Tất nhiên, theo tích cách siêu keo kiệt của cha Mạc, chắc chắn ông không muốn Mạc Tiểu Bảo và Bùi Thiệu Nhung nghèo đến mức không đủ tiền ăn tới nhà ông để mượn tiền.
Giữ tay Mạc Tiểu Bảo, người đang nhìn chằm chằm vào ông với sự cảm động không thể ngờ được, cha Mạc đặt tay tiểu ca nhi của mình vào trong tay Bùi Thiệu Nhung.
"Họ Bùi à, ta giao tiểu ca nhi cho ngươi, tính cách của Tiểu Bảo hấp tấp hay gây chuyện, ngươi nên quan tâm nó nhiều hơn, nếu có vấn đề gì thì ngươi tự giải quyết ở nhà đi, đừng đến tìm ta làm người giải quyết........ "
Cha Mạc là như thế đó, đôi khi nói và làm một số việc, ông đã vội vàng muốn gả Mạc Tiểu Bảo ra ngoài.
Nghe vậy, Mạc Tiểu Bảo ở bên cạnh lại bắt đầu thở phì phò, vừa rồi loại cảm động của cho cậu túi lương thực đã biến mất, khi cha mẹ ra bên ngoài đều khen con cái tốt đẹp, nhưng cha của cậu thì ngược lại, chuyên bóc phốt cậu khắp mọi nơi!.
Cậu đã dự tính sau này sẽ thay đổi tính nết, sẽ trở thành một tức phụ hiền lương thục đức, giờ thì tiêu rồi, chuyện đã qua thì bị cha mình vạch trần, chắc chắc trong lòng Bùi đại ca sẽ ấn tượng hình ảnh của cậu ở lần đầu tiên gặp mặt, không có cách nào xoay chuyển được nữa, hu hu........
"Đã biết bá phụ......"
Nghe được lời của cha Mạc nói, Bùi Thiệu Nhung không để ý lắm, hắn còn thích tính khí bướng bỉnh và hấp tấp của A Bảo.
Nhìn Mạc Tiểu Bảo thở phì phò, Bùi Thiệu Nhung vội vàng vươn tay ôm người lên con lừa, khẽ ghé vào lỗ tai Mạc Tiểu Bảo nói "Ta thích tất cả mọi thứ về A Bảo......." Ngay lập tức đổi được nụ cười ngọt ngào của Mạc Tiểu Bảo.
Nhìn thấy vậy, tâm trạng của cha Mạc vô cùng buồn bực, cô nương hay tiểu ca nhi nhà người ta đều khóc luyến tiếc khi đi lấy chồng, thậm chí ngay cả cô con gái lớn lúc đầu cũng như vậy.
Khi đến lượt của Mạc Tiểu Bảo, toàn thân toát ra một loại trời ơi đất hỡi, cuối cùng ta cũng được ra khỏi nhà đi, cuối cùng ta cũng lấy chồng rồi, hạnh phúc lắm nha, không có một chút buồn bã khi xuất giá rời nhà là sao?
Nhìn bộ hỷ phục đẹp đẽ như thế, trong lòng cha Mộ có chút buồn bực......
Buồn bực một hồi, trong lòng cha Mộ cũng nhẹ nhõm, hôm nay Bùi Thiệu Nhung mang theo một con lừa đến đón dâu, điều này không chỉ khiến Mạc Tiểu Bảo vẻ vang, mà người cha như ông cũng có mặt mũi hơn.
Nhiều năm qua, Mạc Tiểu Bảo đã bị người trong thôn đàm tiếu, ông làm cha cũng bị bàn tán theo, cha Mạc đột nhiên cảm giác thấy tự hào.
Nhìn đi nhìn đi, các ngươi nói tiểu ca nhi của ta không tìm được gia đình trong sạch sao, nói ta đẩy tiểu ca nhi vào hố lửa sao, bây giờ tiểu ca nhi của ta không chỉ gả chồng mà còn mặc hỷ phục cưỡi lừa nữa, vẻ vang không, ghen tị với nó không, ghen tị với đến chết đi, hừ!
Một bên thì kiêu ngạo, một bên thì tự hào, cha Mạc đã hoàn toàn quên mất ý định đánh chủ ý lên vải đỏ của Mạc Tiểu Bảo trước đây.......
Theo phong tục của thôn Lâm Giang, tiệc rượu của hai gia đình thực chất là làm riêng, nhưng cha Mạc lại không muốn, ông ấy không đủ tiền để tổ chức tiệc vào lúc này.
Bùi Thiệu Nhung chỉ có một mình, không có bạn bè người thân, nên tiệc rượu này hôm nay hai gia đình cùng nhau dùng bữa tại nhà của Bùi Thiệu Nhung.
Bùi Thiệu Nhung không nhìn thấy chị và anh rể của Mạc Tiểu Bảo, hắn nghe nói anh rể Tôn Diệu Tài phải tập trung học và chuẩn bị cho kỳ thi nên không thể trì hoãn được, Mạc Lan Châu muốn chăm sóc chồng nên không thể bỏ đi, vì vậy cô ấy đưa một giỏ khoai lang để làm quà.
