõi theo. Ôn Thuật Tần say sưa nhìn cô, ngay khi anh phát hiện má Phùng cũng đang nhìn mình bèn nhanh chóng thu lại nụ cười khi nãy mà trở về vẻ mặt khó tính thường ngày.
Cạch...
Khả Song đặt đĩa thức ăn lên bàn một cách dứt khoát khiến người trước mắt giật mình. Cô nhíu mày nhìn anh, gỏn gọn nói:
- "Nè, ăn đi."
Thực ra cô vẫn còn giận chuyện anh tự ý hôn mình rồi còn ra lệnh cấm cô rời khỏi đây. Ôn Thuật Tần bỗng nhiên đưa hai tay về sau lưng, sau đó hướng mặt về phía trước, nũng nịu nói:
- "Tôi không tự ăn được. Cô đút cho tôi đi."
- "Chẳng phải anh có tay sao? Tự ăn đi chứ."
- "Nhưng khi trước cô có đút cho tôi ăn mà. Hiện tại tay của tôi đang bận."
- "Bận gì chứ?"
Dứt lời, Khả Song cảm nhận cánh tay mình bị anh kéo về phía trước. Thoáng chốc cô đã ngồi trên đùi anh. Ôn Thuật Tần mĩm cười đắc ý, hai tay anh giữ chặt lấy eo cô sau đó nhìn đĩa thức ăn đặt trên bàn, trầm giọng nói:
- "Bây giờ cả hai tay tôi đều bận. Cô mau chóng đút tôi ăn đi."
Với tư thế hiện tại khiến cô có chút ngượng ngùng. Cô sợ bị má Phùng nhìn thấy sẽ không hay nhưng ngay khi xoay người nhìn lại thì bà ấy đã đi mất. Thật ra má Phùng đã sớm biết cho nên trở vào trong mà âm thầm quan sát từ xa. Bà cố để không cười ra thành tiếng. Cuối cùng, bà cũng đã chứng kiến Ôn Thuật Tần thật sự hạnh phúc bên cạnh một người mà người đó không ai khác chính là Khả Song.
Cạch...
- "Xong rồi đó, anh mau để tôi xuống."
Cô đặt chiếc dĩa đã được ăn sạch lên trên bàn rồi nhíu mắt nhìn người đàn ông đang giữ chặt mình mà nói. Tuy nhiên, anh lại không trả lời cô mà chỉ đưa một tay lên chỉ vào một bên má của mình, nói:
- "Hôn tôi đi."
- "Cái gì?"
Khả Song như chết lặng ngay khi nghe câu nói thốt ra từ miệng anh. Hôm nay anh hoàn toàn khác lạ so với mọi khi. Chẳng phải lúc trước vội ăn sáng rồi nhanh chóng đi làm. Thậm chí ngay cả nhìn vào cô một cái cũng không có. Khả Song nghĩ rằng anh bị bệnh mà lập tức đưa tay đặt lên trán anh, hỏi:
- "Anh bị bệnh rồi, đúng không?"
Ôn Thuật Tần nhíu mày bèn lấy tay cô xuống, nghiêm túc nói:
- "Tôi bảo hôn vào má của tôi."
- "Tại sao?"
- "Đây là mệnh lệnh. Bắt đầu từ hôm nay, trước khi đi làm, cô phải hôn vào một bên má tôi một cái."
- "Ai cho anh ra điều kiện?"
- "Bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của cô."
Người đàn ông này khi không lại cư xử vô cùng kì lạ. Cô không biết anh có bị va đầu vào thành giường hay không mà lại cư xử giống như hai người khác nhau vậy. Vì không muốn ngồi mãi trên đùi anh cho nên cô nhanh chóng hôn lên má anh thật nhanh rồi vội vàng chạy lên trên phòng.
Ôn Thuật Tần đưa tay chạm vào má, anh cảm thấy có chút ngọt ngào mà mĩm cười không ngớt. Chẳng hiểu tự khi nào, anh lại thấy mọi cử chỉ của cô lại vô cùng đáng yêu, mê người đến thế.
...***...
Thành phố M...
Suốt mấy ngày mà bệnh tình của Hạn Quân vẫn chưa hề thuyên giảm. Anh ho liên tục, có khi lại ho ra máu khiến người nhà vô cùng lo lắng mà chạy khắp nơi tìm kiếm bác sĩ giỏi. Về phía Tuyết Ly, ngay khi biết anh vì Tưởng Cần Cần mà Lâm bệnh nặng khiến cô ta vô cùng căm hận mà nghiến răng đáp:
- "Tưởng Cần Cần, tại sao ngay cả đến lúc chết, chị vẫn không chịu buông tha cho anh ấy."
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...
Cạch...
Khả Song đặt đĩa thức ăn lên bàn một cách dứt khoát khiến người trước mắt giật mình. Cô nhíu mày nhìn anh, gỏn gọn nói:
- "Nè, ăn đi."
Thực ra cô vẫn còn giận chuyện anh tự ý hôn mình rồi còn ra lệnh cấm cô rời khỏi đây. Ôn Thuật Tần bỗng nhiên đưa hai tay về sau lưng, sau đó hướng mặt về phía trước, nũng nịu nói:
- "Tôi không tự ăn được. Cô đút cho tôi đi."
- "Chẳng phải anh có tay sao? Tự ăn đi chứ."
- "Nhưng khi trước cô có đút cho tôi ăn mà. Hiện tại tay của tôi đang bận."
- "Bận gì chứ?"
Dứt lời, Khả Song cảm nhận cánh tay mình bị anh kéo về phía trước. Thoáng chốc cô đã ngồi trên đùi anh. Ôn Thuật Tần mĩm cười đắc ý, hai tay anh giữ chặt lấy eo cô sau đó nhìn đĩa thức ăn đặt trên bàn, trầm giọng nói:
- "Bây giờ cả hai tay tôi đều bận. Cô mau chóng đút tôi ăn đi."
Với tư thế hiện tại khiến cô có chút ngượng ngùng. Cô sợ bị má Phùng nhìn thấy sẽ không hay nhưng ngay khi xoay người nhìn lại thì bà ấy đã đi mất. Thật ra má Phùng đã sớm biết cho nên trở vào trong mà âm thầm quan sát từ xa. Bà cố để không cười ra thành tiếng. Cuối cùng, bà cũng đã chứng kiến Ôn Thuật Tần thật sự hạnh phúc bên cạnh một người mà người đó không ai khác chính là Khả Song.
Cạch...
- "Xong rồi đó, anh mau để tôi xuống."
Cô đặt chiếc dĩa đã được ăn sạch lên trên bàn rồi nhíu mắt nhìn người đàn ông đang giữ chặt mình mà nói. Tuy nhiên, anh lại không trả lời cô mà chỉ đưa một tay lên chỉ vào một bên má của mình, nói:
- "Hôn tôi đi."
- "Cái gì?"
Khả Song như chết lặng ngay khi nghe câu nói thốt ra từ miệng anh. Hôm nay anh hoàn toàn khác lạ so với mọi khi. Chẳng phải lúc trước vội ăn sáng rồi nhanh chóng đi làm. Thậm chí ngay cả nhìn vào cô một cái cũng không có. Khả Song nghĩ rằng anh bị bệnh mà lập tức đưa tay đặt lên trán anh, hỏi:
- "Anh bị bệnh rồi, đúng không?"
Ôn Thuật Tần nhíu mày bèn lấy tay cô xuống, nghiêm túc nói:
- "Tôi bảo hôn vào má của tôi."
- "Tại sao?"
- "Đây là mệnh lệnh. Bắt đầu từ hôm nay, trước khi đi làm, cô phải hôn vào một bên má tôi một cái."
- "Ai cho anh ra điều kiện?"
- "Bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của cô."
Người đàn ông này khi không lại cư xử vô cùng kì lạ. Cô không biết anh có bị va đầu vào thành giường hay không mà lại cư xử giống như hai người khác nhau vậy. Vì không muốn ngồi mãi trên đùi anh cho nên cô nhanh chóng hôn lên má anh thật nhanh rồi vội vàng chạy lên trên phòng.
Ôn Thuật Tần đưa tay chạm vào má, anh cảm thấy có chút ngọt ngào mà mĩm cười không ngớt. Chẳng hiểu tự khi nào, anh lại thấy mọi cử chỉ của cô lại vô cùng đáng yêu, mê người đến thế.
...***...
Thành phố M...
Suốt mấy ngày mà bệnh tình của Hạn Quân vẫn chưa hề thuyên giảm. Anh ho liên tục, có khi lại ho ra máu khiến người nhà vô cùng lo lắng mà chạy khắp nơi tìm kiếm bác sĩ giỏi. Về phía Tuyết Ly, ngay khi biết anh vì Tưởng Cần Cần mà Lâm bệnh nặng khiến cô ta vô cùng căm hận mà nghiến răng đáp:
- "Tưởng Cần Cần, tại sao ngay cả đến lúc chết, chị vẫn không chịu buông tha cho anh ấy."
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...