• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)





Bên Khoa học Công nghệ Giang Tinh.



Đã hơn nửa tháng Giang Triệt không tới công ty, mới khỏi bệnh chưa đến hai ngày, anh mệt mỏi, làm gì cũng không có hứng nổi.



Lúc đầu anh không có ý định tham gia cuộc họp công ty thường kỳ vào thứ Tư nhưng Trần Tinh Vũ gọi đến ba bốn cuộc yêu cầu anh có mặt, nói muốn cho anh một surprise (ngạc nhiên) vui vẻ, sẽ làm anh khỏi bệnh.



Giang Triệt từ chối cho ý kiến.



Cuối cùng vẫn đồng ý.



Hôm nay Giang Triệt mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu đen rất vừa vặn, giống như loại mà các nam chính Hàn Quốc hay mặc, có chút lười biếng lại có chút hững hờ.



Anh còn đeo cặp kính viền vàng mỏng. Kính không độ, chỉ dùng để chống bức xạ ánh sáng xanh.



Anh ngồi ở vị trí đầu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không biết đang suy nghĩ gì.



Mọi người lục tục đi vào phòng họp, không ít phái nữ tập trung ánh mắt lên người Giang Triệt.



Nhân lúc chưa bắt đầu cuộc họp, còn có người nhắn tin WeChat dưới mặt bàn.



【 Tổng giám đốc Giang cũng đến họp luôn này! 】



【 Hôm nay tổng giám đốc Giang đẹp trai thật, còn đeo kính nữa! 】



【 Tổng giám đốc Giang khá là cấm dục! 】



【 Ừ ừ! Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng tổng giám đốc Giang hôm nay không tốt lắm, khí áp cực thấp, chúng ta sẽ không bị phê bình chứ. . . 】



【 Chẳng sao cả! Xin hãy phê bình thẳng mặt tôi đây này! Hiu hiu hiu! 】



【 Tỉnh lại đi : ) 】



Cuộc họp bắt đầu đúng mười giờ, không có gì ngoài việc trưởng các bộ phận khác nhau báo cáo tiến độ dự án và phân tích số liệu. Cuộc họp định kỳ mỗi tháng một lần kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, nếu không tập trung sẽ cảm thấy dài dòng buồn tẻ.



Trần Tinh Vũ ngồi ở vị trí chủ trì, Giang Triệt ngồi bên cạnh nghe câu được câu không, vẻ mặt nhạt nhẽo.



Thỉnh thoảng Trần Tinh Vũ nhìn anh hỏi ý kiến, anh chỉ hờ hững nhìn lại rồi lặng im không nói gì, khi có ý kiến bất đồng mới mở miệng đôi ba câu.



Anh rất bình thản và khiêm tốn, cũng không diễn ra cảnh tượng bị phê bình như các nhân viên nữ đã phỏng đoán lúc trước.



Cuộc họp tiến hành được khoảng nửa tiếng, cuối cùng đến lượt bộ phận thương hiệu phát biểu.



Trình Thục tạm thời được điều đến công ty con mới thành lập dưới trướng Giang Tinh làm giám đốc thương hiệu, vị trí cũ của cô ấy bỏ trống nên giám đốc Hoàng cưỡi ngựa nhậm chức.



Năng lực của vị giám đốc Hoàng này chỉ ở mức trung bình, quen thói xu nịnh, là người thân của vị cổ đông nào đó trong công ty.



Trần Tinh Vũ cũng đã cân nhắc qua mới tạm thời cho ông ta ngồi vào vị trí này.



“Bên pháp lý đã xác nhận hợp đồng PR cả năm của Giang Tinh và Gia Bách, AE thương hiệu bên Gia Bách cử tới vừa mới đến, tổng giám đốc Trần xem thế nào?”



Giám đốc Hoàng nói một hồi dài, đến cuối cùng mới nhắc tới trọng điểm trước đó Trần Tinh Vũ đã dặn dò.



Giang Triệt khẽ giương mắt, lườm Trần Tinh Vũ một cái.



Trần Tinh Vũ đắc ý nhướng mày nhìn anh rồi gật đầu với giám đốc Hoàng, “OK, bảo cô ấy vào đi, tiện thể thông báo về xu hướng của kế hoạch tuyên truyền tích hợp trong cả năm.”



