Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 24: Tiểu dâm long“Có việc gì không?” Thiên gật đầu đáp.
Ngày hôm qua, tại buổi nghị sự về vấn đề mỏ Nguyên Tinh Thạch kia, nếu như không phải Vô Úy Thiên ra mặt nói chuyện, Nguyệt Thần Bộ thượng tầng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Thiên.
Tuy rằng việc này nằm trong giao dịch giữa cả hai, và Thiên sẽ phải dùng thực lực của mình để giành lấy tài nguyên cùng nơi ở tốt dành cho Độc Mãng Bộ tộc nhân, nhưng Thiên vẫn hết sức cảm tạ thành ý mà Vô Úy Thiên dành cho mình.
“Đến xem ngươi một chút.” Vô Úy Thiên nhảy xuống đất. “Có thể nói, ta đã từng nhìn thấy qua rất nhiều nhân vật kiệt xuất, nhưng những kẻ kia so với ngươi tiềm lực kém xa rất nhiều. Vừa mới ngưng tụ thần cách liền liên sát rất rất nhiều cường giả, mà lại nắm bắt được kỹ thuật thần kỹ nữa.”
Đây chẳng phải Vô Úy Thiên nói quá, cứ nhìn thần sắc của phụ thân hắn lúc nghe tin tức này, nội tâm đồng dạng chấn động. Loại cấp bậc thiên phsu này, đơn giản chính là quái vật.
“Có lẽ vì ta vận khí tốt, ha ha…” Thiên cười đáp.
Kỳ thực, chính bản thân hắn cũng hết sức ngạc nhiên vì sao mình lại có khả năng vận dụng thần kỹ trôi chảy như vậy. Mặc dù thời gian duy trì không dài, thế nhưng uy lực thần kỹ của hắn đích thực rất mạnh. Nếu có thể tiếp tục khai phá, không biết sẽ càng khủng bố đến thế nào.
“Thiên, cầm lấy cái này đi.”
Mục đích Vô Úy Thiên đến đây là để đưa Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch cho Thiên.
“Đây là… Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch?” Thiên giật mình.
Hơn ai hết, hắn biết một viên Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch có giá trị lớn đến thế nào. So với viên mà Độc Mãng Đại Thần tặng cho hắn, viên này cơ hồ còn lớn hơn một vòng.
“Vô Úy Thiên, cái này quá trân quý, ta không thể…”
Lập tức Vô Úy Thiên đưa tay lên ngăn cản. “Cứ cầm lấy, như vậy sẽ giúp ích cho ngươi tại Thần Võ Chiến mười ngày tới. Ngươi cũng biết, Thần Võ Chiến quan trọng thế nào đối với cả ngươi lẫn tộc nhân Độc Mãng Bộ. So với những kẻ khác, sự thua thiệt của ngươi rất lớn, vì thế không cần ngại.”
“Tốt, vậy ta sẽ nhận nó. Tuy nhiên ta sẽ không nhận không của ngươi, lần này coi như thiếu ngươi nhân tình.”
“Được.”
Thiên tính cách thẳng thắng cương trực, điều này làm cho Vô Úy Thiên rất thích.
“Tranh thủ luyện hóa nó, sau khi kết thúc thì liên lạc với ta, tranh thủ thời gian còn lại, ta sẽ giúp ngươi rèn luyện thần kỹ.”
“Đa tạ.”
Nói xong, Vô Úy Thiên xoay người rời đi.
Nắm chặt Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch trong tay, có nó, Thần Võ Chiến hắn sẽ càng nắm chắc phần thắng lợi.
“Thiên, đến đây ăn một chút điểm tâm đi.”
Phía đằng sau, Độc Cơ mang đến một giỏ chứa đầy đồ ăn ngon. Mạch suy nghĩ của Thiên bị giọng nói như chuông ngân của nàng cắt ngang, hắn quay lại nhìn, chỉ thấy Độc Cơ hôm nay mặc lên một bộ y phục bằng tơ lụa, tuy không phải quá tôn quý đắt tiền, nhưng lại nó làm tôn lên dáng dấp đầy đặn mũm mỉm của nàng.
Chiếc áo lụa khoét sâu để lộ ra bộ ngực to tròn sung mãn, nổi bật nhất là chiếc khe giữa do hai bên ngực ép lại tạo thành, tràn ngập phong tình và quyến rũ.
Nhìn Thiên hai lỗ mũi nở ra, không ngừng thở phì phò như trâu húc, hiển nhiên bị vẻ kiều mị phong tình của nàng hấp dẫn đến cỡ nào. Trong đầu óc bất giác ký ức đêm phong tình khoái lạc kia lại hiện về, cả ngươi trở nên nóng rực.
“Đừng nhìn ta như vậy!”
Bị Thiên nhìn chằm chằm không dời mắt, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống, Độc Cơ sắc mặt đỏ lên, e thẹn mà nói, trông chẳng khác gì một con cừu non hấp dẫn cả.
“Chậc, kiềm chế lại… đây không phải lúc nghĩ vậy. Ta chính là chính nhân quân tử, không thể nghĩ bậy!” Thiên giật mình bừng tỉnh, cảm thấy có chút xấu hổ, tự giác kiểm điểm.
“Dâm tặc, dâm long, dám tự nhận chính nhân quân tử, tổ tiên ngươi cũng thấy xấu hổ giùm cho ngươi à.” Bỗng nhiên trong đầu Thiên vang lên hai câu chửi đầy khinh bỉ.
“Là ai? Ai mới chửi ta?”
Giống như bị giẫm phải đuôi, Thiên đảo mắt nhìn đông nhìn tây, có lẽ thẹn quá hóa giận nên muốn tìm kẻ vừa mới mắng mình.
“Thiên, ngươi sao vậy?”
Trông thấy Thiên thần sắc có chút kỳ lạ, nàng bèn hỏi.
“A… Độc Cơ, vừa rồi hình như có ai đó mắng ta, nàng không nghe thấy à?” Thiên ngạc nhiên.
“Làm gì có ai?” Độc Cơ đáp, ánh mắt phi thường hiếu kỳ.
Thiên khoanh tay trước ngực, chẳng lẽ là lương tâm tự mắng sao? Chậc… mà lương tâm hẳn đang mắng đúng, chính mình từ sau đêm hôm đó có chút dâm đãng hơn rất nhiều.
Ăn uống một buổi ngon lành, mặc dù rất muốn bên cạnh Độc Cơ khoảng thời gian này, nhưng bởi vì chuyện Thần Võ Chiến, Thiên không thể để chính mình bị phân tâm được.
Thế là Thiên quay trở lại nơi luyện tập, ngồi xếp bằng giữa vùng đất trống, trong tay viên Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch kia bị hắn vận dụng thần lực bóp nát.
Có lẽ cũng chỉ có mình Thiên mới dám làm cách này để luyện hóa năng lượng nội uẩn bên trong Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch. So với viên trước đây, lần này năng lượng càng thêm hùng hậu, phản phất như một đầu trường hà xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể hắn.
Năng lượng quá lớn, Thiên không tự chủ toàn thân vận dụng hắc sắc long lân, thần lực bắn phá ra xung quanh, kình uy liên tục trùng kích tàn phá bữa bãi các vật thể trong phạm vi gần cả trăm mét.
Nếu không phải nơi đây là địa bàn của Vô Nguyệt Tộc, và Vô Úy Thiên đã ra lệnh không kẻ nào được phép đến gần đây, nếu không tiếng chấn động rền vang này sớm đã kéo đến rất nhiều người.
“Tiểu dâm long, ngươi lá gan thật lớn.”
Lần nữa, lại giọng nói kia vang lên trong đầu Thiên.
“Ngươi là ai?” Thiên thần sắc ngưng kết. “Không lẽ là lão tổ tiên? Ôi trời, lão tổ tiên, ngài còn chưa chết?”
“Hừ, ngươi muốn nói ta là lão khọm già xấu xí kia? Hỗn láo!!!”
“?!?!?!”
Thiên còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bỗng nhiên toàn thân như bị điện giật, thiếu điều muốn ngay tại chỗ co giật sùi bọt mép.
“Nhìn kỹ lại!”
Lúc này, Thiên mở mắt ra, chỉ thấy bản thân đang ở trong một nơi tương đối kỳ lạ. Ngẩn đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một bầu trời đêm với vô số ánh tinh hà lấp lánh, bất quá kỳ lạ ở chỗ, dù là trời đêm, nhưng nơi này rất sáng.
“Cốc…”
Tựa như có thứ gì đó đụng thẳng vào đầu, thiếu chút nữa hai mắt muốn rớt ra ngoài. Thiên miệng hét thảm một tiếng, đôi mắt bắn ra lửa.
“Là kẻ nào đánh lén ta!”
Hết bị mắng là dâm tặc rồi đến bị đánh lén, Thiên đùng đùng nổi giận, như muốn cùng kẻ vô sỉ kia liều mạng.
“Cốc…”
Hắn vừa mới nói xong thì lần nữa một viên đá lớn chùng ba bốn mét bay thẳng vào đầu. Thiên lần nữa hét thảm, bị viên đá đụng trúng, hắn lăn long lóc trên đất mấy vòng. Phải mất vài giây sau mới định thần.
“Tiểu dâm long, ngươi mắng ai đấy? Có tin ta cắt lưỡi ngươi, bẻ sừng ngươi, móc mắt ngươi, rồi cắt luôn cục thịt dư kia của ngươi không?”
Giọng nói rất đanh đá và đầy sát khí, giống như nói được liền làm được. Có lẽ là bản năng, Thiên hai tay liền che bộ phận quan trọng nhất của một tên nam nhân, sóng lưng bị câu nói kia làm lạnh toát.
Cắt lưỡi, bẻ sừng hay móc mắt còn chịu đựng được, nhưng cái kia bị cắt mất thì chẳng còn thể diện đi gặp phụ thân nữa à.
“Ô… ngươi là ai?”
Thiên đảo mắt nhìn về phía trước, nơi giọng nói đanh đá truyền ra. Chỉ thấy nằm dài trên một chiếc giường ngọc được phủ bởi một lớp lông nhung mềm mại, đó là một vị cô nương kiều diễm ma mị đến cực điểm.
Đây đích thị chính là vưu vật trời sinh trong truyền thuyết. Đôi chân thon dài phải đến hai mét là ít, từ ngón tay, gót chân, cẳng chân đến chiếc đùi trắng mịn tỏa sáng kia, hết thảy đều là cực phẩm.
Bờ mông căng tròn khẽ rung chuyển qua lại theo nhịp vẫy chân, mái tóc đen dài để xõa, vừa che vừa để lộ ra phần lưng ngọc ngà uyển chuyển, vì nằm sấp xuống, thế nên phần bụng và đôi gò đào đã bị che đi, cũng như đã bị mái tóc đen che đi phần nào, nhưng bởi vì nửa ẩn nửa hiện, lấp lấp ló ló nên càng làm cho người ta cảm thấy kích thích.
Thiên dám chắc một điều, bộ ngực của nàng nhất định còn lớn hơn và mềm mại hơn Độc Cơ gấp mấy lần.
Gương mặt tựa như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, như bạch ngọc điêu khắc, như bước ra từ trong tranh, hết thảy đều không thể tô điểm cho vẽ đẹp hoa hờn nguyệt thẹn, từ đường nét chân mày, lông mi, đôi mắt xanh lam, chiếc mũi cho đến đôi môi đang nhìn Thiên mỉm cười. Đường nét diễm lệ, và điểm nhất một nốt son giữa mi tâm khiến cho nàng trở nên mị hoặc vô song.
Đáng sợ ở chỗ, vưu vật trời sinh không mỹ từ nào có thể diễn tả kia lại đang trần truồng, ngoại trừ mái tóc che đi một phần thân thể thì chẳng có mảnh vải nào cả.
“Hự…”
Thiên cả người nóng lên, lỗ mũi nở lớn đến cực điểm, máu từ hai hóc mũi phun ra như suối, thiếu điều muốn tạo thành áp lực bắn hắn thẳng lên trời.
“Lại mất máu nữa, nữ nhân thật lợi hại!!!”
Nhìn nàng, thật khiến cho người ta chỉ muốn chết trong sung sướng ngay lập tức!!!