Bùi Thiệu Nhung ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút không vui, không phải là không thích một giỏ khoai lang làm quà, đa số người nghèo ở đây đều tặng quà như thế này, của ít lòng nhiều, quà tặng ở thôn rất là thực tế.
Nhưng Mạc Tiểu Bảo và Mạc Lan Châu là hai chị em ruột, họ từ một mẹ sinh ra, em trai kết hôn là chuyện lớn mà không về tham gia được, kì lạ thật? thôn Lâm Giang chỉ cách một hoặc hai giờ đi từ thôn bên cạnh thôi mà........
Trong lòng Mạc Tiểu Bảo cũng rất buồn và thất vọng, thật ra khi còn bé tỷ tỷ của cậu rất tốt với cậu, có gì tốt cũng đưa cho cậu.
Nhưng từ khi tỷ tỷ cậu mắc bệnh nặng năm 13 tuổi, cả người như trúng tà nói chuyện rất kỳ lạ, một thời gian sau tính tình thay đổi rất nhiều, không còn thân thiết quan tâm cậu như trước nữa..........
Mạc Lan Châu không về tham dự đám cưới của em trai, trong lòng Mạc Tiểu Bảo thất vọng, còn trong lòng Bùi Thiệu Nhung thì không vui lắm.
Chờ tới khi Bùi Thiệu Nhung cuối cùng nhìn thấy Mạc Lan Châu trong truyền thuyết, hắn mới hiểu được ý nghĩa của việc kẻ thù không rủ cũng tới......
Trên đường đón dâu trở về, toàn bộ thôn dân xúm lại xem náo nhiệt, nhìn chằm chằm vào hai người mặc hỷ phục cưỡi lừa mà bàn tán xôn xao.
Lúc trước ai cũng thấy hắn nghèo, bọn họ nghĩ khi hắn kết hôn, hầu hết sẽ gửi bánh cưới cho mọi người, không ngờ Bùi Thiệu Nhung còn tổ chức tiệc và thuê một con lừa đi đón dâu.
Trong suy nghĩ của Bùi Thiệu Nhung, đám cưới kiểu này không được tốt lắm, cảm thấy ủy khuất cho Mạc Tiểu Bảo, nhưng trong mắt thôn dân, nó được coi là hoành tráng, rất nhiều cô nương và tiểu ca nhi đều nhìn chằm chằm vào hỷ phục và được cưỡi lừa của Mạc Tiểu Bảo mà ghen tị vô cùng.
Chưa kể Bùi Thiệu Nhung nhà nghèo, trong nhà không có ruộng đất, trông hắn đẹp hơn hầu hết các nam nhân trong thôn, các cô nương và tiểu ca nhi đều có ấn tượng đầu tiên là giá trị nhan sắc nha!
Nhưng các đại thẩm đại nương trong thôn thì chướng mắt hắn ta, còn các cô nương và tiểu ca nhi đều cho rằng hắn tốt, giờ nhìn thấy con lừa và quần áo trên người Mạc Tiểu Bảo, không khỏi ghen tị.
Thành thân là chuyện chỉ có một lần trong đời, ai cũng muốn khoác lên mình một chiếc áo đỏ rực rỡ bước về nhà chồng, tất nhiên ai cũng mong đợi một hôn lễ hoàng tráng.
Trong số đó, Lưu Mai Hoa người mà lúc đầu cướp đoạt nam nhân với Mạc Tiểu Bảo, là cô con dâu nhà Vương gia trong lòng đố kỵ và ghen tị nhất, ả không được xinh đẹp như vậy khi kết hôn với Vương A Phúc.
Đừng nói đến con lừa và bộ hỷ phục màu đỏ, bởi vì gây quá nhiều chuyện như vậy, ả ta còn cướp chồng từ tay Mạc Tiểu Bảo, nhà Vương gia cũng không giàu có, khi kết hôn, bộ đồ cưới mà ả ta mặc là của mẹ của Vương A Phúc làm từ vải bông.
Bộ quần áo đó rất cũ, mẹ của Vương A Phú còn hay mặc nó mỗi khi đi thăm họ hàng, ả tưởng tượng nó đã sắp nát tới nơi rồi, nhà mẹ đẻ Lưu Mai Hoa cũng nghèo, ả ta chỉ có thể mặc những bộ quần áo cũ đó nếu như không muốn kết hôn.
Những ngày sau hôn lễ cũng không tốt đẹp như ả kỳ vọng, Vương gia nghèo khó, Vương A Phúc chỉ hứng thú nhất thời với ả ta, thật ra gã ta thấy thích cảm giác vụng trộm với ả sau lưng Mạc Tiểu Bảo mà thôi.
Sau thành thân không còn cảm giác mới mẻ và thú vị gì, Lưu Mai Hoa không phải là người xinh đẹp nhất, không còn được nâng niu sau một thời gian dài, những mâu thuẫn vợ chồng, mẹ chồng con dâu cũng dần xuất hiện, làm cuộc sống của ả không hề thoải mái.