Giám đốc Hoàng nghe vậy liền ra khỏi phòng họp, dẫn người vào.



Đến đây, Giang Triệt đã tự biết Trần Tinh Vũ đang giở trò quỷ gì, nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ nhạt nhẽo hờ hững, không biểu hiện ra cảm xúc khác thường nào.



Hôm nay Dương Khả trang điểm tỉ mỉ, mái tóc uốn lọn to buộc cao, mặc váy công sở màu xanh xám, từng chi tiết nhỏ đều rất tinh tế, vừa gọn gàng lại thời trang.



Cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn bước vào phòng họp, lên tiếng chào mọi người không kiêu ngạo không tự ti, giọng điệu này cô ta đã lén luyện tập nhiều lần, tự nhận là thỏa đáng.



“Chào mọi người, tôi là Dương Khả, AE được Gia Bách cử tới, mọi người gọi tôi Coco là được. Rất vinh hạnh được gia nhập Giang Tinh học tập, hy vọng trong công việc sau này có thể cố gắng cùng tiến bộ với mọi người.”



Cô ta nói xong, phòng họp không vang lên tiếng vỗ tay như trong tưởng tượng của cô ta, trái lại lâm vào cảnh yên tĩnh chết chóc.



Thật ra mọi người đã định vỗ tay rồi nhưng các ông chủ ngồi vị trí đầu đều không có động tĩnh. Bọn họ cũng thấy khó hiểu, chỉ nhao nhao nhìn Trần Tinh Vũ ở vị trí chủ trì.



Từ lúc Dương Khả đến, Trần Tinh Vũ đã hơi mê man, chờ cô ta giới thiệu xong càng trợn mắt há hốc mồm.



Nửa phút sau, Giang Triệt vỗ tay theo kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mọi người mới thưa thớt vỗ tay hoan nghênh theo.



Giang Triệt vẫn còn đeo cặp kính màu vàng nhạt trên sống mũi. Anh hơi nghiêng đầu, thấu kính bỗng phản xạ ánh sáng lóe lên.



Anh chẳng nói gì, chỉ cười như không cười nhìn Trần Tinh Vũ.



——



Lúc tan họp, Giang Triệt đứng dậy đầu tiên.



Trợ lý tổng giám đốc Fiona ở bên cạnh thu dọn máy tính cho anh.





Anh đi vòng qua lưng Trần Tinh Vũ, cười nhẹ một tiếng không rõ ý nghĩa.



“Bí mật, vui vẻ.” Anh vỗ vai Trần Tinh Vũ, nhẹ nhàng quăng ra hai chữ, “Được lắm.”



Trần Tinh Vũ đã lấp đầy dấu chấm hỏi trong đầu, chờ mọi người đi hết, anh ta đầy bụng lửa giận, gọi giám đốc Hoàng vào phòng làm việc của mình.



“Ông giải thích cho tôi tình huống này là sao?”



Giám đốc Hoàng vừa nhậm chức chưa bao lâu, còn chưa hiểu gì, “Tổng... Tổng giám đốc Trần, ý ngài là?”



Mắt thấy Trần Tinh Vũ sắp nổi bão, trợ lý kịp thời bổ sung, “Tổng giám đốc Trần hỏi việc AE Gia Bách cử đến.”



Giám đốc Hoàng càng khó hiểu, “Có... Có vấn đề gì sao?”



Vẻ mặt ông ta vô cùng mờ mịt.



Trần Tinh Vũ còn sót lại chút lý trí, cuối cùng mới nhớ ra bản thân mình chưa từng thông báo cho quan mới nhậm chức là muốn Gia Bách phái ai đến.



Nhưng dù giám đốc Hoàng vừa lên không biết thì Gia Bách bọn họ cũng ngớ ngẩn à?



Nghĩ đến đây, anh ta lại bắt đầu mắng Gia Bách.



“Có phải não người Gia Bách úng nước không? Chẳng trách một cái chương trình chia sẻ xe đạp* tuyệt vời cũng có thể bị bên PR làm phá sản. Má nó**, đầu óc kiểu gì thế, cả công ty đều ngu xuẩn vậy à? Còn làm PR cái nỗi gì nữa???”



(*) Dịch vụ chia sẻ xe đạp từng được chính quyền tự hào ví như một trong 4 phát minh mới của Trung Quốc. Thế nhưng, sau hơn 1 năm rưỡi bùng nổ đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều phiền toái. Hàng loạt start up loại hình này đóng cửa vì thua lỗ. (st)

(**) 我去: Trường hợp này nếu dịch nghĩa đen là “Tôi đi” nhưng nghĩa bóng là “Tôi dựa vào” tương tự như chết tiệt, fuck, shit nhưng nó không quá bậy.



Trợ lý mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ yên lặng nghĩ đến logic của ông chủ... Giang Tinh thuê PR bên ngoài mà, chẳng lẽ bọn họ còn ngu hơn nữa hả...?



Trần Tinh Vũ nói xong cũng cảm thấy không phù hợp, câu chuyện cứ vậy mà dừng lại, anh ta phiền lòng phất tay, hai người kia chạy nhanh ra ngoài.



——



Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Khả đến Giang Tinh làm việc, Tăng Bội vẫn luôn ở văn phòng chờ điện thoại gọi tới.



Đợi đến hai giờ chiều, cuối cùng cuộc gọi này cũng đến.



Cô ấy tung ra mấy lý do thoái thác đã chuẩn bị trước, bắt đầu giả ngơ, “Zoe hả? À Zoe, cô ấy... còn vài hạng mục dở trong tay. Sao vậy, Coco có vấn đề gì không?”



“Không có không có, chỉ là lúc trước Zoe bên công ty cô làm hạng mục V2 cho nên... có lẽ cô ấy đến sẽ thích hợp. Bây giờ tôi không ở công ty tổng, cũng không muốn quản chuyện của bọn họ, nhưng giám đốc Hoàng kia cứ bắt tôi nên tôi mới hỏi cô.”



Giám đốc Hoàng và trợ lý của Trần Tinh Vũ kẻ tung người hứng một trận, cuối cùng moi ra được vài thông tin.



Nhưng ông ta không có giao tình gì với Tăng Bội, nếu tự mình hỏi thì chắc chắn Gia Bách sẽ tìm lí do thoái thác ông ta.



Thế là ông ta đi nhờ Trình Thục để cô ấy hỗ trợ hỏi tình hình thực tế một chút.



Nhưng Tăng Bội chẳng để lọt một giọt nước, không cần biết quan hệ ra sao nhưng hễ chuyện liên quan đến công việc thì cô ấy đều cực kỳ chặt chẽ, ứng phó Trình Thục chỉ với vài ba câu.



Tăng Bội cúp điện thoại, bấm số nội bộ gọi Chu Vưu đến lấy tài liệu.



“Đây là bản dự thảo hoạt động Giáng sinh của trung tâm Kim Thịnh, em chỉnh sửa lại trước đi. Chị cũng cần các hoạt động sáng tạo trong sự kiện Giáng sinh của trung tâm mua sắm trong những năm qua, chị cho em thời gian hai ngày để sắp xếp. Nhân tiện để bên Tiểu E nhanh chóng sản xuất bản mẫu.”



Chu Vưu gật đầu, âm thầm thở ra.



Tăng Bội phân công việc cho cô chính là nói rõ chuyện của Giang Tinh đã ổn thỏa.



Thật ra lúc họp trước đó, Tăng Bội đưa ra quyết định để Chu Vưu thường trú tại Giang Tinh.



Chu Vưu không phải là người thích trộn lẫn cuộc sống cá nhân và công việc làm một, nhưng cô không biết Giang Triệt có phải người như vậy hay không. Suy đi nghĩ lại, cô vẫn tự mình tìm Tăng Bội nói chuyện.



Khoảng thời gian cô biến mất đến Dubai đó, Chu Vưu chỉ bày tỏ ẩn ý cô và tổng giám đốc Giang có chút lý do cá nhân nên không tiện làm việc chung.



Thấy dáng vẻ Chu Vưu ủ rũ, Tăng Bội tự hiểu chuyện này thành quấy rối tình dục.



Năm đó cô ấy mới vào nghề quan hệ công chúng đã chịu không ít thua thiệt, cũng thấy không ít người gặp thiệt thòi. Bây giờ cô ấy đã có năng lực, có thể che chở cấp dưới bao nhiêu thì cứ che chở bấy nhiêu.



Chẳng qua lúc đó cô ấy cũng nói rõ: “Vậy thì để Coco qua đó, nhưng chị không thể cam đoan bọn họ chấp nhận hay không, nếu như sau đó họ trực tiếp tìm sếp chỉ đích danh em, em biết đấy... Chị không có quyền lớn đến mức đó.”



Chu Vưu bày tỏ chấp nhận.



Tăng Bội tạm thời không giao cho cô công việc cụ thể, chỉ nói chờ tin bên Giang Tinh.



Đợi đến bây giờ hai người mới thở phào nhẹ nhõm.



Chu Vưu tiếp nhận tài liệu, liên tục ngỏ ý cảm ơn.



Trước khi rời phòng làm việc, Tăng Bội nhớ ra một chuyện, “Chờ một chút.”



Cô ấy mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư mời, “Em thay chị đến dự tiệc tối từ thiện của "0°" nhé, chị có việc bận, hai ngày nữa phải đến New York công tác rồi.”



Chu Vưu nhận lấy thư mời trong tay cô ấy, nhìn xuống.



Tăng Bội đứng dậy, cầm áo khoác ra ngoài, “Làm nghề này của chúng ta, quen biết một số người là chuyện tốt, nhất là những thương hiệu PR kia, quan hệ bền chặt chỉ có lợi.”



“Em quên sự kiện khai trương lần trước của Kim Thịnh phải mượn trang phục cho Phí Hiên à? Những ngôi sao đó ai ai cũng khó hầu hạ, ai mà đại diện thương hiệu phổ thông còn nhất định phải mặc series mới xuân năm sau.”



Tăng Bội nhắc đến đã thấy chán, “Được rồi, chị đi gặp khách hàng trước đây, em làm việc đi.”





“Vâng chị Bội.”



Chu Vưu đi theo sau chị ấy.



Chờ Tăng Bội rời phòng làm việc, Chu Vưu mới về chỗ ngồi, vừa đi vừa xem thư mời.



Thật ra mối quan hệ giữa PR và giới truyền thông luôn rất khăng khít, đối với các tạp chí thời trang nam như "0°", Chu Vưu cũng đã tiếp xúc không ít trong khoảng thời gian làm việc.



Đôi bên thường xuyên trao đổi tài nguyên, bạn in một bản tuyên truyền hoạt động cho chúng tôi, ngôi sao chúng tôi mời sẽ chia sẻ Weibo tạp chí của bạn, đây đều là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.



Ngày lễ tết, Gia Bách sẽ chuẩn bị quà cáp cho bên truyền thông có quan hệ tốt. Để đáp lại, bên truyền thông thân quen cũng thường xuyên mời bọn họ tham gia sự kiện, ví dụ như loại tiệc tối từ thiện này.



Nhưng đây là lần đầu tiên Chu Vưu đoạt được cơ hội kiểu này.



Khi tan việc, cô bỗng nhớ tới một chuyện ——



Cô không có trang phục mặc cho trường hợp này.



Phần lớn người trong giới quan hệ công chúng đều ngăn nắp xinh đẹp. Để phù hợp với quy phạm thời trang, Chu Vưu cũng chỉ mặc đồ hiệu đi làm.



Nhưng đồ hiệu cũng có cấp bậc, quần áo của cô đi làm thì được nhưng tới tham gia tiệc tối của tạp chí thời thượng thì còn lâu mới được.



Suy đi nghĩ lại, cô tìm biên tập viên một tạp chí thời trang mà mình quen biết, nói khô cả cổ cuối cùng người ta mới cho mượn lễ phục quay phim của hãng nào đó chưa kịp trả lại, dặn đi dặn lại cô đừng làm hỏng.



Chiếc váy này là mẫu cơ bản trong loạt ảnh mới của nhãn hàng, nghe nói còn có bản giới hạn, tạp chí bọn họ chết sống cũng không mượn được nên cuối cùng đành chắp vá tạm bộ này.



Chu Vưu cảm thấy mẫu cơ bản đã lồng lộn lắm rồi, váy voan màu trắng bạc nhu hòa, thiết kế quây ngực, chất liệu voan mềm mại hết lớp này đến lớp khác, phần eo đều là viền bạc, rất có cảm giác thần tiên.



Để phối hợp với chiếc váy này, cô cũng đã trang điểm nhẹ, tóc dài xõa xuống, dùng máy làm xoăn uốn đuôi tóc, nhìn qua bồng bềnh mềm mại.



——



Tiệc tối từ thiện được tổ chức tại khách sạn Leisden*, khi Chu Vưu bắt xe tới, ngoài cửa đã tập trung đầy xe hơi sang trọng, đèn flash nhấp nháy không ngừng một giây.



(*) Khách sạn Leisden ở Thành Đô



Chu Vưu thất thần, dù sao cô cũng mới chỉ được thấy cảnh tượng như thế này trên TV.



Đèn flash chiếu vào chói mắt, cô mau chóng đưa thư mời ra kiểm tra rồi đi vào trong.



Cô không biết vào lúc bóng dáng mình khuất dạng sau lối vào sảnh lớn, một chiếc Aston Martin màu trắng đã dừng ở cửa khách sạn.



Nhân viên phục vụ ở bãi đỗ xe nhanh chóng tiến lên chào hỏi, Giang Triệt xuống xe đi thẳng về phía trước. Tô Doanh cũng vội vàng đuổi theo kéo lấy cánh tay anh, “Giang Triệt! Chờ em một chút.”



Lông mày Giang Triệt hơi nhíu lại.



Rất nhiều phóng viên hoàn toàn không biết bọn họ, nhưng nhìn đôi nam nữ đẹp mắt này đều nhao nhao bất chấp chụp ảnh.



Giang Triệt cũng không tiện hất tay cô ta ra trước mặt đám đông.



——



« 0° » tiền nhiều như nước, trực tiếp bao trọn toàn bộ trong ngoài Leisden, thậm chí cả bể bơi.



Phòng tiệc chính ăn uống linh đình, một mảnh rực rỡ lung linh, Chu Vưu chưa đi được vài bước đã hơi hoa mắt.



Hình như kia là ảnh đế Quý Thiên Trạch? Người bên cạnh... chắc là Phó Quang Diên. Còn rất nhiều ngôi sao nữ, cô liếc mắt nhìn qua, đều là gương mặt thân quen.



Chu Vưu là người rất bình tĩnh, dù trong lòng cực kỳ mất bình tĩnh thì mặt cô vẫn không biểu lộ ra cảm xúc sợ hãi nào.



Thật ra trong tiềm thức cô cũng cảm thấy mình không phù hợp với những dịp thế này.



Thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy mâu thuẫn, cô thích cái nghề PR này vì nó đầy rẫy thách thức và vô vàn khả năng, nhưng đồng thời cô cũng không thích lúc nào xã giao cũng phải tính toán.



Nhất là khi cô đi vào đây.



Cô hiểu rõ không phải tất cả Alice đi nhầm vào hang thỏ đều có thể thấy xứ sở thần tiên. Nếu đã không thích hợp còn phải bắt buộc hòa mình vào thì có khả năng cao sẽ rơi vào cạm bẫy.



Cô bưng đĩa bánh ngọt nhỏ tinh xảo lên, bỗng nhiên có mấy cô gái bạn bè với nhau đi qua nhỏ giọng bàn tán:



“Ơ, Tô Doanh hả? Có phải Tô Doanh không?”



“Cô ấy tới à, wow, bạn trai cô ấy là ai thế?”



“Chưa thấy bao giờ... Nhưng đẹp trai thật đấy.”



Chu Vưu vô thức quay đầu.



Nhưng khi cả người cô đang xoay lại thì đột ngột cứng đờ.



Hôm nay Giang Triệt mặc một bộ vest đen không thắt nơ, anh nới lỏng cổ áo sơ mi bên trong, vẻ mặt hờ hững đứng đó.



Hình như anh có chút mất kiên nhẫn.



Cô gái bên cạnh anh trang điểm kỹ càng, mặc bộ váy voan cúp ngực màu trắng có vẻ làm từ chất liệu đặc biệt, phần eo ánh bạc lấp lánh khi có ánh đèn chiếu vào khiến cô ta hết sức xinh đẹp động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK