Một xấp giấy A4 được đóng cẩn thận bị văng lung tung, có mấy tờ còn rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người xung quanh trong nháy mắt giống như những thanh kiếm chĩa tới, mang theo sự tò mò, kinh ngạc cùng với khủng hoảng.
Ly trà trong tay Lý Tích Thần cũng không cẩn thận rơi xuống đất.
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn làm người ta cảm thấy chói tai, mùi trà đậm phảng phất trong không khí, nước trà lan ra một cách không hề có quỹ tích, tràn khắp bên chân.
Nhân viên phục vụ quán trà đến dọn rác rất nhanh, Trần Chân Chân lập tức đứng dậy xin lỗi, "Xin lỗi, tâm trạng bạn tôi quá kích động, thiệt hại của ly trà tính vào hóa đơn của chúng tôi.
“Không có gì không có gì." Nhân viên phục vụ vừa quét dọn vừa lén nhìn Lý Tích Thần.
Cô ngồi thẳng tắp, nhưng mà ngón tay trắng nõn đang không ngừng cuộn tròn lại rồi buông ra, gần như chết lặng cứ máy móc mà lặp lại động tác như vậy.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, tựa như khí chất "Tôi thấy mà thương" được miêu tả trong tiểu thuyết cổ điển.
Nhưng đôi mắt kia lại đang rơi nước mắt, dại ra, ngơ ngác mặc lệ tuôn.
Nhân viên phục vụ lặng lẽ thở dài, lúc rời đi đã đổi cho Lý Tích Thần một ly trà ấm.
Trần Chân Chân lập tức trấn an nhà sản xuất Vương, hơn nữa trước những ánh mắt quái dị xung quanh, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt.
Quán trà bị nhấn nút tạm dừng dần dần hoạt động giống như chiếc đồng hồ cũ, tất cả mọi người được đặt lên bánh răng, chậm rãi chuyển động.
Chỉ có Lý Tích Thần như ngồi trên đống lửa không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Trần Chân Chân, Trần Chân Chân gửi tin nhắn cho cô: [Đừng sợ, không nhằm vào em.]
Trần Chân Chân: [Tính tình ông ta là như vậy.]
Trần Chân Chân: [Vừa rồi chúng tôi cãi nhau với biên kịch không vui lắm.]
Lý Tích Thần nhẹ nhàng trả lời: [Ồ.]
"Bản thảo đầu tiên mà cô đưa rất tốt." Nhà sản xuất Vương đè nén giọng nói: "Cho nên tôi mới đề nghị gặp mặt, muốn xem cô có ý kiến gì với dự án này của chúng tôi không, kết quả cô lại đem tới một bản thảo như vậy. Biên kịch Lý, tôi vô cùng hoài nghi rằng, cô đang lừa gạt tôi."
Lý Tích Thần lắc đầu: "Không có."
Cô viết rất chăm chỉ, gần như thức suốt đêm đọc cho xong IP gốc.
Gần hai triệu chữ, nhân vật xuất hiện phong phú, bởi vì số lượng chữ quá nhiều, phần về sau rõ ràng có xu thế sụp đổ, thiết lập nhân vật và phần phía trước có bất đồng rất lớn, rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra là tác giả đang cố ý gieo phục bút*, nhưng phần sau lại quên lấp hố, cho nên khi cô viết tiểu truyện nhân vật, cơ bản dựa theo thiết lập nhân vật phần trước mà viết, nhưng mà vẫn đưa ra nghi ngờ hợp lý.
*伏笔: Phục bút là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra. Trần thuật như vậy được gọi là phục bút.
Bởi vì phần mở đầu rất đặc sắc, cho nên nội dung thay đổi không nhiều lắm.
Tuy nhiên, sự hiện diện của điện ảnh và truyền hình không giống với tiểu thuyết, cái trước chú trọng hiệu quả thị giác hơn, cái sau chú trọng biểu đạt tình cảm và xây dựng hoàn cảnh hơn.
Lúc Lý Tích Thần viết thử bản thảo lần thứ hai, đã bỏ thêm một chút suy nghĩ của mình, nhưng tóm lại vẫn hoàn thiện kết cấu câu chuyện một cách hợp lý, thậm chí còn đem một số phục bút ở phía sau đưa lên trước.
Đây là một bản thảo cô viết ra liền mạch lưu loát, bản thân cũng tương đối hài lòng.
Điều này đối với cô mà nói xem như đã là một chuyện rất khó khăn.
Dù sao từ trước đến nay đều là xóa xóa sửa sửa, rồi vẫn phải viết lại từ đầu.
Không phải bởi vì hợp tác với người khác cho nên yêu cầu chất lượng bản thảo giảm xuống, mà là cô thật sự cảm thấy bản thảo này rất tốt.
Đương nhiên, nghệ thuật có tính chủ quan.
Cô có thể lý giải chuyện đối phương không ủng hộ thủ pháp, tình tiết của cô, thậm chí còn thay đổi nhân vật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị người ta vứt bỏ bản thảo ở trước mặt mọi người, lại còn mắng một câu, con mẹ nó viết cái cứt gì vậy.
Đây không phải là đang mắng bản thảo, mà là đang mắng chửi người.
"Biên kịch Lý, tôi nể tình “Chạc cây" mới đồng ý cho cô viết thử bản thảo, nhưng cô tự mình nhìn xem, hiện tại người xem sẽ tiếp nhận kiểu vật này sao? Mở đầu là sự giao thoa thế giới quan phức tạp, nam chính hơn nửa tập mới xuất hiện, đây là một bộ phim tình yêu! Phim tình yêu!"
Nhà sản xuất Vương thiếu chút nữa lại hét lên, nhưng đã cố gắng đè nén giọng nói, “Cô con m* nó không để nam nữ chính yêu nhau, lại ở đó mà đánh nhau?!"
"Không..." Lý Tích Thần muốn nói không phải như vậy, rất nhiều bộ phim Hàn Quốc đều yêu đương với tiết tấu rất chậm, rất nhiều bộ phim được đánh giá cao trong nước cũng đều có tiết tấu chậm như vậy, bởi vì đem tất cả phục bút giấu trong chi tiết, cho nên đến phần sau từng cái bùng nổ ra sẽ khiến người xem hô to tán thưởng, nhất định sẽ là điểm sáng thu hút sự chú ý của khán giả.
Không phải chỉ có hôn nhẹ ôm ấp mới gọi là yêu đương, yêu đương có rất nhiều hình thức.
Quan trọng nhất là, nguyên tác vốn là tiết tấu chậm như vậy, nhưng ưu điểm lớn nhất của nguyên tác chính là hào quang của nhân vật nữ chính, nếu đem vứt bỏ điểm này đi, bộ phim chắc chắn sẽ chìm.
Nhưng tất cả những lời phản bác đều kẹt ở cổ họng, chỉ nhìn ánh mắt hung ác của nhà sản xuất Vương, Lý Tích Thần đã không dám nói chuyện.
Cô rất muốn khóc, nhưng lại không muốn mất mặt ở chỗ này, vì thế bóp lòng bàn tay mình cố đè nén cảm xúc.
Vào giờ khắc này, cô đặc biệt muốn gặp mặt Kỳ Mân, muốn kể cho Kỳ Mân nghe người này rốt cuộc có bao nhiêu quá đáng, rõ ràng là ông ta chỉ nghiên cứu thị trường, chưa nghiên cứu câu chuyện nên mới lộ ra sự nông cạn vô tri, lại muốn làm cho cô khó xử, sỉ nhục tác phẩm của cô.
Cô cố nén vẻ mặt bi thương mang theo cảm giác vỡ nát.
Trần Chân Chân cũng cảm thấy ngại, nhịn không được nói: "Tích Thần viết như vậy chắc chắn là có lý do của cô ấy..."
"Mặc kệ lý do gì, viết nát bét chính là nát bét!" Nhà sản xuất Vương chán nản lắc đầu: "Biết trong nước tại sao lại nhiều những bộ phim nát như vậy không? Là tại vì có những biên kịch như các cô!"
"Cũng không thể nói như vậy... " Trần Chân Chân bất lực phản bác.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, Lý Tích Thần rơi nước mắt.
Cô lập tức lấy mu bàn tay lau đi.
Cô rõ ràng đã rất cố gắng mà, vì sao phải nhận loại đánh giá này.
Cuối cùng cô vẫn không thích hợp với con đường này.
Cuộc sống cuối cùng đã khiến cô hiểu ra rằng có một số kiên trì là sai lầm.
Cho dù lúc trước cô được khen có tài năng, được khen là có một không hai, cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự.
Nhà sản xuất Vương bực bội uống chén trà, nhíu mày nhìn về phía Lý Tích Thần, giọng nói tức giận: "Viết nát như vậy còn không biết xấu hổ mà khóc?"
Lý Tích Thần lập tức quay mặt đi.
Người này thật sự... quá đáng ghét.
Một chút đường sống cũng không chừa.
Trong sự trầm mặc xấu hổ, đột nhiên vang lên một thanh âm sắc bén: "Miệng ông bẩn như vậy còn không biết xấu hổ mà nói chuyện?"
Sau đó là tiếng giày cao gót, chỉ chốc lát sau đã dừng lại trước bàn các cô.
Lý Tích Thần kinh ngạc nhìn người đang đi tới.
Trên người Lý Tích Quân mặc âu phục, khôn khéo giỏi giang, lông mày nhíu lại, khí thế cường đại, ai cũng có thể nhìn ra cô ấy không vui.
"Cô là ai vậy?" Giọng nói nhà sản xuất Vương càng tức giận.
"Liên quan gì tới ông?" Lý Tích Quân lạnh lùng nói: "Bộ dạng ông xấu như vậy còn không biết xấu hổ ra gặp người, không có một chút năng lực giám định hay thưởng thức nghệ thuật mà cũng có thể làm nhà sản xuất, vì sao cô ấy không thể viết kịch bản?"
Nhà sản xuất Vương vỗ bàn đứng lên, Chu Lâm lập tức đứng ra trừng mắt nhìn ông ta, tay che trước người Lý Tích Quân.
Nhà sản xuất Vương giận dữ mắng: "Cô ta viết dở như vậy, dựa vào cái gì không thể nói?"
"Hợp tác là căn cứ vào ý nguyện của hai bên, ông cảm thấy cô ấy viết kém có thể không hợp tác, dù sao người muốn hợp tác với cô ấy rất nhiều, không chỉ có mình ông." Lý Tích Quân từng chữ như châu ngọc, "Cô ấy có thể viết ra bộ thứ nhất là "Chạc cây", thì cũng có thể viết ra bộ thứ hai, ông lấy thân phận gì để đánh giá tác phẩm của cô ấy?"
…
Những tranh cãi tiếp theo, Lý Tích Thần không biết nữa.
Khi đó cô rất nhu nhược chạy ra từ trong quán trà, không dám nhìn ai.
Cô đứng ở ven đường đón một chiếc xe, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Ngồi trên xe, cô vô thức thốt lên: "Phòng tư vấn tâm lý Lạc Gia."
-
Cuối cùng vẫn đi đến đó.
Buổi sáng vừa kết thúc lần tư vấn thứ bảy, buổi chiều lại tới nơi này.
Cô dường như bắt đầu lệ thuộc vào Kỳ Mân.
Nhưng khi cô đến phòng làm việc, Kỳ Mân đang tiếp đón những người khác.
Cô ngồi trên ghế dài muốn tỉnh táo lại, chị gái trước quầy đưa cho cô ly nước nóng, ôm trong lòng bàn tay hồi lâu mới làm cho cảm xúc từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô sử dụng phương pháp mà Kỳ Mân dạy cho cô, hít sâu, tạo ra ám chỉ tâm lý tích cực, phân tích chính mình lúc này vì sao mà buồn, là bởi vì nhà sản xuất Vương đã nói những lời kia, hay là bởi vì mất mặt trước mặt mọi người.
Những lời đó làm cô khóc vì đã đâm trúng điểm đau của cô sao? Nhưng ông ta nói có đúng không?
Trong đầu hiện lên từng câu hỏi, cuối cùng thân thể cảm giác được sự mệt mỏi, cũng có được đáp án.
Cô uống xong một ly nước nóng, suy nghĩ rốt cuộc bình thản hơn rất nhiều.
Nói lời cảm ơn với chị gái lễ tân, sau đó đi ra khỏi phòng tư vấn tâm lý.
Cô đứng ở bên ngoài gửi tin nhắn wechat cho chị gái, bày tỏ lòng biết ơn và xin lỗi với cô ấy, còn gửi một sticker đáng yêu.
Chị gái chỉ lạnh lùng trả lời cô một câu: "Ồ."
Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc cô ở bên ngoài chờ xe, lại gặp được xe của Lục Tư Việt.
Xe anh dừng ở ven đường, sau đó chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Lý Tích Thần trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, cảm xúc xấu vừa rồi khi nhìn thấy anh lập tức biến mất.
Thích vốn dĩ là một điều có ma lực chăng.
Nếu không vì sao nhiều người vẫn cứ người trước hi sinh người sau tiếp bước đến như vậy.
"Đi đâu?" Lục Tư Việt đặt tay lên tay lái, "Tôi đưa em đi."
"Đói bụng rồi." Lý Tích Thần đứng đó, giọng nói mang theo chút ấm ức trả lời.
"Vậy tôi dẫn em đi ăn cơm." Lục Tư Việt nghiêng người thật xa mới mở được cửa xe cho cô, Lý Tích Thần cũng không chút do dự ngồi vào ghế phụ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô không mang theo bất kỳ cảm xúc khẩn trương nào ngồi ở ghế phụ của Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt nhìn thấy đôi mắt khóc đỏ của cô qua kính chiếu hậu, đoán chừng là gặp chuyện, nhưng cũng không hỏi, chỉ im lặng lái xe.
Đi được nửa đường, Lý Tích Thần mới nhớ ra hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tới tìm người." Lục Tư Việt nói: "Vừa vặn gặp em."
Một mình tội nghiệp đứng đó, dường như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
"À." Lý Tích Thần cúi đầu nghịch dây an toàn, "Anh không hỏi vì sao tôi ở đó sao?"
"Em muốn nói không?" Lục Tư Việt hỏi ngược lại.
Lý Tích Thần: "..."
Cái này cô phải trả lời như thế nào đây?
Trả lời muốn, giống như là cô đang cố ý để cho anh hỏi.
Trả lời không muốn, lại có vẻ cô vừa xa cách vừa nhàm chán, cố ý câu người ta.
Thật sự rất khó khăn.
Cô cắn cắn môi dưới, rơi vào trầm mặc.
Luôn là như vậy, không làm tốt được chuyện gì, ngay cả nói chuyện cũng không.
"Tại sao em lại ở đó?" Lục Tư Việt phá vỡ sự im lặng, khẽ cười nói: "Đến làm việc sao?"
"Xem như vậy đi." Lý Tích Thần thấp giọng trả lời.
Ôi, anh thật chu đáo.
Lý Tích Thần len lén nhìn sườn mặt anh.
Dưới ánh sáng mông lung, sườn mặt của anh hoàn mỹ đến mức khiến người ta động lòng.
Sau vài lần nhìn lén, xe của Lục Tư Việt dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, anh nghiêng mặt cười: "Có phải tôi rất đẹp trai không?"
Mang theo vài phần trêu chọc.
Lý Tích Thần lập tức đỏ mặt, trong lòng đã thừa nhận trăm ngàn lần.
Đúng vậy, rất đẹp trai!
Vẻ đẹp trai lúc nào cũng mang theo ánh sáng lấp lánh.
Nhất là cặp mắt kia, cười rộ lên có vẻ đẹp riêng khi cười rộ lên, không cười có vẻ đẹp riêng khi không cười.
Nhưng cô làm sao có thể nói ra miệng đây?
Cô chỉ có thể cúi đầu, khẽ đáp một tiếng: "Ừm."
Giọng nói nhỏ như mèo vừa tỉnh ngủ.
Lục Tư Việt cười khẽ, so với vừa rồi càng không kiêng dè hơn, "Vậy thì cứ nhìn thoải mái."
Lý Tích Thần: "..."
A!
Thật mất mặt!
-
Cuối cùng xe Lục Tư Việt dừng lại ở quán ăn nhỏ Hoa Lạc.
Anh đỗ xe xong còn chưa xuống xe, Lý Tích Thần đã cởi dây an toàn, tự mình xuống xe, Lục Tư Việt nhét tay vào túi áo khoác, cười nói: "Em không cho tôi cơ hội chút nào."
Lý Tích Thần không hiểu: "Hả?"
"Việc mở cửa xe này, không phải là em nên cho tôi cơ hội sao?" Lục Tư Việt nhẹ nhàng nói.
Lý Tích Thần đi theo sau anh, tim đập như sấm.
Lúc này quán ăn nhỏ Hoa Nhạc vừa mới mở cửa, rất ít người.
Mấy nhân viên phục vụ còn đang lau chiếc bàn ở bên trong cùng, thấy có khách đến, lập tức thân thiện đến chào hỏi bọn họ, hơn nữa thấy là hai người, một nam một nữ, bèn dẫn bọn họ đến một nơi yên tĩnh: "Nơi này thích hợp ạ."
Không biết có phải là ảo giác của Lý Tích Thần hay không, nhân viên phục vụ cười với vẻ mặt mập mờ.
Cô vừa đến nơi này lập tức nhớ tới chuyện xấu hổ khi đi nhầm nhà vệ sinh.
Uống rượu say không phải chuyện xấu hổ nhất, uống rượu say làm chuyện điên cuồng cũng không phải chuyện xấu hổ nhất, sau khi uống rượu say không quên mất chuyện khi say mới là chuyện xấu hổ nhất, bởi vì những trải nghiệm xấu hổ kia sẽ lần lượt bị nhớ tới, giống như là đang đánh thi thể người chết, kéo bạn lúc uống say ra đánh, đánh đau bao nhiêu sẽ quyết định bởi những chuyện bạn làm khi say rượu xấu hổ cỡ nào.
Đều là người thường xuyên đến đây, hai người tùy ý gọi vài món ăn, cuối cùng nhân viên phục vụ nói: "Hôm nay tiêu hết 200 tệ sẽ được tặng rượu trái cây mới, anh chị muốn vị đào hay là vị nho?"
Lý Tích Thần nghe đến rượu, định cự tuyệt theo bản năng, nhưng nghĩ đến là tặng miễn phí thì chọn vị đào.
Cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng với Lục Tư Việt, nhưng là lần đầu tiên ăn ở bên ngoài.
Anh vẫn dịu dàng săn sóc như vậy, bản thân không ăn bao nhiêu, lại gắp cho cô không ít, ăn đến nỗi Lý Tích Thần no căng.
Tới cuối bữa, Lý Tích Thần nhìn bình rượu đào màu hồng kia trong lòng rục rịch.
Cô thử hỏi: "Tôi có thể uống không?"
"Uống có chừng mực." Lục Tư Việt nói: "Uống một ít cũng không sao."
"Vậy còn anh?"
"Tôi phải lái xe." Lục Tư Việt lắc lắc lon coca trong tay, "Tôi uống cái này."
Lý Tích Thần sau khi do dự vẫn xuống tay với rượu vị đào.
Rượu đào vị ngọt, vị rượu không nặng, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào tháng ba, sau khi vào cổ họng có một chút cay, rồi để lại vị ngọt vô tận.
Lý Tích Thần uống một ngụm, mắt sáng lên, cô gật đầu nói: "Rất ngon."
"Lát nữa về mua một ít." Lục Tư Việt cười nói.
Anh im lặng ngồi đối diện, một mình Lý Tích Thần uống rượu.
Cô uống vào thấy mùi vị rất ngon, nhất thời không khống chế được, uống hơn phân nửa.