Bây giờ thấy cuộc hôn nhân của Mạc Tiểu Bảo còn vẻ vang hơn cả cuộc hôn nhân của mình, Lưu Mai Hoa cảm thấy ghen tị và chua xót trong lòng, điều này không dễ chịu cho lắm.
"Hừ, đắc ý chi sớm vậy, hôm nay thì vẻ vang đó, gả cho tên nam nhân không có một mẫu ruộng nào, ngày mai không chừng phải uống gió Tây Bắc bây giờ!"
Mọi người xung quanh đều trợn trắng mắt khi nghe lời nói của ả ta, ai cũng đồn thổi về Mạc Tiểu Bảo, nhưng còn ả Lưu Mai Hoa cướp đoạt nam nhân của người ta càng khinh thường hơn, không ăn được nho thì chê nho xanh!
Khi Mạc Tiểu Bảo cưỡi lừa cũng nghe thấy, trên đời này cậu hận nhất không phải là lão cha ghét bỏ cậu đẩy cậu vào hố lửa, mà là Lưu Mai Hoa và Vương A Phúc.
Người khác thì không biết, nhưng cậu biết rất rõ ràng khi cậu và Lưu Mai Hoa rơi xuống nước, quần áo của cậu đã bị nữ nhân này cố tình xé toạc, để cậu bán khỏa thân trước mặt cả thôn, không ai muốn bị mọi người chỉ trỏ nhiều năm như vậy!
Cậu đang oán hận Lưu Mai Hoa trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy tay mình được nắm chặt, Mạc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung đang nắm tay cậu và cười với cậu, những phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất.
Vừa cười vừa đưa tay vuốt tóc trước trán cho cậu, Bùi Thiệu Nhung ôn nhu nói "Mệt sao?"
"Không mệt.........." Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt nhìn đám người đang nói chuyện, xấu hổ cúi đầu, cưỡi lừa có gì mệt đâu? Rất thoải mái!
Nghe nói thôn Lâm Giang không lớn lắm, Bùi Thiệu Nhung nhanh chóng dẫn lừa đưa Mạc Tiểu Bảo về nhà, dưới sự chủ trì của thôn trưởng, cha Mạc và mẹ Mạc ngồi vào cao đường bắt đầu bái đường thành thân.
"Nhất bái thiên địa ———"
"Nhị bái cao đường———"
"Phu thê giao bái ———"
"Lễ thành!"
Sau thanh âm nghiêm túc của thôn trưởng và sự phấn khích của thôn dân, Mạc Tiểu Bảo được mẹ Mạc, Tần thẩm, cùng các cô nương và ca nhi xem náo nhiệt đưa về tân phòng, trong khi Bùi Thiệu Nhung ở lại để tiếp khách.
Trong mắt thôn dân, Bùi Thiệu Nhung thực sự bỏ rất nhiều tiền cho đám cưới này, tổng cộng có bốn bàn tiệc, trên mỗi bàn là một nồi mì thịt hầm dưa chua, một nồi thịt kho hạt dẻ và vài đĩa rau xào, một đĩa bánh cao lương lớn.
Không cần Bùi Thiệu Nhung tiếp đón, mọi người tự bưng bát đũa lên bàn và bắt đầu ăn, ai không ngồi trên ghế đẩu thì ngồi xổm trên bậc thềm mà ăn tiếp, vừa ăn vừa trò chuyện, tốc độ ăn không hề bị trì hoãn chút nào.
"Chậc chậc, ta nghĩ Bùi huynh đệ này rất thích tiểu ca nhi nhà Mạc gia, nhìn con lừa rồi nhìn bộ hỷ phục ngày hôm nay mà xem, còn món chúng ta đang ăn bây giờ nữa, Bùi huynh đệ này rất coi trọng A Bảo nha!"
Mọi người vừa ăn vừa bàn luận, người nhà quê thường xem một người đàn ông có tốt hay không còn phụ thuộc vào việc người đàn ông đó có chịu tiêu tiền cho vợ hay không, đây cũng là nguyên tắc thời hiện đại.
Mặc kệ nam nhân Bùi gia có nghèo khổ đến đâu, trong sự hoành tráng của đám cưới ngày hôm nay thì ít ra hắn cũng biết thương vợ.
Với vẻ ngoài thật thà chất phác ấy, vóc dáng cao ráo rắn rỏi ấy, sắp tới nếu có việc nhiều hơn, biết đâu sẽ tìm được người giúp đỡ khi bận rộn với công việc đồng áng!
Thôn dân ăn uống vui vẻ, nhiều nam nhân trong thôn còn lôi kéo Bùi Thiệu Nhung uống rượu như anh em một nhà, bữa ăn vô tình đã thu hẹp khoảng cách giữa Bùi Thiệu Nhung và người thôn Lâm Giang.
Từ xa xưa, người ta cho rằng bàn ăn là sự chắp nối với nhau, điều này là đúng!."