Sim trong chiếc di động này của tôi đã bị rút ra, nên không kết nối với wifi thì không thể sử dụng.
Làm như vậy, chẳng qua vì sợ Lý Hào Kiệt tìm được tôi.
Sau khi nhập từ khóa vào, weibo bật ra rất nhiều tin tức, và những bình luận về tin tức này.
Tôi xem qua đại khái một lần, ngày đó sau khi Lý Trọng Mạnh báo cảnh sát, cảnh sát liền dẫn người đến, sau khi xác định vị trí xảy ra chuyện, liền phái thợ lặn xuống phía dưới tìm hộp đen của chiếc thuyền chìm.
Trải qua ba ngày tìm kiếm, vẫn không tìm được hộp đen.
Trên cả chiếc thuyền, cũng chỉ tìm được một xác chết nữ, cùng với một chiếc hành lý.
Trên mạng có ảnh chụp chiếc hành lý.
Tôi nhìn thoáng qua đã xác định, đó là chiếc hành lý của tôi.
Trong bản tin nhắc đến, [Căn cứ vào những đồ dùng trong chiếc hành lý, và tình hình nhân viên trên đảo rời khỏi đảo, đã giám định sơ bộ được thân phận của người chết.]
Người chết này có thân phận là gì?
Không cần nói cũng biết.
Khi tôi trở lại khách sạn, phát hiện cửa phòng hơi khép hờ.
Vừa đẩy ra, đã thấy Lý Trọng Mạnh đang hoảng hốt bước ra từ một căn phòng nhỏ trong cả gian phòng, anh ta nhìn thấy tôi, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, đi tới trước mặt tôi, dáng vẻ như trút được gánh nặng, lại hỏi với vẻ hơi trách móc, “Em đi đâu? Vì sao không nói với tôi một tiếng.”
“Tôi…” Tôi chần chừ một chút rồi nói, “Gần đây tôi hay mơ thấy Tống Duyên Minh, nên đi vào chùa…”
“Siêu độ?”
Tôi còn chưa nói hết câu, đã bị Lý Trọng Mạnh cướp lời.
“Cũng không đến mức đó, tôi chỉ đi khấn vái một chút, hy vọng cô ta sớm ngày chuyển kiếp đầu thai thôi.” Tôi nói.
Lý Trọng Mạnh nghe được lời tôi nói, lấy tay xoa xoa mái tóc của tôi, bất đắc dĩ cười cười, “Em đó, lấy ơn báo oán, dùng cái gì để trả ơn đây.”
“Nếu cô ta đã chết rồi, thì chuyện trước kia bỏ qua thôi.”
Thực ra, Tống Duyên Minh chết, tôi cũng chết trong lòng Lý Hào Kiệt, tôi của bây giờ cũng thấy yên tâm một cách kì lạ.
Nói như vậy, tôi không cần sợ có người tới hại con tôi nữa rồi.
Lý Trọng Mạnh lấy một cái sim nho nhỏ từ trong túi ra, nhét cho tôi, “Đây là một cái sim mới, em dùng tạm trước đã, miễn cho tôi không tìm được em lại sốt ruột.”
“Ừm.”
“Còn nữa, tôi còn có chút việc ở thành phố Vĩnh An, nhưng vì em không có di động, không liên lạc được cho em, tôi lo lắng nên mới quay lại, ngày mai còn phải trở về nữa.” Lý Trọng Mạnh nói, kéo một chiếc hành lý bên cạnh qua, nói, “Tôi biết tôi đưa em thẻ ngân hàng, em chắc chắn sẽ không nỡ tiêu, nên tôi bảo y tá cấp dưới của tôi mua một vài bộ đồ dễ mặc cho em.”
Anh ta nói, cúi người mở hành lý ra.
Bên trong chất đầy đủ loại quần áo.
Lý Trọng Mạnh khác với Lý Hào Kiệt.
Quần áo anh ta mua đều là kiểu quần áo hàng ngày vừa nhìn đã thấy mặc vào sẽ rất thoải mái.
Tôi đứng ở đó, vừa lắp sim cho di động, vừa nói, “Anh Lý, anh không cần lo cho tôi, về sau tôi đã có chỗ đi rồi.”
“Là sao?” Nghe thấy lời tôi nói, Lý Trọng Mạnh trở nên khẩn trương, đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, “Có phải em sợ làm phiền tôi không? Không đâu, sao tôi lại cảm thấy em làm phiền tôi được, hơn nữa chuyện giả chết này là do tôi bày ra, tôi trở về tìm hiểu thử, hình như dù là cảnh sát, hay là nhà họ Lý, nhà họ Tống, đều cho rằng người chết trên thuyền là em.”
“Không phải, là tôi cảm thấy anh nói đúng, tôi phải trở thành một người tốt hơn.”
Tôi nói hết chuyện tôi gặp Mưu Đạo Sinh, muốn học tập cùng Mưu Đạo Sinh cho Lý Trọng Mạnh.
Sau khi người đàn ông ấy nghe xong, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, “Không được, em phải dẫn tôi đi gặp ông ta một lát, nếu không tôi không yên tâm.”
“Chuyện này…”
“Nếu không tôi sẽ không đồng ý, trong xã hội hiện nay, nhiều người giả mạo mình là bậc thầy lắm.”
Lý Trọng Mạnh nói như vậy, tôi mới ý thức được, anh ta đang sợ tôi bị lừa.
Nếu là người khác, tôi có thể sẽ khó chịu vì quản lý quá nhiều, nhưng anh ta nói vậy, tôi cũng đồng ý.
Tối hôm đó, tôi bèn hẹn Mưu Đạo Sinh ăn cơm.
Lý Trọng Mạnh và Mưu Đạo Sinh ngồi đối diện với nhau, hai người tuy chênh nhau hai mươi tuổi, nhưng lại nói chuyện hợp nhau một cách bất ngờ.
Tính cách của Mưu Đạo Sinh khá là lạ, nhưng lại nói chuyện được với Lý Trọng Mạnh, giống như một người quen cũ.
Sau buổi gặp lần này, Lý Trọng Mạnh cũng yên tâm.
Gần sát Tết, Mưu Đạo Sinh muốn xuất ngoại một chuyến.
Vốn ông ta định mời tôi đi cùng, nhưng lại bị tôi từ chối.
Sang năm tôi muốn đi theo học tập ông ta, chắc chắn sẽ không về thành phố Vĩnh An trong một thời gian ngắn, trước đó, tôi hy vọng có thể đến thăm Tống Tuyết một lát, đốt ít vàng mã, tặng hoa, cuối cùng là nói chuyện với bà một chút.
Không thể không nói, Lý Trọng Mạnh rất tinh tế.
Để giấu chuyện tôi giả chết, anh ta thuê một chiếc xe ở thành phố Bắc, muốn lái xe đưa tôi về thành phố Bắc.
Đoạn đường này rất xa, ít nhất phải lái xe 2 ngày.
Lúc mới lên đường, chúng tôi chỉ nghe nhạc, sau mở đi mở lại vẫn là mấy bài hát đó.
Tôi nghe đến nhàm chán, bèn tắt nhạc đi, hỏi, “Anh Lý, tôi có thể hỏi một chút mấy chuyện về Lý Hào Kiệt không?”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh dường như không thấy bất ngờ khi tôi hỏi chuyện này, “Muốn hỏi gì tôi cũng sẽ nói cho em biết.”
Trước tiên tôi hỏi về chuyện tài trợ cho tôi.
Lý Trọng Mạnh đưa mắt nhìn về phía trước, như đang nhớ lại chuyện xưa.
Im lặng một hồi, mới nói, “Khi còn bé nhà tôi nghèo, học y lại đắt, lúc đó để kiếm tiền đóng học phí và lấy được học bổng, tôi đã bỏ ra rất nhiều, nên sau này khi điều kiện tôi trở nên tốt hơn một chút, tôi cũng chỉ hy vọng có thể giúp được người khác bằng sức lực của mình.”
“Sau đó anh đã tới cô nhi viện của chúng tôi?”
“Ừm, chỗ đó rất gần một bệnh viện trước đây tôi làm việc.” Lý Trọng Mạnh dừng một chút, nói tiếp, “Tìm được viện trưởng của bọn em, ông ấy đã đưa tôi tài liệu về mấy đứa trẻ sắp vào đại học, tôi liếc mắt đã nhìn trúng em.”
Tôi nghe xong thì buột miệng cười, “Thực ra, trong đầu tôi, vẫn tưởng anh là một ông già, không ngờ mới là một ông chú.”
“Cảm ơn, may mà trong lòng em tôi không phải ông già.”
Lý Trọng Mạnh chuyên tâm lái xe, chỉ liếc ngang sang phía tôi một cái, khóe miệng khẽ nhếch.
“Còn về chuyện Tống Thị…”
Tôi vừa nhắc tới chuyện này, Lý Trọng Mạnh có vẻ buồn bã, “Xin lỗi, tôi cảm thấy em có quan hệ tốt với bà em, chắc cũng không hy vọng công ty này rơi vào tay của người không liên quan.”
“Cảm ơn, chờ tôi có tiền rồi, tôi sẽ trả cho anh.”
Lý Trọng Mạnh nói đúng.
Nếu Tống Thị rơi vào tay người khác, có thể một ngày nào đó nếu tôi năng lực, cũng sẽ mua lại.
“Được.”
Người đàn ông đó không cự tuyệt.
Cũng không đưa kỳ hạn cho tôi.
—
Chúng tôi lái từ thành phố Bắc về thành phố Vĩnh An dùng hết gần ba ngày.
Buổi chiều ngày thứ ba, khi chúng tôi còn cách thành phố Vĩnh An chưa đầy 100 km, thì lại gặp một vụ tắc đường dài!
Chúng tôi chờ một lúc, phía trước vẫn không nhúc nhích.
Lái xe trên cao tốc cả ngày, tôi và Lý Trọng Mạnh quyết định xuống xe đi bộ một lát.
Hỏi người trước mặt mới biết được, thì ra phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn, 115 chỉ cử một chiếc xe cứu thương tới, không đủ xử lý, còn có rất nhiều nhân viên y tế ở bên kia cứu người.
Lý Trọng Mạnh vừa nghe, tháo di động và đồng hồ trên người xuống đưa cho tôi, nói rằng, “Em ở đây chờ nhé, tôi đi lên trước xem thử.”
“Tôi đi cùng với anh!”
Tôi vừa nói, vừa chạy bước nhỏ theo sau anh ta.