• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thự ban đầu không cảm thấy lạnh, ngồi trong xe buýt một lát, một cơn ớn lạnh ập đến, toàn thân trở nên lạnh như băng.

Lúc này Quý Liên Tinh che tay cho cô, còn cởi áo ngoài cho cô mặc.

Về đến nhà, Quý Liên Tinh không ngừng đi vào phòng bếp pha trà gừng cho Giang Thự.

"Giang tổng, chị mau đi tắm, đợi lát nữa thật sự sẽ bị cảm đấy."

"Cảm giác em còn sốt ruột hơn cả tôi......"

"Mau đi tắm đi! Ngẩn ra đó làm gì?" Quý Liên Tinh thật sự sốt ruột, nàng thấy Giang Thự còn đứng ở phòng khách, nhanh chóng đẩy cô vào phòng tắm, "Nhanh tắm đi, nếu thật sự bệnh sẽ không có ai chăm chị đâu."

"Em chăm tôi ~" Giang Thự cười nói.

Ầm.

Quý Liên Tinh không cho cô cơ hội nói nhảm, trực tiếp đóng cửa phòng tắm.

Cũng may rất nhanh truyền đến âm thanh vòi hoa sen, Quý Liên Tinh xoay người vào phòng bếp pha trà.

Trà gừng khử hàn, ặc biệt uống ngay sau khi đi mưa sẽ có tác dụng ngăn ngừa cảm lạnh. Đây là mẹ Quý Liên Tinh nói cho nàng, khi còn nhỏ mắc mưa cũng luôn như vậy, uống một bát trà nóng xuống bụng, trên cơ bản ngày hôm sau tung tăng nhảy nhót cũng không sinh bệnh.

Nhìn chằm chằm nồi nước sôi ục ục, Quý Liên Tinh thả gừng vào, canh giữ bên bếp gas, bắt đầu phát ngơ ngác.

Nàng suy nghĩ về chuyện vừa mới thổ lộ.

Kỳ thật nội tâm là có một chút mất mát, một loại cảm giác rất mơ hồ nhưng không thể xem nhẹ, Giang Thự không rõ nàng đang nói cái gì. Nhưng ngẫm lại cũng không thể trách Giang Thù không ngầm nhận ra ý tứ đó, rốt cuộc ai lại nghĩ nhiều như vậy?

Có lẽ trong thế giới của Giang Thự, các nàng tuy rằng là quan hệ tình nhân, nhưng cũng chỉ là tình nhân quen biết không lâu mà thôi, cho nên cô không có khả năng biết phần tình cảm này.

Rốt cuộc nước đã sôi trào, Quý Liên Tinh lấy lại tinh thần, đổ trà xuống, khuấy nước sôi cùng gừng vài lần, nếm thử mùi vị rồi tắt bếp.

Trong phòng tắm tiếng nước chưa ngừng lại.

Giang Thự đứng ở dưới vòi hoa sen, nhìn dòng nước trong suốt chảy dọc theo vạt áo choàng tắm của mình, dòng nước ấm chảy qua nơi nào nơi đó ấm áp thêm, xua đi cơn rét lạnh vừa rồi.

Cô cũng đang tự hỏi một vấn đề.

Là về câu "Em thích chị" kia của Quý Liên Tinh.

Giang Thự cảm thấy bản thân là người tâm khẩu bất nhất, tâm khẩu bất nhất tới trình độ nào đây? Lúc đầu thì rõ ràng là không thành vấn đề, ví dụ như sau khi hai người chia tay sau hai tháng, nếu Quý Liên Tinh thật sự muốn đi thổ lộ hình như cũng không có gì.

Nhưng khi cô thực sự nghe thấy Quý Liên Tinh nói "Thích" thì cô lại tự động thay mình vào tình huống đó, trong lòng thế nhưng có chút tắc nghẽn.

Ngoài miệng dạy nàng rốt cuộc nên thổ lộ như thế nào, trên thực tế trong lòng mơ hồ lại hy vọng nàng đừng đi thổ lộ.

Đến nỗi muốn đi truy cứu vì sao, giống như lại nói không rõ. Chẳng lẽ tính chiếm hữu của cô đối với nàng thực sự mạnh đến vậy sao?

