• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã hơn 7 giờ sáng, báo thức bên đầu giường reo inh ỏi bên ngoài mặt trời đã lên tới mông rồi nhưng vẫn chẳng đánh thức được những tên lười biếng đang thiếp ngủ trên giường

Mí mắt nặng trĩu của Thiên Ý chầm chậm mở ra, cậu đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh trong mơ hồ rồi chợt nhớ lại mọi

chuyện hôm qua, mà cảm thấy cứ như một ác mộng kinh hoàng đến mức chẳng muốn tin

Nhưng sự thực lại nằm ngay trước mắt, hong và eo thì đau nhức như muốn gãy đôi, mông thì sưng phù hai bên như quả chín mùi đến mức ngồi mà rát tê người,

nộn thịt xinh xắn sưng huyết phì béo, ngay cả hoa cúc cũng bị hành hạ thành bọc thịt chứa *** luôn rồi

Cả người rã rời ê ẩm nghe ' răng rắc', từ trên xuống dưới còn vương vãi những vết lốm đốm xanh tím của dấu hôn và dấu răng, hai bên má phúng phính của cậu cũng bị in nguyên hàm răng của tên đồi bại nào đó…. như thế thì làm sao đi học bây giờ?

Liếc nhìn cơ thể mình mà Thiên Ý tràn đầy đau khổ, bị thao đến mức dục tiên dục tử rồi bây giờ cũng chẳng còn sức để đi nữa, không lẽ bây giờ…mình phải lết cách thân tàn ma dại này vào lớp rồi phơi thay ra à

Thiên Ý đang bối rối đến căng não vì phải biện minh cho việc nghỉ học của mình thì một cánh tay cơ bắp săn chắc vòng qua eo cậu rồi kéo vào trong lòng vỗ vỗ vào cái vào bụng nhỏ

" Ngoan ngủ tiếp đi bảo bảo…còn sớm mà"

Còn sớm?! Thiên Ý thật sự không biết bọn họ có định nghĩa được chữ ' còn sớm' hay không chứ bây giờ đã trễ học rồi vậy mà rất tỉnh bơ đi ngủ tiếp, bộ mấy tên này định chờ đến khi ra về rồi mới vào học

Cậu tức giận cằn nhằn đá một cú mạnh vào bụng mỗi tên rồi hét lớn

"Trễ giờ rồi!"

"Hả..??"

Năm tên lười biếng bị đá đau đến bừng tỉnh, bọn họ lom khom bò dậy với vẻ mặt ngáy ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì thì lại hoảng hồn khi thấy bảo bảo khiêu dâm của bọn họ như đốm lửa to 'ùng ùng' phát hoả

"Bảo bảo à giờ còn sớm mà sao lại tức giận thế này"



Thiên Ý nghẹn họng đến nhấn mạnh từng chữ một hăm doạ, dù gì cũng từng là một học sinh xuất sắc quy nghiêm nhất trường nên không thể bỏ qua cho hành vi trốn học của bọn họ được!

"Đ.I H.Ọ.C L.Ẹ L.Ê.N"

Tần Duy bị đánh thức bất chợt đến hơi nổi cáu mà nhíu mày cãi lại

"Mặc kệ đi! dù gì hôm nay tôi sẽ cúp học"

Đôi mắt long lanh khẽ nhíu lại liếc nhìn, ánh mắt lạnh lẽo thấu buốt đến tận xương tủy làm Tần Duy lạnh hạ bộ lạ thường mà khép nép câm nín

Bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa một lần nào bị một người nào hăm doạ kinh hồn như thế chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời bảo bảo xôn xáo chạy đi chuẩn bị

Nhưng không quên hôn chào buổi sáng trước khi đi và đặt đồ ăn sáng cho bảo bảo nhỏ

Nằm trên giường với cái thân thể như cụ già U90, căn nhà bỗng thiếu vắng những tên kia liền yên tĩnh một cách lạ thường, nhàm chán quá đi

Thiếu niên xinh đẹp trên giường cứ nằm lăn qua lăn lại một hồi nghe thấy tiếng chuông gõ cửa nên đã nhảy xuống giường rồi mặc đại một cái áo phông rộng phùng phình đi ra

Vừa đập vào mắt Thiên Ý là một người đàn ông cao to với dáng người lực lưỡng săn chắc được bao phủ bởi một bộ đồ vest điển trai, và mái tóc đen rũ xuống khuôn mặt tuấn tú và những nếp nhăn trung niên

Hình bóng quen mắt đến nỗi cậu không tin vào mắt mình khi đứng trước người đàn ông này, cảm xúc như muốn vỡ oà cùng với những kí ức đẹp hiện về… Lý Hạo

Người đàn ông trung niên đó đang liếc nhìn điện thoại liền ngước mắt lên mà không khỏi hoảng hốt, một thiếu niên xinh đẹp với nước da trắng sáng và khuôn mặt diễm lệ khỏi phải bàn, thân hình thanh mảnh quyến rũ ẩn hiện dưới lớp vải áo mỏng

Đôi anh đào to tròn đỏ hồng đang nhô lên mặt vải và cặp chân dài thon thả thẳng tắp mềm mịn không thua gì phụ nữ, thật quen mắt làm sao

Nhưng mà…tại sao thiếu niên nhỏ này lại nhìn mình với đôi mắt rưng rưng đẫm lệ thế?! Chóp mũi nhỏ cũng ửng đỏ lên làm khuôn mặt càng thêm mếu máo đáng thương, không lẽ bị bắt nạt à

Chợt nhận ra điều gì khác thường thì..ủa ủa sao thằng bé lại ở đây, không phải là nơi trú ẩn của hai thằng con trời đánh à

Hoang mang trước tình huống dở khóc dở cười thì thiếu niên xinh đẹp lại người đàn ông vào nhà với giọng điệu non nớt khi lấy lại được bình tĩnh

Người đàn ông vào nhà liền kinh hãi khi thấy mớ lộn xộn vương vãi trên đất liền quay qua nhìn thiếu niên, vài dấu hôn dư âm của hôm qua trải dài từ vai lốm đốm xuống cánh tay và mép nách đều được người đàn ông thu trọn vào tầm mắt

Ông há hốc mồm như muốn rớt cả hàm tiền đạo, liên tưởng đến những điều khủng khiếp mà hai thằng con trời đánh đã làm với trai nhà lành của người mà chỉ biết thở dài đau khổ

Lý Hạo vừa mới ngồi xuống ghế sofa đôi mắt ngắm nhìn ngôi nhà mà trong lòng có hơi buồn bã, đôi mắt già nhăn nheo bất giác rưng rưng nước mắt mà ngước nhìn đối phương

Bỗng ông nhìn thấy dáng vẻ thân thuộc hiện lên mờ nhạt trong dáng vẻ của thiếu niên trước mặt mà buộc miệng nói

" Thiên Ý.."

Con tim nhỏ bé của cậu giật mình oà khóc, cậu thật sự không kìm được lòng mình nữa nhưng vẫn phải thút thít trong lòng uất ức, đầu óc mơ hồ mà tự nói lên những điều trong lòng mình một cách không suy nghĩ

"Thật tốt…thật tốt quá khi thấy cậu vẫn sống tốt như ngày xưa Hạo Hạo à, tao..tao thật có lỗi với mày.."



( Bởi vì Lý Hạo và Thiên Ý là bạn thân nối khố nên mình sẽ để hai đứa sẽ gọi nhau với tên thân mật một chút)

Lý Hạo từ buồn bã chuyển thành bất ngờ trong lòng không khỏi bối rối và hoảng loạn, ông không tin vào mắt mình được nữa rồi con..con dâu của mình…..là THIÊN Ý!!!

Đây cứ như tình tiết trong phim truyền hình mà vợ ông hay coi, có phải là do mắt già tai lảng rồi hay không mà sao cứ ảo ảo phi thực tế thế

Bộ thờ đại này hiện đại đến mức con người xuyên không được à?? Vậy là nãy giờ mình đang nói chuyện với ma hay người thế, nếu là một con ma vậy chẳng phải nó đang sống sờ sờ đúng không

Ông hoảng loạn đến run lẩy bẩy, giọng nói run đến mức đứt quãng

"Cậu..cậu..thật..thật sự..là..Thiên..Ý..sao.."

"Tôi…nhớ…mình sống..tốt..lắm mà…đừng nói..là..về.."

"Không phải..hic tao cũng không biết tại sao mình lại xuyên vào thân xác của đứa trẻ này nữa dù biết bản thân đã chết rồi"

"Vậy..là…còn..sống hay..chết thế…mạng

già này…chịu không…nổi đâu"

"Chắc là còn sống"

Nghe xong mà Lý Hạo liền thở phào vui vẻ, bởi vì từ nhỏ đã sợ ma quỷ rồi mà giờ già còn gặp mấy chuyện này nữa đúng thật sự là chịu không nổi đâu

Nhưng nhờ vậy mà ông biết được bạn thân của mình vẫn còn sống mà hạnh phúc bao nhiêu, nước mắt tích tụ mấy năm nay bỗng được vỡ oà trong vui sướng, Lý Hạo không chần chừ gì mà lao vào ôm Thiên Ý vào lòng cười 'khúc khích'

"Hahaha mừng mày quay về Ý Ý, mày có biết tao buồn biết bao nhiêu không mà nỡ bỏ đi mãi mãi thế dù gì cũng phải chờ thằng già này đi chung chứ"

" Này nói nhảm gì thế bộ mày chê sống quá lâu rồi à "

"Haha đúng đúng là người anh em chi kỉ của tao rồi "

Ông buông 'người bạn' của mình ra mà nhớ đến một chuyện

"Mà sao hồi nãy mày phải nói xin lỗi tao thế?"

"Thì..thì bở vì tao là bố nuôi của bọn trẻ nhưng lại phát sinh mối quan hệ không chuẩn mực, vậy mà còn..còn"

Tiếng nói của Thiên Ý ngày một nhỏ đi, gương mặt ngại ngùng đến ửng đỏ đáng yêu, đôi mắt long lanh ngây ngô đầy buồn bã đáng thương, trong vẻ hối lỗi của cậu thật sự đáng yêu đến không tưởng nổi làm trái tim của ông sắp lệch khỏi quỹ đạo luôn rồi

"È hem..chuyện đó có gì đâu mà phải xin lỗi chứ dù gì bây giờ mày cũng được chuyển sinh thành người khác rồi nên đừng lo lắng về nó nữa tao cho phép đó"

"Nhưng..nhưng dù gì tao cũng là cha nuôi của bọn trẻ, cha nuôi đó"



"Thì sao? Bọn nó quen mày tao còn mừng huống hồ mày cũng chỉ là nuôi con dùm tao thôi mà làm gì nghiêm trọng thế "

"Tại sao bọn trẻ quen tao mày lại mừng cơ chứ?!"

"Thì tính mày đàng hoàng nghiêm khắc quản lý được tụi nó chứ mày nhìn tao xem, là cha ruột mẹ ruột tụi nó đây nè nhưng có thằng trời đánh nào chịu nghe lời không?"

"Từ lúc mày mất xong là hai thằng nhỏ cứ như hoá điên mà lúc nào cũng gây chuyện làm tao xém chút nữa là ọc máu lên tăng xông rồi"

Ngồi nghe Lý Hạo than vãng mà Thiên Ý đẫn đờ cả ra, cậu không ngờ bản thân chỉ mới mất có bao lâu đâu mà sao cái nhà muốn loạn lên hết vậy

Câu chuyện kể về ' hai đứa con ngoan' của ông kéo dài đến tận 4 tiếng đồng hồ

đến mức người giao hàng bấm chuông thì ông mới ngưng kể được

Ôi shipper đúng là vị cứu tinh của cậu mà, nãy giờ nghe nhiều quá lỗ tai muốn lũng bũng đến nơi rồi, cái bụng thì đói meo kêu 'ọt ọt', cái não bị tiếp thu nhiều thông tin đến mức load luôn rồi


Mở cửa lấy hàng mà anh giao hàng nhìn cậu say đắm chảy cả dãi, hết nhìn khuôn mặt đến cái body đầy quyến rũ cùng với mùi hương làm tê dại cả thính giác, thật sự mê quá đi


Thiên Ý đứng chờ anh shipper đưa hàng mà đôi chân run rẩy mất sức, cái éo của cậu vẫn chưa hết đau đâu mà sao ông anh này lâu thế?


Thấy cậu mất kiên nhẫn anh liền ngại ngùng mà đưa đồ cho cậu rồi nhảy lên xe phóng đi, mặt mày đỏ chót như trái cà chua ngượng chẳng dám nhìn ai


Đồng hồ chỉ giờ cũng đã trễ tiếng điện thoại ở trong túi quần Lý Hạo cũng vang lên làm ông phải ra về trong luyến tiếc


Nhưng trước khi đi ông không quên nói với bạn thân của mình


"Gặp khó khăn gì thì cứ gọi tao, là một thằng bạn chi kỉ thì tao sẽ giúp mày hết mình"


Sau khi Lý Hạo rời đi, Thiên Ý thở phào nhẹ nhõm liền mở hộp đồ ăn nóng hổi ra mà chén sạch, vừa mới cầm ly nước chưa kịp uống thì cậu thấy điện thoại reo lên với dòng chữ 'Mẹ'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK