Nhưng tựa hồ Yên Nhi cũng như biết được trong ánh mắt đối phương có vài phần vẫn cố che giấu điều gì. Nhất thời trên khuôn miệng xinh xắn giống như mấp máy muốn mở lời nói mà lại thôi.
Nguyên Lâm từ đằng xa cước bộ đi đi lại lại, tay sờ sờ cái mũi suy tính vài điều trong đầu. Hành động chế trụ tên Liêm Chung của Lang Bát để cậu ta đắc thủ rút máu, tạm lúc này cậu sẽ bỏ qua.
Vì căn bản nếu lúc đó cậu ta không làm vậy thì chắc chắn giờ tên đó vẫn sẽ đang ngẩn ngơ ngoài kia, đợi thời cơ ám toán cũng nên. Còn trường hợp nếu đơn giản chỉ là rút máu kẻ thù về phục dụng, trong thời loạn thế này với suy nghĩ của cậu thì cũng sẽ chẳng phải là chuyện xấu gì.
Mà điều này vô tình làm cho chính bản thân lại càng dễ sinh tồn hơn, thế gian này những tên cặn bã nhiều vô kể, giết mỏi tay cũng chả hết được. Nếu vậy con đường tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn cũng tương đối đơn giản. Kế hoạch trả thù của cậu cũng sẽ vì vậy mà tiến triển nhanh hơn lúc bình thường.
Nhưng không biết chính bản thân, nếu rút tinh huyết của nhiều người hỗn tạp vậy thì có làm sao không? Vạn nhất một ngày nào đó, không còn giữ được đầu óc tỉnh táo hoặc tâm thần biến đổi, thì liệu cậu có biến thành một tên Đại Ma Thần khác không?
Nhưng từ lúc hấp thụ tinh huyết tên Liêm Chung, ngoài thấy bản thân có chút vô liêm sỉ ra thì không có gì khác biệt. Khả năng do phen đại thương vừa rồi cậu đã tiêu trừ hết sạch máu của tên đó rồi cũng nên.
Mà nếu các tông phái trên giang hồ biết cậu tu luyện tà pháp nghịch thiên này, họ có ra sức truy sát không?
Vô số nghi vấn cứ vậy mà hiện trong đầu, rốt cuộc Nguyên Lâm cũng ngoảnh mặt lại hỏi:
_ Nếu ta vẫn cố gắng tu luyện theo cách thức người thường tu luyện thì sao? Có chuyện gì xảy ra?
Nghe vậy Lang Bát mặt mày tỉnh bơ, nhưng trước tràng câu hỏi như vậy cậu tự nhiên cũng cảm thấy khó xử. Thật sự thì bản thân cậu ta cũng chẳng biết liệu có chuyện gì không. Những thứ cậu ta nắm đến giờ phút này tất cả chỉ có vậy.
Từ xưa đến nay làm gì đã có ai có được vật như Hãm Long Côn đâu, mà để lại ghi chép được chứ. Có chăng thì giờ Đại Ma Thần sống lại ba mặt một lời chất vấn may ra mới có câu trả lời được.
Thấy Lang Bát không trả lời, Nguyên Lâm lúc này cũng thừa biết sự tình khó khăn này, khả năng là cậu ta cũng không có câu trả lời thoả đáng. Một lúc sau thì liền chìa tay ra chỉ trỏ, lên giọng phân phó:
_ Cho Yên Nhi chọn lấy một viên trước đi, rồi đệ lấy một viên. Về phía ta tuy không biết có thể sử dụng được như lời đệ nói không. Tạm thời cứ để hai viên cuối cùng kia lại, trường hợp túng quá thì bán đi dùng số tiền đó mà sống an nhàn về sau.
Không nói không rằng Lang Bát chìa đống Khai Linh Thạch về phía Yên Nhi mà mở ra. Cô bé lúc này lại cảm thấy hơi bất ngờ khi đối phương tự nhiên đối xử tốt với mình quá vậy.
Nếu đơn giản chỉ là chút ân tình ngày xưa cưu mang qua đường, thì không có chuyện người ta lại chia cả nửa gia tài cho mình thế này được. Cô bé không dám lập tức đón lấy, mà đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào biểu cảm của hai nam tử trước mặt.
Sau khi khước từ vài lần, ngước thấy đối phương vậy mà vẻ không có chút ý bất thiện nào, thì lúc này cô mới miễn cưỡng chọn lấy viên có màu sắc đẹp nhất mà lấy. Đó chính là viên màu Đỏ hoả thuộc tính, khi tu luyện người có thể xuất ra chân hỏa thiêu đốt vạn vật. Tựa tự đó về sau không biết hay sợ cái nóng là gì.
Còn về Lang Bát thì nhắm ngay vào viên thuộc tính Phong, khi tu luyện đến cảnh giới nào đó sẽ có thể tự do điều khiển gió bão tấn công địch nhân. Mặt khác bởi vì cậu ta đang có trong tay Lông của cự thần điểu, đó là một pháp bảo Phong thuộc tính cực kỳ hiếm thấy. Khi dùng nó chế tác ra chiếc phiến thì chiến lực từ nay về sau sẽ tăng thêm bội phần.
Lang Bát ngay từ đầu đã nhắm đến cái viên Phong này, nhưng cậu ta cũng không thể không nhường đối với Yên Nhi nếu cô bé cũng có suy nghĩ tương tự. Khi Yên Nhi chọn viên Hoả lúc này lòng cậu ta mới có chút thở phào.
Sau cùng Lang Bát mới lấy trong túi ra thêm 1 quyển sách đã bị ăn mòn mất hai phần ba. Nguyên Lâm cũng đánh ánh mắt liếc qua, không cần nói cậu cũng biết đây chắc là thứ còn sót lại của chiếc túi gấm thứ ba.
Lang Bát sau khi lấy ra thì ném thẳng về chỗ Nguyên Lâm, Nguyên Lâm cũng thẳng tay mà bắt lấy. Lúc này Lang Bát mới mở mồm:
_ Huynh không lấy gì, vậy đệ tặng lại huynh cuốn bí tịch này.
Nguyên Lâm cầm lấy quyển sách mà ánh mắt sắc lạnh, mũi thở ra khói. Đột nhiên lao tới giơ nắm đấm gõ ngay một phát rõ đau lên đầu Lang Bát.
Đúng thật là không cho cậu ta ăn đòn thì cả người ngứa ngáy khó chịu. Biết thừa Nguyên Lâm một chữ không thông rồi, đằng này còn vứt cho quyển sách thì thật là hết chỗ nói.
Lang Bát cười trừ, trên ánh mắt khẽ nhíu, tay xoa xoa đầu chỗ mà Nguyên Lâm vừa hạ thủ. Cả người bị đánh mà vẫn cảm thấy khá vui vẻ, không có lấy một chút ân hận.
Cuối cùng, như suy nghĩ lại điều gì Nguyên Lâm vội vàng giật lấy viên Thổ Thuộc tính trên tay kia của Lang Bát.
_ Không biết điều mà đệ nói ta không tu luyện theo cách bình thường có thật không? Nhưng quả thực là ta cũng muốn thử một chút, vạn nhất nếu không được thật thì lúc đấy dùng nó bán đi kiếm chút vốn liếng cũng sẽ không gọi là thiệt thòi.
Nói xong Nguyên Lâm thẳng thừng đút viên đá vào trong túi quần. Tiếp đó, dùng cánh tay tự nhiên mà chỉ lên cuốn sách đối phương vừa ném lại kia. Tỏ ý rốt cuộc là cái gì được viết bên trong.
Thật ra thì Lang Bát cũng chưa xem trên bí tịch có gì, lúc này mới gọi cả ba người cùng sít lại. Từ từ mở ra từng trang sách đầu tiên. Đập vào ánh mắt ba người là 4 dòng chữ được viết dọc xuống rất to.
“Trương Gia Bí Thuật”
Sau khi giảng giải cho cho Nguyên Lâm nội dung dòng chữ, lúc này ánh mắt Yên Nhi có chút biến sắc. Lúc Nguyên Lâm thuật lại câu chuyện của cô bé, cũng có nói qua về tên họ gia phụ của cô.
Nhất thời lúc này một dự cảm có chút quen thuộc về hình ảnh trong quá khứ của cô bé hiện lên. Lờ mờ bóng một người đàn ông vóc dáng cao to, đang bế cô kéo ra xa không được nghịch lên cuốn sách này trong đầu.
Nhưng cô mơ mơ màng màng nhớ không rõ khuôn mặt đó như nào, vội vàng quên đi hình ảnh đó mà tiếp tục nhìn vào nội dung trong sách.
Đầu tiên, trong sách không hề nói đến cách thức cũng như bí thuật bước đầu tu luyện Khai Linh Thạch. Mà thẳng thừng bỏ qua luôn những cách thức đó, đến ngay các thủ pháp vô cùng đặc thù.
Đầy đủ nhất trong quyển sách này là Trương Gia Khu Vật Thuật. Vì thuật này nằm ngay chương đầu tiên trong quyển bí tịch, do đó không bị độc vụ ăn mòn. Trong đây có hướng dẫn chi tiết cách làm sao để điều khiển những vật thể xung quanh tấn công địch nhân.
Uy lực thì đã được chứng kiến Trương Sâm thi triển, Nguyên Lâm và Lang Bát nhất thời sẽ không quên. Mật thuật này có chút khác so với Khu Vật Thuật thông thường mà các tu luyện giả tu.
Khu Vật Thuật thông thường cũng sẽ có thể điều khiển các vật thể tấn công, nhưng uy lực so với những gì được viết trong cuốn sách thì cách xa một trời một vực. Vì biết mấy người lúc này cũng chẳng có cách nào để tu luyện, nên tạm thời cả ba điều chỉ lướt qua nội dung bên trong mà không hề để ý kỹ.
Tiếp theo là mấy người đánh sự chú ý lên Mật Thuật Thứ Hai, có tên Trương Gia Cường Thân Thuật, đặc điểm bí thuật này cũng tương đối phổ thông. Ngoài tăng cường thể chất ra thì gần như không có gì đặc biệt cả, duy có một điểm khiến mấy người mặc dù chả biết gì về tu luyện nhưng lại có chút động tâm. Là bí thuật này có thể giúp cơ thể xâm nhập vào trong những điều kiện môi trường vô cùng khắc nghiệt như Băng Lạnh, Hỏa Lò, Kỵ Khí ….
Điều đáng tiếc ở đây là từ chỗ nửa của bí thuật này về sau toàn bộ điều đã bị hủy hoại không thể xem được. Mấy người lúc này lại lộ vẻ mặt buồn chán không thôi, rồi liếc qua nhìn nhau một hồi mới ngoảnh lại.
Sau đó, để an toàn nhất mấy người thẳng thừng quyết định cho Nguyên Lâm cất giữ. Bởi lẽ cậu ta ngoài là người lớn tuổi nhất hội, cũng vừa là người khó giết chết nhất lúc này.
Với lại đối phương còn mù chữ nữa, nên chẳng sợ cậu sẽ nổi lòng tham chiếm cứ làm của riêng. Vậy là cuốn sách tự nhiên tuyệt đối an toàn.
Ngồi được một lúc, bây giờ cả ba cuối cùng cũng đã thấm mệt. Quay ra bày biện lại chỗ để nghỉ ngơi, Yên Nhi nằm ở một góc khác. Còn Nguyên Lâm và Lang Bát thì nằm chung. Nguyên Lâm lúc này tự nhiên lại nhớ ra mình còn một nơi để đi xem nữa, đó chính là thế giới của bên Thanh Trúc.
Vội vàng không nói không rằng, nhanh chóng rải vội lá cây ở một góc thạch động yên chí nhảy lên nằm nhắm mắt. Hai người Yên Nhi và Lang Bát cũng đồng dạng làm theo, tuy có chút thấy đối phương dáng bộ rất là muốn đi ngủ ngay lập tức. Nhưng chỉ nghĩ do quá mệt mà vậy, nên nhất thời cả hai không nghi vấn gì cứ vậy mặc kệ.
Nguyên Lâm sau khi nhắm mắt được chừng một bữa cơm, tiếng gió bên ngoài rít lên thổi tắt đi đống lửa, không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường. Cuối cùng khung cảnh mà Thanh Trúc miêu tả đã lờ mờ hiện ra, nơi đây dày đặc màn sương trắng giơ tay ra không thể thấy đủ năm ngón.
Sau cùng ánh sáng bên kia lóe lên, cậu thần sắc kích động không thôi. Từ bên ngoài cũng dễ dàng nhìn thấy điệu bộ mỉm cười trong lúc ngủ của cậu.
Nhưng khi Nguyên Lâm định tiến vào luồng sáng đó, ngay lập tức bị kéo giật lại thực tại. Lúc này Nguyên Lâm nửa tỉnh nửa mơ rụi nhẹ mắt, hóa ra là Lang Bát bên cạnh đã gọi cậu dậy.
Chưa kịp quát lên chửi một câu thì cậu thấy ánh mắt kinh hãi của Lang Bát, chưa bao giờ Nguyên Lâm thấy thần thái như này của cậu ta. Nhìn sang Yên Nhi thì cũng có thần sắc tương tự, đối phương hai người đồng loạt nhìn về một phía.
Nguyên Lâm cũng bất ngờ theo quán tính mà nhìn theo, trong đêm tối dáng bộ một tráng hán cao ráo nhìn không rõ khuôn mặt, đứng từ xa trước thạch động nhìn chằm chằm về phía ba người.
Trên tay cầm một thanh đoản kiếm dưới ánh trăng phản chiếu lên ánh bạch quang, không nói không rằng đằng đằng sát khí mà tiến lại.
Nguyên Lâm thấy vậy không nghĩ gì, vớ vội được thanh lao mà mấy người đã chuẩn bị trước đó để đi săn nhảy lên phía trước, hai người Yên Nhi và Lang Bát cũng vội vàng đứng ra.
Riêng Yên Nhi lúc này thần sắc trắng bệch không còn chút máu, cô thực sự chưa bao giờ sợ hãi như thế này. Chân tay run cầm cập cầm không chắc cây lao.
Nguyên Lâm lúc này thì nhẹ giọng an ủi:
_ Muội đừng sợ, có ta đây! Ta tuyệt đối không để ai làm hại muội.
Mặc dù nói vậy nhưng bản chất Nguyên Lâm cũng đổ mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng. Ánh mắt vẫn cứng rắn vô cùng, cơ hồ cậu cũng chẳng biết có bảo vệ được chính mình không mà ra oai làm điệu anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong cậu vẫn thầm tự nhủ, tình hình này cậu sẽ chỉ làm vậy với Yên Nhi mà thôi. Trường hợp nữ tử khác cậu sẽ chẳng màng mà bỏ qua. Yên Nhi một bên nghe vậy cũng cảm thấy có đôi chút an lòng, ánh mắt đưa sang Nguyên Lâm cảm kích.
Sau khi địch nhân tiến lên được một đoạn cách mấy người khoảng 5 6 trượng, lộ rõ vẻ khập khiễng của đối phương. Lang Bát ánh mắt đầy sự bất ngờ kêu to:
_ Tống Điểm!
Nguyên Lâm từ đằng xa cước bộ đi đi lại lại, tay sờ sờ cái mũi suy tính vài điều trong đầu. Hành động chế trụ tên Liêm Chung của Lang Bát để cậu ta đắc thủ rút máu, tạm lúc này cậu sẽ bỏ qua.
Vì căn bản nếu lúc đó cậu ta không làm vậy thì chắc chắn giờ tên đó vẫn sẽ đang ngẩn ngơ ngoài kia, đợi thời cơ ám toán cũng nên. Còn trường hợp nếu đơn giản chỉ là rút máu kẻ thù về phục dụng, trong thời loạn thế này với suy nghĩ của cậu thì cũng sẽ chẳng phải là chuyện xấu gì.
Mà điều này vô tình làm cho chính bản thân lại càng dễ sinh tồn hơn, thế gian này những tên cặn bã nhiều vô kể, giết mỏi tay cũng chả hết được. Nếu vậy con đường tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn cũng tương đối đơn giản. Kế hoạch trả thù của cậu cũng sẽ vì vậy mà tiến triển nhanh hơn lúc bình thường.
Nhưng không biết chính bản thân, nếu rút tinh huyết của nhiều người hỗn tạp vậy thì có làm sao không? Vạn nhất một ngày nào đó, không còn giữ được đầu óc tỉnh táo hoặc tâm thần biến đổi, thì liệu cậu có biến thành một tên Đại Ma Thần khác không?
Nhưng từ lúc hấp thụ tinh huyết tên Liêm Chung, ngoài thấy bản thân có chút vô liêm sỉ ra thì không có gì khác biệt. Khả năng do phen đại thương vừa rồi cậu đã tiêu trừ hết sạch máu của tên đó rồi cũng nên.
Mà nếu các tông phái trên giang hồ biết cậu tu luyện tà pháp nghịch thiên này, họ có ra sức truy sát không?
Vô số nghi vấn cứ vậy mà hiện trong đầu, rốt cuộc Nguyên Lâm cũng ngoảnh mặt lại hỏi:
_ Nếu ta vẫn cố gắng tu luyện theo cách thức người thường tu luyện thì sao? Có chuyện gì xảy ra?
Nghe vậy Lang Bát mặt mày tỉnh bơ, nhưng trước tràng câu hỏi như vậy cậu tự nhiên cũng cảm thấy khó xử. Thật sự thì bản thân cậu ta cũng chẳng biết liệu có chuyện gì không. Những thứ cậu ta nắm đến giờ phút này tất cả chỉ có vậy.
Từ xưa đến nay làm gì đã có ai có được vật như Hãm Long Côn đâu, mà để lại ghi chép được chứ. Có chăng thì giờ Đại Ma Thần sống lại ba mặt một lời chất vấn may ra mới có câu trả lời được.
Thấy Lang Bát không trả lời, Nguyên Lâm lúc này cũng thừa biết sự tình khó khăn này, khả năng là cậu ta cũng không có câu trả lời thoả đáng. Một lúc sau thì liền chìa tay ra chỉ trỏ, lên giọng phân phó:
_ Cho Yên Nhi chọn lấy một viên trước đi, rồi đệ lấy một viên. Về phía ta tuy không biết có thể sử dụng được như lời đệ nói không. Tạm thời cứ để hai viên cuối cùng kia lại, trường hợp túng quá thì bán đi dùng số tiền đó mà sống an nhàn về sau.
Không nói không rằng Lang Bát chìa đống Khai Linh Thạch về phía Yên Nhi mà mở ra. Cô bé lúc này lại cảm thấy hơi bất ngờ khi đối phương tự nhiên đối xử tốt với mình quá vậy.
Nếu đơn giản chỉ là chút ân tình ngày xưa cưu mang qua đường, thì không có chuyện người ta lại chia cả nửa gia tài cho mình thế này được. Cô bé không dám lập tức đón lấy, mà đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào biểu cảm của hai nam tử trước mặt.
Sau khi khước từ vài lần, ngước thấy đối phương vậy mà vẻ không có chút ý bất thiện nào, thì lúc này cô mới miễn cưỡng chọn lấy viên có màu sắc đẹp nhất mà lấy. Đó chính là viên màu Đỏ hoả thuộc tính, khi tu luyện người có thể xuất ra chân hỏa thiêu đốt vạn vật. Tựa tự đó về sau không biết hay sợ cái nóng là gì.
Còn về Lang Bát thì nhắm ngay vào viên thuộc tính Phong, khi tu luyện đến cảnh giới nào đó sẽ có thể tự do điều khiển gió bão tấn công địch nhân. Mặt khác bởi vì cậu ta đang có trong tay Lông của cự thần điểu, đó là một pháp bảo Phong thuộc tính cực kỳ hiếm thấy. Khi dùng nó chế tác ra chiếc phiến thì chiến lực từ nay về sau sẽ tăng thêm bội phần.
Lang Bát ngay từ đầu đã nhắm đến cái viên Phong này, nhưng cậu ta cũng không thể không nhường đối với Yên Nhi nếu cô bé cũng có suy nghĩ tương tự. Khi Yên Nhi chọn viên Hoả lúc này lòng cậu ta mới có chút thở phào.
Sau cùng Lang Bát mới lấy trong túi ra thêm 1 quyển sách đã bị ăn mòn mất hai phần ba. Nguyên Lâm cũng đánh ánh mắt liếc qua, không cần nói cậu cũng biết đây chắc là thứ còn sót lại của chiếc túi gấm thứ ba.
Lang Bát sau khi lấy ra thì ném thẳng về chỗ Nguyên Lâm, Nguyên Lâm cũng thẳng tay mà bắt lấy. Lúc này Lang Bát mới mở mồm:
_ Huynh không lấy gì, vậy đệ tặng lại huynh cuốn bí tịch này.
Nguyên Lâm cầm lấy quyển sách mà ánh mắt sắc lạnh, mũi thở ra khói. Đột nhiên lao tới giơ nắm đấm gõ ngay một phát rõ đau lên đầu Lang Bát.
Đúng thật là không cho cậu ta ăn đòn thì cả người ngứa ngáy khó chịu. Biết thừa Nguyên Lâm một chữ không thông rồi, đằng này còn vứt cho quyển sách thì thật là hết chỗ nói.
Lang Bát cười trừ, trên ánh mắt khẽ nhíu, tay xoa xoa đầu chỗ mà Nguyên Lâm vừa hạ thủ. Cả người bị đánh mà vẫn cảm thấy khá vui vẻ, không có lấy một chút ân hận.
Cuối cùng, như suy nghĩ lại điều gì Nguyên Lâm vội vàng giật lấy viên Thổ Thuộc tính trên tay kia của Lang Bát.
_ Không biết điều mà đệ nói ta không tu luyện theo cách bình thường có thật không? Nhưng quả thực là ta cũng muốn thử một chút, vạn nhất nếu không được thật thì lúc đấy dùng nó bán đi kiếm chút vốn liếng cũng sẽ không gọi là thiệt thòi.
Nói xong Nguyên Lâm thẳng thừng đút viên đá vào trong túi quần. Tiếp đó, dùng cánh tay tự nhiên mà chỉ lên cuốn sách đối phương vừa ném lại kia. Tỏ ý rốt cuộc là cái gì được viết bên trong.
Thật ra thì Lang Bát cũng chưa xem trên bí tịch có gì, lúc này mới gọi cả ba người cùng sít lại. Từ từ mở ra từng trang sách đầu tiên. Đập vào ánh mắt ba người là 4 dòng chữ được viết dọc xuống rất to.
“Trương Gia Bí Thuật”
Sau khi giảng giải cho cho Nguyên Lâm nội dung dòng chữ, lúc này ánh mắt Yên Nhi có chút biến sắc. Lúc Nguyên Lâm thuật lại câu chuyện của cô bé, cũng có nói qua về tên họ gia phụ của cô.
Nhất thời lúc này một dự cảm có chút quen thuộc về hình ảnh trong quá khứ của cô bé hiện lên. Lờ mờ bóng một người đàn ông vóc dáng cao to, đang bế cô kéo ra xa không được nghịch lên cuốn sách này trong đầu.
Nhưng cô mơ mơ màng màng nhớ không rõ khuôn mặt đó như nào, vội vàng quên đi hình ảnh đó mà tiếp tục nhìn vào nội dung trong sách.
Đầu tiên, trong sách không hề nói đến cách thức cũng như bí thuật bước đầu tu luyện Khai Linh Thạch. Mà thẳng thừng bỏ qua luôn những cách thức đó, đến ngay các thủ pháp vô cùng đặc thù.
Đầy đủ nhất trong quyển sách này là Trương Gia Khu Vật Thuật. Vì thuật này nằm ngay chương đầu tiên trong quyển bí tịch, do đó không bị độc vụ ăn mòn. Trong đây có hướng dẫn chi tiết cách làm sao để điều khiển những vật thể xung quanh tấn công địch nhân.
Uy lực thì đã được chứng kiến Trương Sâm thi triển, Nguyên Lâm và Lang Bát nhất thời sẽ không quên. Mật thuật này có chút khác so với Khu Vật Thuật thông thường mà các tu luyện giả tu.
Khu Vật Thuật thông thường cũng sẽ có thể điều khiển các vật thể tấn công, nhưng uy lực so với những gì được viết trong cuốn sách thì cách xa một trời một vực. Vì biết mấy người lúc này cũng chẳng có cách nào để tu luyện, nên tạm thời cả ba điều chỉ lướt qua nội dung bên trong mà không hề để ý kỹ.
Tiếp theo là mấy người đánh sự chú ý lên Mật Thuật Thứ Hai, có tên Trương Gia Cường Thân Thuật, đặc điểm bí thuật này cũng tương đối phổ thông. Ngoài tăng cường thể chất ra thì gần như không có gì đặc biệt cả, duy có một điểm khiến mấy người mặc dù chả biết gì về tu luyện nhưng lại có chút động tâm. Là bí thuật này có thể giúp cơ thể xâm nhập vào trong những điều kiện môi trường vô cùng khắc nghiệt như Băng Lạnh, Hỏa Lò, Kỵ Khí ….
Điều đáng tiếc ở đây là từ chỗ nửa của bí thuật này về sau toàn bộ điều đã bị hủy hoại không thể xem được. Mấy người lúc này lại lộ vẻ mặt buồn chán không thôi, rồi liếc qua nhìn nhau một hồi mới ngoảnh lại.
Sau đó, để an toàn nhất mấy người thẳng thừng quyết định cho Nguyên Lâm cất giữ. Bởi lẽ cậu ta ngoài là người lớn tuổi nhất hội, cũng vừa là người khó giết chết nhất lúc này.
Với lại đối phương còn mù chữ nữa, nên chẳng sợ cậu sẽ nổi lòng tham chiếm cứ làm của riêng. Vậy là cuốn sách tự nhiên tuyệt đối an toàn.
Ngồi được một lúc, bây giờ cả ba cuối cùng cũng đã thấm mệt. Quay ra bày biện lại chỗ để nghỉ ngơi, Yên Nhi nằm ở một góc khác. Còn Nguyên Lâm và Lang Bát thì nằm chung. Nguyên Lâm lúc này tự nhiên lại nhớ ra mình còn một nơi để đi xem nữa, đó chính là thế giới của bên Thanh Trúc.
Vội vàng không nói không rằng, nhanh chóng rải vội lá cây ở một góc thạch động yên chí nhảy lên nằm nhắm mắt. Hai người Yên Nhi và Lang Bát cũng đồng dạng làm theo, tuy có chút thấy đối phương dáng bộ rất là muốn đi ngủ ngay lập tức. Nhưng chỉ nghĩ do quá mệt mà vậy, nên nhất thời cả hai không nghi vấn gì cứ vậy mặc kệ.
Nguyên Lâm sau khi nhắm mắt được chừng một bữa cơm, tiếng gió bên ngoài rít lên thổi tắt đi đống lửa, không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường. Cuối cùng khung cảnh mà Thanh Trúc miêu tả đã lờ mờ hiện ra, nơi đây dày đặc màn sương trắng giơ tay ra không thể thấy đủ năm ngón.
Sau cùng ánh sáng bên kia lóe lên, cậu thần sắc kích động không thôi. Từ bên ngoài cũng dễ dàng nhìn thấy điệu bộ mỉm cười trong lúc ngủ của cậu.
Nhưng khi Nguyên Lâm định tiến vào luồng sáng đó, ngay lập tức bị kéo giật lại thực tại. Lúc này Nguyên Lâm nửa tỉnh nửa mơ rụi nhẹ mắt, hóa ra là Lang Bát bên cạnh đã gọi cậu dậy.
Chưa kịp quát lên chửi một câu thì cậu thấy ánh mắt kinh hãi của Lang Bát, chưa bao giờ Nguyên Lâm thấy thần thái như này của cậu ta. Nhìn sang Yên Nhi thì cũng có thần sắc tương tự, đối phương hai người đồng loạt nhìn về một phía.
Nguyên Lâm cũng bất ngờ theo quán tính mà nhìn theo, trong đêm tối dáng bộ một tráng hán cao ráo nhìn không rõ khuôn mặt, đứng từ xa trước thạch động nhìn chằm chằm về phía ba người.
Trên tay cầm một thanh đoản kiếm dưới ánh trăng phản chiếu lên ánh bạch quang, không nói không rằng đằng đằng sát khí mà tiến lại.
Nguyên Lâm thấy vậy không nghĩ gì, vớ vội được thanh lao mà mấy người đã chuẩn bị trước đó để đi săn nhảy lên phía trước, hai người Yên Nhi và Lang Bát cũng vội vàng đứng ra.
Riêng Yên Nhi lúc này thần sắc trắng bệch không còn chút máu, cô thực sự chưa bao giờ sợ hãi như thế này. Chân tay run cầm cập cầm không chắc cây lao.
Nguyên Lâm lúc này thì nhẹ giọng an ủi:
_ Muội đừng sợ, có ta đây! Ta tuyệt đối không để ai làm hại muội.
Mặc dù nói vậy nhưng bản chất Nguyên Lâm cũng đổ mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng. Ánh mắt vẫn cứng rắn vô cùng, cơ hồ cậu cũng chẳng biết có bảo vệ được chính mình không mà ra oai làm điệu anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong cậu vẫn thầm tự nhủ, tình hình này cậu sẽ chỉ làm vậy với Yên Nhi mà thôi. Trường hợp nữ tử khác cậu sẽ chẳng màng mà bỏ qua. Yên Nhi một bên nghe vậy cũng cảm thấy có đôi chút an lòng, ánh mắt đưa sang Nguyên Lâm cảm kích.
Sau khi địch nhân tiến lên được một đoạn cách mấy người khoảng 5 6 trượng, lộ rõ vẻ khập khiễng của đối phương. Lang Bát ánh mắt đầy sự bất ngờ kêu to:
_ Tống Điểm!