Minh Tranh đứng ở bên cạnh không nói gì, Lý Vận Linh thấy áy náy nhìn sang La Văn Anh cười trừ một tiếng, tựa như cũng không để ở trong lòng.
“Thành Hữu! Kỳ cục!”
Tiếng Minh Vân Phong quát chói tai, hướng một cái trừng mắt nhìn hắn.
Minh Thành Hữu môi mỏng nhếch lên, độ cong trên khóe miệng cũng không biết là đang cười hay là châm chọc.
“Cha, lão Đại đều nói với con, lúc trước cha có lòng đem Phó Nhiễm chỉ định hôn ước cho anh ta, bất quá là anh ta ngại Phó gia không xứng, lúc này mới giao hôn ước này cho con, bây giờ lại thấy tốt hơn, giả mù nhớ thương cái gì?”
Thì ra là đối với việc này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, đang chờ cơ hội cho Minh Tranh một phen khó xử. Phó Nhiễm bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử, cô thân là ở giữa làm sao để chuyện này dừng lại ở đây, vậy mà cũng không biết được làm như thế nào chu toàn.
Như thế tự nhiên là Minh Thành Hữu sẽ không ở lại đây cùng bọn họ. Minh Vân Phong tức giận thực sự, bỗng nhiên Phó Nhiễm bị một cánh tay lôi mạnh ra ngoài. Đêm nay cô chọn đeo đôi giày cao gót sáng màu vàng kim, trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng gót giày đạp lên nền đá cẩm thạch. Phó Nhiễm lập tức lại bị nhét vào thang máy, cô tránh tay ra, trong kính phản chiếu ra một gương mặt tức giận khó chịu “Minh Thành Hữu, là anh cố ý để cho tôi đến sớm?”
Một chân Minh Thành Hữu đứng thẳng, một chân chống lên tường, thân thể lười nhác áp chặt vào mặt kính, con mắt nhìn chằm chằm từng con số biểu hiện tầng đang đi xuống. Sắc mặt hắn sớm đã khôi phục thành bộ dạng bình thường không đứng đắn “Cũng đừng nghĩ oan uổng cho tôi, thời gian hẹn chính xác là lão Đại nói cho tôi biết.”
“Lần này thì tốt lắm, tất cả liền bị anh quấy rối, nói không chừng việc này thật đúng là không thành được.”
“Vậy chẳng tốt hơn, vừa rồi em núp ở bên cạnh tôi đang âm thầm vỗ tay bảo hay đi?”
“Tôi cũng không hèn hạ như anh!” Phó Nhiễm thiếu chút nữa thì bị tức điên, khẩu khí không khỏi cường ngạnh.
“A ” Minh Thành Hữu đứng thẳng lên, một cánh tay chống lên tường thang máy “Làm sao mà em không nhìn ra lão Đại cũng là cố ý, tôi náo loạn như vậy chính là thuận theo ý hắn, bất quá là hắn mang cái danh tiếng xấu nhưng cũng có thể cho qua việc này” Ngón tay Minh Thành Hữu như không tự chủ chạm vào tóc Phó Nhiễm “Đầu óc không tỉnh táo, bị người ta đùa bỡn còn không biết đi?”
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh hắn giật mình, thấy Minh Thành Hữu trong ánh mắt sáng lên vui vẻ. Môi mỏng nhẹ nhếch lên thành một đường hình cung, gương mặt yêu mị mê hoặc từng tấc phản chiếu ở trong kính.
Mỗi hình ảnh mờ ám đều được phân tích đầy đủ, trong miệng Phó Nhiễm cổ họng đau như bị đốt cháy, cô ho nhẹ “Các người đều tốt không chê vào đâu được.”
Một người có lòng kéo cô vào ván cờ, một người khác, thuận theo tự nhiên ở ngoài hố lửa lại bổ sung cho cô thêm một cước.
Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, trong không gian chật chội trong nháy mắt ôm vào làn sóng người. Phó Nhiễm bước ra hướng phòng khách dưới tầng trệt, mới xoay người đi ra ngoài cửa, cánh tay liền bị người đàn ông sau lưng chạy tới níu lại “Đi đâu?”
“Về nhà!”
“Đi, tôi dẫn em đi ăn cơm.”
Phó Nhiễm gỡ từng ngón tay Minh Thành Hữu đang cầm tay cô ra “Hiện tại tôi ăn không vào.”
“Em đi ăn một chút, một câu không cần phải nói gì, sẽ làmchuyện của người ta thành gấp gáp, nên vì chuyện này ăn mừng một trận.”
Cánh tay lại căng ra, Phó Nhiễm tức giận dễ sợ, thật sự là cô không có gặp qua người đàn ông nào ranh mãnh như vậy. Dù là trước kia ở chỗ âm u bên trong ngõ nhỏ, tiểu lưu manh cũng không đả kích người như Minh Thành Hữu.
Đêm nay rõ ràng Phó Nhiễm một chữ cũng không nói mà có thể làm tất cả mọi chuyện hết lần này tới lần khác bởi vì cô mà dậy sóng.
Cô phẫn nộ hất tay ra, mu bàn tay không biết va đến cái gì, vang lên giống như tiếng bạt tai người khác. Cô vội vàng lao về phía trước cũng không quay đầu lại, sau lưng tiếng bước chân theo sát tới, bả vai bị bóp chặt, sau đó có một lực mạnh giữ cô lại. Bàn tay Minh Thành Hữu đè lại cổ mình, vừa rồi trong mắt còn có thể thấy vui vẻ giờ toàn bộ như đã bị vò nát, thần sắc hắn lạnh như băng, sâu không lường được. Trong mắt hắn duy nhất chỉ có thể thấy được bóng đen.
Hắn giữ chặt Phó Nhiễm đi đến hướng bên kia, bởi vì buông lỏng tay, cô nhìn thấy rõ mạch máu trên cổ hắn bị một dấu đỏ làm cho hằn lên. Mu bàn tay Phó Nhiễm lúc này mới cảm giác được đau nhức “Buông ra, buông tay, anh dẫn tôi đi đâu?”
Phó Nhiễm vừa bị lôi kéo lại nhớ tới là vẫn đang ở khách sạn Hi Vân, quản lý ở đại sảnh gấp rút nghênh đón “Tam thiếu.”
“Đi, dọn một bàn cho ta ở chỗ này.”
“Này…” Quản lý hiển nhiên không nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ nói yêu cầu như thế “Tam thiếu, trừ đi tầng trệt, tầng 28 còn có căn phòng có thể bao.”
“Nói cái gì, ta nói ông mở tại đây, không nghe thấy?”
Quản lý thấy sắc mặt Tam thiếu không tốt, phá lệ làm theo yêu cầu bày ra ở chỗ này, cũng chỉ có thể ngay trước mặt vị gia gia này thuận theo “Tam thiếu xin chờ một chút, tôi lập tức phân phó người đi làm.”
Phó Nhiễm chỉ cảm thấy mặt mũi như bị vứt xuống nền nhà, rất xấu hổ.
Phòng khách vốn là một nơi đợi chỗ ngồi, thật ra đơn giản chỉ cần cho thêm một cái bàn tròn, may mắn chỗ ngồi cũng đủ rộng rãi. Nhưng tiến vào cửa chính không ít người luôn hướng ra nhìn bọn họ bằng một đôi mắt tò mò.
Theo ý Minh Thành Hữu trên bàn giờ đã bày đầy món ăn, cả một menu đầy đủ. Đứng phía sau Phó Nhiễm là hai nhân viên phục vụ, chính Minh Thành Hữu lại ăn rất ít, chỉ ra sức gắp thức ăn vào trong chén của cô, làm như cô sẽ có thể ăn hết chỗ đồ ăn của mình.
Ngồi cùng với người đàn ông như vậy, lúc nào cũng phải đề phòng không để hắn ám hại.
Trong bữa ăn, Minh Thành Hữu gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau, Huống Tử ôm mỹ nhân liền đến. Cái bàn lớn có thể chứa chừng hai mươi người không là vấn đề, Phó Nhiễm trước trước sau sau đếm qua, tổng cộng Minh Thành Hữu kêu tám cặp nam nữ tới.
Nếu như đây coi là bạn bè tụ hội thật ra cũng thấy kỳ quái, có thể thấy người tới cứ việc vừa nói vừa cười, lại một ngụm rượu không cũng uống, một món ăn cũng không ăn. Minh Thành Hữu đem thức ăn tới chén trong tay Phó Nhiễm giống như sắp xếp thành cái núi nhỏ “Ăn đi, gầy thành dạng con khỉ, tự mình cảm thấy đẹp anh còn ngại phiền.”
“Ô ô, Tam thiếu thật là thương xót vợ – – ”
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu nhìn sang bên cạnh, Phó Nhiễm bắt gặp một đôi mắt nhìn chằm chằm xem, liền để đũa xuống “Tôi ăn no.”
“Tốt lắm, chúng ta lên lầu, nói không chừng vừa vặn có thể được nghe bọn họ bàn chuyện kết hôn.”
Phó Nhiễm thấy toàn thân rã rời “Tôi muốn về nhà.”
Minh Thành Hữu gắp lên một miếng cá quế đặt vào trong chén cô, thân thể nghiêng qua tiến đến gần dán miệng bên tai Phó Nhiễm.
“Nếu như tôi là em, sẽ tình nguyện no chết tại đây cũng không đi góp thêm náo nhiệt.”
Sau khi hắn giương cao khóe miệng liền lùi lại, tiếng nói cũng lớn “Ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Tám cô gái kia còn tưởng rằng cô là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Huống Tử mượn bật lửa của Minh Thành Hữu để đốt thuốc, khoảng cách gần khẽ nói. “Cô ta đắc tội ngươi?”
Minh Thành Hữu cười một tiếng, khói bụi tại đầu ngón tay rơi xuống thành vòng “Ngươi không hiểu.”
Đoàn người từ tầng trên rời đi, bước ra qua đại sảnh, chỉ nghe tiếng huyên náo truyền đến tai không dứt, cả trên bàn chỉ có một mình Phó Nhiễm đang động đũa.
Minh Vân Phong mặt lạnh như tiền, Lý Vận Linh ở bên cạnh giống như đang khuyên ông đừng tức giận. Vợ chồng La gia sắc mặt cũng không khác biệt. Phó Nhiễm giương mắt, ánh mắt vừa vặn rơi vào người Minh Tranh đi ở phía sau, một cánh tay La Văn Anh đang ôm lấy khuỷu tay Minh Tranh.
Minh Tranh hiển nhiên cũng phát hiện Minh Thành Hữu ở đây, tầm mắt hắn lướt qua mọi người, thậm chí chưa từng dừng lại trên mặt Phó Nhiễm dù chỉ là một giây.
Lúc tan cuộc, Phó Nhiễm cố gắng chống lại cơn buồn nôn. Huống Tử đã dẫn theo đoàn người tầng tầng lớp lớp rời đi trước, môi Minh Thành Hữu nhẹ nhấp rượu, phả tại mặt cô như phun đốt, hô hấp đều có chứa mùi rượu tinh khiết và thơm.
“Xem ra, đính hôn này là chuyện ván đã đóng thuyền. Lão Đại này thực là… Cái món ăn gì cũng đều nuốt đi bằng hết!”
Lúc này Phó Nhiễm sẽ không nghe được ăn gì đó, cô che miệng lại “Anh đừng nói nữa, coi chừng tôi ói một cái vào anh.”
“Cô thử xem?” Minh Thành Hữu còn tưởng rằng trong lòng Phó Nhiễm khó chịu, cố ý đem lời nói buồn nôn ra dọa hắn.
Phó Nhiễm nghe vậy, quả thật liền buông lỏng tay, Minh Thành Hữu sắc mặt biến hóa, bàn tay tại trên gáy cô vội vàng đẩy ra ” Cô dám ói ra tôi liền mang chuyện buồn nôn tới để trị cô, đi, về nhà ngủ!”
Chương 26: Tai nạn xe cộMặc dù Minh Thành Hữu không phải là người tốt, nhưng cuối cùng cũng không đẩy Phó Nhiễm một mình ra đối mặt với chuyện này.
Còn chưa về tới nhà, Lý Vận Linh đã gọi điện thoại tới, Minh Thành Hữu chỉ nói là hắn cố ý mang Phó Nhiễm ra khỏi phòng trước. Đối với chuyện cô cùng Minh Tranh lúc trước biết nhau cũng nói năng thận trọng.
“Mẹ, không phải đây là chuyện tốt nhất làm đại sự do đó thất bại sao? Con là đang giúp mẹ.”
“Nói mê sảng cái gì? Cha con đang tức giận không ít.”
Minh Thành Hữu không cho là đúng “Ông ấy thì có ngày nào thấy vô cùng cao hứng? Như vậy là tốt rồi, mẹ nói cùng cha, bất quá con là chỉ đùa một chút thôi.”
Lý Vận Linh tại đầu bên kia dặn dò một hồi, nghĩ đến là khuyên nhủ nên lựa tính tình Minh Vân Phong, bằng không sau này lấy đâu ra gió êm sóng lặng?
Lý Vận Linh cũng hướng tới chuyện Phó Nhiễm, nói bóng nói gió qua, nhưng Minh Thành Hữu lại tình nguyện giữ trong lòng việc này. Phó Nhiễm cũng dứt khoát giao toàn bộ mọi chuyện cho hắn đối phó, chỉ nói đêm nay là ý tứ của Minh Thành Hữu, cô không liên quan.
Hai người vẫn cứ ngủ chung trên một cái giường, vẫn không có chuyện gì xảy ra, thậm chí Phó Nhiễm cho rằng cứ tiếp tục như vậy lại rất tốt. Ai có thể dự tính được khó khăn, có một số việc còn như một cái ngòi nổ, một khi đã nhen nhóm, tuyệt đối là long trời lở đất.
Phó Nhiễm đang ngủ mơ mơ màng màng thấy điện thoại đổ chuông, là Huống Tử gọi tới “Alo, chị dâu, Tam thiếu uống rượu say tại Mê Tính, cô tới đón hắn.”
Phó Nhiễm dụi dụi mắt, vén chăn lên ngồi dậy, đã hai giờ sáng “Thuê xe chở hắn về.”
“Hắn nói cô không đến, hắn về nhà sẽ đem cô làm…” Huống Tử nghĩ tới lời này lại hoảng hốt, vội vàng nói thêm “Đây chính là nguyên văn câu nói của Tam thiếu, tôi chỉ là truyền đạt lại.”
Minh Thành Hữu ở trong toilet đem nước lạnh vỗ lên mặt, mặt vùi sâu vào lòng bàn tay. Trong nháy mắt toàn thân giật mình, cái lạnh đã đánh tan hơn một nửa cảm giác say, hắn đi ra hít mạnh một hơi, đốt hết hai điếu thuốc khiến cho toàn thân ấm áp rồi mới trở lại.
Minh Thành Hữu đỡ vách tường đi ra, nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngoài cửa phòng bao bình thường. Minh Thành Hữu nhận ra là Thẩm Ninh, cũng nghe qua Huống Tử đề cập đến là cô ở đây, trong mắt lướt qua hiển thị một vẻ e dè. Bước chân hắn muốn rời đi, Thẩm Ninh như là đang lau mắt, dùng hết sức gọi lại “Thành Hữu.”
Minh Thành Hữu dừng bước, bởi vì uống rượu nhiều nên phải dựa vào tường “Thẩm Ninh, em thiếu tiền sao?”
“Anh biết em là vì cái gì.”
“Em ở đây cùng bất cứ người đàn ông nào vui vẻ, chẳng lẽ em nghĩ nói em là vì anh?”
Thẩm Ninh im miệng không nói, cô nhiều lần nghĩ tới lời nói của Lý Vận Linh, cô muốn gặp Minh Thành Hữu, muốn thấy trong lòng hắn rốt cuộc mình có bao nhiêu phần? Cô không nghĩ ra biện pháp nào khác “Em cho rằng, ít nhất anh sẽ mở miệng để cho em rời nơi này đi, bạn bè của anh nhiều như vậy, cũng không thể không biết em tại đây làm những việc gì.”
“Thẩm Ninh, đó là em tự đắm mình, cùng người khác không liên quan.”
Minh Thành Hữu nhìn đồng hồ, Phó Nhiễm có lẽ đang trên đường tới đây, hắn dập tắt thuốc lá vứt sang một bên, Thẩm Ninh thấy hắn lại rời đi, bước nhanh đứng chắn trước mặt Minh Thành Hữu.
Cô chỉ mặc kiện đai đeo, cổ áo rất thấp, bên dưới mặc một cái váy ngắn màu da bó sát người. Trong lòng Minh Thành Hữu thấy phiền chán, phất phất tay “Trở về đi.”
“Thành Hữu, em đi theo anh đến bây giờ, không có đòi hỏi anh muốn qua một vật gì. Anh không có đặt vấn đề hôn nhân nhưng giữa chúng ta vẫn tốt đẹp. Chuyện ngày đó nhất định là vị hôn thê của anh cố ý hãm hại em, những lời kia em cũng là quá nóng nảy mới nói. Còn có, lần đó em nhận được tin nhắn… Là em dễ dàng xúc động, nhưng là…”
Minh Thành Hữu lướt qua bên người cô, mặc kệ Phó Nhiễm cố ý cũng tốt, vô tình cũng được, hắn muốn cùng Thẩm Ninh đoạn tuyệt là chuyện của hắn.
“Thành Hữu, chuyện của em chẳng lẽ anh thật sự có thể không quan tâm sao?”
Minh Thành Hữu cảm thấy cảm giác say lại đánh tới, bước chân chậm lại, lờ mờ nghe thấy tiếng Thẩm Ninh khóc lóc kêu gào “Có phải em sống hay chết anh cũng sẽ không quan tâm em? Anh đừng đi, em thực sự sẽ vì anh đi chết…”
Câu nói kế tiếp Minh Thành Hữu cũng không nghe vào trong tai, hắn chưa bao giờ tin một người thật sự có thể vì một người khác mà trả giá bằng sinh mạng.
Lúc Phó Nhiễm đến gần vừa vặn nghe được tiếng thét của Thẩm Ninh, ánh mắt Thẩm Ninh nhìn thấy cô, nghiến răng đem lời vừa rồi mới nói lặp lại “Tôi dám vì anh ấy chết, cô dám không?”
Phó Nhiễm lắc đầu “Tôi không dám.”
Một chút đều không đáng giá.
Người muốn dùng cái chết để ngăn trở Minh Thành Hữu có lẽ cũng nhiều, cô cũng không muốn góp thêm phần náo nhiệt.
“Cô có thể nói cho tôi biết, hai chuyện kia thật sự không liên quan gì đến cô sao?”
“Tại quán cà phê, là tôi thấy được đối phương có chiếc camera kia, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ lại lớn như vậy.”
Thẩm Ninh mắt đỏ lên, âm thanh tới gần hùng hổ doạ người “Chẳng lẽ cô không sợ tôi nói cho Thành Hữu?”
“Hắn tin sao? Nếu hắn tin tưởng lời nói đó cô còn có thể ở đây? Cô muốn biết rằng nếu tôi sớm thừa nhận là có mang cái máy ghi âm có thể sẽ tốt hơn?”
“Tôi đấu không lại cô, thật sự…” Thẩm Ninh chán nản giơ tay lên lau sạch khóe mắt “Tôi cũng biết dây dưa là vô dụng, thôi…”
Cái dạng quyết tâm tuyệt tình bỏ cô kia, cho dù cô có chết thật thì phải làm thế nào đây, còn không phải là chết vô ích.
“Trở về đi, cô không nên tới nơi này.” Phó Nhiễm lấy khăn giấy trong túi xách đưa cho cô, lúc này mới đứng dậy đi về hướng chỗ Minh Thành Hữu.
Thẩm Ninh co người lại ở góc tường òa lên khóc nức nở.
Thình lình một bàn tay vươn tới chỗ cô, trong mắt cô đều là nước mắt, không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ nhìn cách ăn mặc đơn thuần thì biết là một người đàn ông, hơn nữa tiếng nói rất êm tai. “Vì người như vậy không đáng, đến đây, uống chén rượu, bảo đảm điều phiền não gì cũng hết
uống đi.”
Cô tiếp nhận chén rượu, lý trí hoàn toàn vứt sang một bên, đem cả chén rượu nuốt vào cổ.
Phó Nhiễm đi vào trong phòng, thấy Minh Thành Hữu nằm ở trên ghế sofa, bên cạnh Huống Tử cùng những người khác hiển nhiên cũng uống không ít. Cô ngồi xổm trước ghế sô pha, tay đẩy bả vai người đàn ông
“Minh Thành Hữu.”
Hắn không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay mệt mỏi nhéo nhéo hướng đầu lông mày, ngay cả tiếng nói đều khẽ khàn khàn. “Em đã đến rồi.”
Phó Nhiễm mang Minh Thành Hữu lảo đảo đi ra Mê Tính, cô cố hết sức đem hắn nhét vào ghế lái phụ, nghiêng người qua giúp hắn thắt dây an toàn. Trong nháy mắt, hắn ôm bả vai cô làm bộ muốn hôn, Phó Nhiễm vô thức lùi lại “Đừng cử động, anh biết lái xe cũng không phải là lúc đùa giỡn.”
“Anh cứ làm.”
“Coi chừng say rượu lại gây họa.”
Minh Thành Hữu bật cười “Còn nói người khác miệng chó không mọc được ngà voi, cũng đừng ứng nghiệm lời của em mà sẽ xảy ra tai nạn thật.”
Bởi vì đã sắp rạng sáng, trên đuờng nhìn thấy rất ít chiếc xe đi lại, từng bóng cây màu đen lòa xòa phản chiếu trên chiếc xe Audi màu đỏ, như từng đường hiu quạnh kỳ dị.
Ánh mắt Phó Nhiễm ánh xuyên thấu qua kính chiếu hậu, đột nhiên thấy một chiếc xe từ phía sau tiến tới gần “Người phía sau có phải điên rồi hay không, đi nhanh như vậy.”
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, thấy rõ ràng là chiếc xe màu xanh ngọc có rèm che, trong lòng hắn lộp bộp rơi xuống, mơ hồ thấy bất an kịch liệt “Trông biển số xe hình như là Thẩm Ninh, không biết phát điên vì cái gì, tránh cô ta đi.”
Phó Nhiễm mới né tránh, đã thấy chiếc xe có rèm che đó từ phía sau như tia chớp lao tới.
Cô tránh ra không kịp, lốp xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, cô không dám phanh xe, sợ xe sẽ lật nghiêng, lúc chân tay luống cuống, hai tay phía sau nắm lấy tay của cô trên vô lăng ổn định tay lái.
Xe màu xanh ngọc có rèm che tại đường xe trong liên tục lộn vòng, Trong nháy mắt, xe đã đụng tới đường rào chắn an toàn hướng vành đai xanh bằng kim loại đúc, kết quả là sẽ lại tồi như gỗ mục bị biến dạng.
Một bên cửa xe biến dạng nghiêm trọng, trên mặt đường nhìn không ra một chút dấu vết phanh xe.
Phó Nhiễm hết hồn đem xe dừng ở bên cạnh đó, trừ đi tiếng tim đập rộn ra đều nghe không thấy những âm thanh khác.