Còn tưởng rằng rượu này độ cồn thấp, kết quả nhân viên phục vụ đi tới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô cùng với bình rượu đào đã uống được hơn phân nửa, bất đắc dĩ cười nói: "Rượu này hơn ba mươi độ, không nên uống nhiều."
Lúc đó Lý Tích Thần đã uống đến choáng váng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Tư Việt, tay nâng cằm nói: "Mặt anh cũng hơi đẹp một chút đó."
Lục Tư Việt nhìn "cô bé say rượu" trước mặt, cố ý trêu chọc: "Chỉ một chút thôi sao?"
"Là rất nhiều chút." Lý Tích Thần nói xong lại uống một ngụm, sau khi uống xong còn mừng thầm, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, môi bởi vì rượu mà hồng hồng, trơn bóng mịn màng.
Ngón tay Lục Tư Việt vuốt ve vành cốc coca, đối diện với cô, cảm xúc của Lý Tích Thần bỗng nhiên hạ xuống, cô nói: "Hôm nay thật sự rất không vui."
Lục Tư Việt nhướng mày: "Nói nghe thử xem?"
"Tôi đã kiên trì rất lâu, bây giờ lại phát hiện sự kiên trì của tôi hình như sai rồi." Lý Tích Thần khóc nức nở, "Anh đã từng trải qua chưa? Chỉ là rất bất lực thôi, nhưng..."
Cô nói tới đây lại rơi nước mắt, quay mặt đi không cho Lục Tư Việt nhìn thấy.
Rõ ràng là đã uống say.
Nhưng một tia lý trí sót lại không cho phép cô rơi nước mắt trước mặt Lục Tư Việt, nói những chuyện đau lòng này.
Vốn đã rất tệ rồi, nói với người mình thích nhiều hơn nữa có ích lợi gì đâu.
Chỉ tệ hơn thôi.
Cô đứng dậy, "Tôi đi nhà về sinh một lát."
Sau đó cũng mặc kệ vẻ mặt Lục Tư Việt, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Lục Tư Việt liếc nhìn rượu đào màu hồng nhạt, đứng dậy đi theo.
Cô miễn cưỡng có thể nhận ra phương hướng nhà vệ sinh, ở trước cửa nhà vệ sinh nam nữ cố gắng phân biệt, cuối cùng chọn được chính xác nhà vệ sinh, Lục Tư Việt bèn đứng ở cửa chờ.
Anh cũng đang suy nghĩ, kiên trì rất lâu rồi lại phát hiện sự kiên trì là sai, nên làm cái gì bây giờ?
Thật ra có thể làm gì bây giờ?
Chẳng qua là từ bỏ và tiếp tục mà thôi.
Anh vẫn không cách nào cho mình một đáp án.
Nhưng mà tửu lượng của cô bé này rất bình thường, sau này ra ngoài không thể uống quá nhiều.
Đợi một hồi lâu, cô bé mới từ phòng vệ sinh đi ra, tay còn ướt sũng, mũi có chút đỏ, như là vừa mới khóc.
Cô lại khóc sao?
Một mình lặng lẽ khóc.
Đúng là một cô gái quật cường.
Sau khi cô khóc xong, trên người có loại cảm giác mong manh dễ vỡ, giống như quả cầu thủy tinh đặt trong tủ kính thủy tinh vậy.
Lục Tư Việt nhìn cô quay người, kết quả lại thấy cô lảo đảo đập vào tường, anh lập tức chạy tới, chắn trước tường trước khi cô đập vào tường lần thứ hai.
Cô bé thuận thế đụng vào trong lòng anh.
Lý Tích Thần nhận ra đụng phải người rồi, còn có mùi hương quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tư Việt.
Cảm xúc kéo căng thật lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, tay cô nắm thành quyền, cắn môi dưới sợ hãi cầu xin: "Anh có thể... cho tôi một cái ôm nữa không?"
Giọng khóc nức nở của cô mang theo sự đau thương, cả người như đang trôi dạt đến bên vách núi.
Cô nói: "Chỉ một chút thôi."
Lục Tư Việt không chút do dự đưa tay kéo cô vào trong lòng, cũng kéo lấy linh hồn bên vách núi ấy.