Loại cảm giác xa lạ này, làm Giang Thự không quá thoải mái, cô cảm thấy mình đã rơi xuống biển không đáy, không thể điều khiển được phương hướng trôi dạt, cô không thích cảm giác mất khống chế này.

Tự hỏi trong chốc lát, Giang Thự đình chỉ thất thần, tắt vòi hoa sen. Cô nghĩ thầm, chuyện sau này, sau này rồi nói sau.

Quý Liên Tinh ở nhà ăn chờ Giang Thự, cô vừa đi ra, nhiệt độ của trà gừng đã gần như vừa vặn.

"Giang tổng, uống khi còn nóng."

"À, được, cảm ơn." Giang Thự cầm lấy trà gừng nhấp một ngụm, đồng thời cau mày.

"Làm sao vậy? Uống không quen sao?"

"Không phải, gừng này...... có chút cay!" Giang Thự phun ra dưới đầu lưỡi, nhưng nghĩ đây là Quý Liên Tinh nấu cho cô nên lại nhấp thêm một ngụm.

"Đừng đừng, chị uống không được thì đừng uống nữa." Quý Liên Tinh cầm chén lại, là nàng sơ ý, Giang Thự không thể ăn cay, bởi vì ăn cay liền sẽ ——

Được rồi, mặt cô đã bắt đầu đỏ, màu đỏ thẫm từ gương mặt đã lan tràn đến chỗ cổ, da thịt như là bị phỏng.

"Tôi rót cho chị ly nước."

"Không sao, tôi cảm thấy cay rất thoải mái, tôi lại uống mấy ngụm, cay mới khử hàn, em cũng đi tắm đi."

"Nhưng mặt chị đỏ lắm, thật sự không sao chứ?"

"Không có vấn đề gì." Giang Thự ngẩng cằm lên, "Mau đi tắm đi."

Quý Liên Tinh bán tín bán nghi, nhưng nhìn thấy Giang Thự không có nhiều biểu hiện, nàng cho rằng cô vẫn ổn, thế là nàng quay người đi vào phòng tắm.

Nàng đi rồi, Giang Thự mới buông chén, cầm lấy nước khoáng trên bàn điên cuồng uống mấy ngụm.

Cay, thật sự cay. Nhưng phải bình tĩnh, cô không muốn lại lần nữa thất thố.

Muốn lõm biểu tình, nếu giống đêm nay ăn tôm hùm đất như vậy lại đến một lần, vậy có chút quá mất mặt.

Uống nước xong, Giang Thự hít sâu mấy hơi, vị cay trong miệng cũng giảm đi rất nhiều. Gừng này phóng lượng có hơi nhiều, để chứng tỏ đã uống hết, cô đổ phần dư còn lại vào bồn rửa.

Sau đó xoay người liền lên lầu hai, đã sắp 12 giờ, cô có hơi buồn ngủ.

Cô sấy khô tóc, nằm ở trên giường khép lại đôi mắt chờ Quý Liên Tinh lên.

Trong phòng cửa sổ mở ra, nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ còn đang rơi, nhưng đã nhỏ đi rất nhiều.

Thời tiết dần dần trở lạnh, Giang Thự cảm giác như mùa hè đã trôi qua, sắp chuyển sang mùa thu.

Nên thêm chăn, cô đứng dậy ra ngoài phòng ngủ, mở ngăn tủ, lấy một cái chăn nhỏ ra, tránh cho buổi tối cảm lạnh.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân Quý Liên Tinh, nàng hình như tắm xong vào phòng bếp, trong bồn rửa chén truyền đến tiếng xối nước.

Giang Thự trong đầu lập loè ra dáng vẻ của nàng, lúc này cô hẳn là đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tóc búi cao, đôi chân trắng nõn đi đôi dép lê đó, đang làm gì nhỉ? Đang rửa nồi, hẳn là vậy.

Tưởng tượng thấy, có lẽ nàng sẽ đem lát gừng trên thớt ném vào thùng rác, rửa cái tay, lại đi lên lầu hai......

Giang Thự đứng tại chỗ, đứng đó, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh dưới lầu, âm thanh lọt vào tai gần như giống như tưởng tượng.

Cô nghe được Quý Liên Tinh rửa nồi, lại rửa tay, tiếp theo nghe được tiếng bước chân dẫm sàn nhà gỗ.

Vài giây sau, cô thấy óng dáng Quý Liên Tinh.

"Tắm xong rồi?"

"Ừm, hả? Sao chị không ở trong phòng?"

"Lấy chăn, cái chăn mỏng buổi tối ngủ phỏng chừng sẽ lạnh."

"À à." Ánh mắt Quý Liên Tinh lướt qua bả vai Giang Thự, nhìn về phía sau cửa sổ kính lấm tấm hạt mưa, bên ngoài mưa tĩnh lặng không tiếng động.

Ngày mưa ngủ cùng người mình thích, ôm nhau mà ngủ, hình như trước kia là chuyện không dám mong cầu, nhưng bây giờ không hiểu sao lại thành sự thật, Quý Liên Tinh có cảm giác không chân thật.

"Ngày mai lại phải đi làm đó." Giang Thự ôm chăn, cùng Quý Liên Tinh đi vào phòng ngủ.

Quý Liên Tinh lộ ra nụ cười ngây ngô, "Đi làm tốt mà, đi làm kiếm tiền, kiếm tiền liền có thể trả nợ."

Giang Thự nhíu mày, "Nhưng đi làm không tự do."

"Oa, hoá ra lão bản cũng không thích đi làm sao?"

"Rất mệt, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều công việc." Giang Thự trải chăn lên giường, "Hơn nữa mặc kệ làm như thế nào, hao hết tâm tư như thế nào, luôn có nhiên viên oán giận công ty bóc lột, em cũng biết rồi đó, trong ngành nghề của chúng ta, việc tăng ca là điều không thể tránh khỏi, tôi không cưỡng chế, phí tăng ca so mức bình quân cao hơn nhiều."

"emmmm......" Quý Liên Tinh tự hỏi một chút, "Chúng ta không có khả năng làm cho tất cả mọi người đều vừa lòng đều thích, Giang tổng, theo tôi biết, chị đã làm rất tốt rồi."

"Tùy duyên đi." Giang Thự cởi dép lê leo lên giường, cô có hơi lạnh, xốc chăn lên nhanh chóng nằm xuống, còn không quên dang tay ra, ý bảo Quý Liên Tinh nằm vào trong lòng cô.

Quý Liên Tinh nhìn cô cười, mới ngày thứ ba thôi, cô liền thuần thục thành như vậy?

"Giang tổng, tôi phát hiện hình như chị thật sự rất thích ôm tôi." Quý Liên Tinh xốc một góc chăn lên, nằm xuống.

"Ôm không được sao?" Giang Thự ôm nàng vào lòng, hai người sát vào nhau, "Sẽ khiến em không thoải mái sao?"

"Sẽ không."

Sẽ không không thoải mái, nhưng tim đập quá nhanh liền sẽ cảm thấy nóng.

"Vậy không phải đúng rồi sao." Một bàn tay Giang Thự đáp ở trên eo Quý Liên Tinh, nắm một chút, cảm thán nói: "Eo em thật gầy."

Quý Liên Tinh bị cô nắm đến cả người đều ngứa ngáy, có một loại cảm giác nóng không thể kiềm chế được.

"Gầy sao?" Quý Liên Tinh hô hấp tiết tấu biến hóa vi diệu, "Hình như chị cũng gầy."

"Không, tôi không gầy như em." Giang Thự cầm tay nàng, dặt lên eo mình, "Em sờ thử xem."

Lòng bàn tay nắm chặt, cảm giác căng cứng ở eo và bụng rất chân thực.

Mặt Quý Liên Tinh nháy mắt đỏ ửng, ức chế không được nóng lên.

A...... Giang Thự sao lại có thể như vậy? Hơn nữa, biểu tình cô sao lại có thể bình thường như vậy?

"Đúng không? Tôi không gầy như em."

Yết hầu Quý Liên Tinh động một chút, trong cổ họng có lửa thiêu đốt, "Rất gầy, tôi cảm thấy chúng ta không sai biệt lắm."

"Em gầy, tin tôi đi." Giang Thự chắc chắn nói.

Quý Liên Tinh đầu đã loạn thành cháo, cái gì ai gầy nàng căn bản không thèm để ý, nàng tương đối để ý tay nàng khi nào có thể thu hồi lại, chạm vào như vậy nàng không xác định mặt chính mình có thể đỏ hay không.

"Giang tổng không buồn ngủ sao?"

"Có chút." Giang Thự nhìn thời gian, đã qua 12 giờ, "Ngủ đi."

"Ừm ừm."

"Ngủ ngon Nhím Nhỏ."

"Ngủ ngon Bạch Tuộc."

"Lại nữa?" Giang Thự duỗi tay, liền nhéo má Quý Liên Tinh.

"Làm sao vậy Bạch Tuộc?" Quý Liên Tinh thế mà lại tranh luận.

Đây đối với Giang Thự mà nói không thể nghi ngờ là khiêu khích.

"Lá gan lớn lắm đó." Giang Thự xoay người, Quý Liên Tinh bị đè xuống, cô nắm lấy tay nàng, đặt trên đỉnh đầu, chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối, "Nhím Nhỏ, còn gọi Bạch Tuộc nữa, tôi sẽ không khách khí đâu."

Quý Liên Tinh đại khí đến không dám nói lời nào, nàng có thể cảm giác được mềm mại, ấn vào có hơi câu người.

Nàng nhìn Giang Thự, đôi mắt Giang Thự quá xinh đẹp, cho dù lúc cô hung hăng, cảm giác câu người trong mắt cô vẫn không hề giảm đi.

"Chị có thể gọi tôi là Nhím Nhỏ, sao tôi lại không thể gọi chị là Bạch Tuộc?"

"Bạch Tuộc không thích hợp với tôi, thật ra Cá Răng Đao thích hợp hơn." Giang Thự nói, nhìn chằm chằm mặt Quý Liên Tinh, có chút thất thần, "Không được gọi, nghe không?"

"Không nghe." Quý Liên Tinh nhéo cổ tay Giang Thự, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào. Nàng cũng không biết chính mình vì sao phải làm động tác như vậy, hình như có chút phạm quy, nhưng đã làm như vậy.

"Em không ngoan." Giang Thự lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, "Bạch Tuộc nghe không hay."

Quý Liên Tinh nhớ tới buổi tối hôm đó, Giang Thự nắm cằm nàng, ở trên môi nàng nếm một ngụm.

Cái loại cảm giác này giống như...... Cụ thể là như thế nào có chút xa lạ.

"Giang —— tổng." Quý Liên Tinh hô hấp dày nặng, "Dựa đến gần quá rồi."

Giang Thự đã dịch đến đây, ánh mắt giao hội, Quý Liên Tinh bị con ngươi màu nâu sẫm của cô hấp dẫn.

Nàng cảm nhận được Giang Thự lại đến gần thêm chút, môi mềm mại chạm vào nhau, Quý Liên Tinh nắm chặt lấy cổ tay Giang Thự, nàng có chút choáng, cũng có chút căng thẳng.

Đầu lưỡi Giang Thự chạm vào đầu lưỡi Quý Liên Tinh, mùi hương nháy mắt tản ra......

Thật ấm áp, lưỡi nàng, ở giữa môi răng đuổi bắt lẫn nhau, không có quy luật, khá câu người.


Chiếc gối mềm tựa như một vòng xoáy, kéo Quý Liên Tinh trụy xuống.


Tóc Giang Thự cũng thơm quá, khi ngọn tóc quét qua một bên mặt, khiến trong lòng ngứa ngáy.


Động tác mềm nhẹ, không mang theo chút lỗ mãng, vì thế Quý Liên Tinh cảm thấy bản thân càng hôn mê.


Đang lúc Quý Liên Tinh sắp mất đi lý trí, khi muốn đáp lại nàng, Giang Thự lại đình chỉ nụ hôn này.


Quý Liên Tinh mở mắt ra, trong phòng ánh đèn đạm màu cam chiếu vào mặt Giang Thự, phác họa ngũ quan ba chiều của cô vô cùng mỹ lệ.


Quý Liên Tinh quay đầu đi, một bàn tay đáp ở trên mắt, chặn tầm mắt của mình.


Giang Thự mím đôi môi bóng loáng, véo má Quý Liên Tinh, "Nhớ kỹ đó, Bạch Tuộc, gọi một lần, hôn một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK