Nhưng mà Tô Nhiên hoàn toàn không thấy ý cười trên miệng Diệp Cửu Trung, cô tiếp tục nói: "Anh biết Tập đoàn Đế Hào không? Là đại gia số một ở Giang 'Thành đấy, mà ông Chu Thế Hào cũng chính là phú hào trăm tỉ!!!"
"Nói thật, có năm mơ tôi cũng không nghĩ tới chuyện tôi có thể quen được chủ tịch của tập đoàn Đế Hào, mà kỳ lạ hơn là, ông ấy lại nói là biết tôi, còn nói, sau này có phiền phức gì thì cứ việc tìm ông ấy!"
"Tiểu Trung Trung à, anh thấy có lạ không?"
Diệp Cửu Trung cười: "Không tính là lạ lắm!"
"Hả, cái này mà không lạ à? Cái anh mất trí nhớ này không hiểu cái gì gọi là đại gia số một Giang Thành à? Gái gì gọi là phú hào trăm tỉ sao?"
Dứt lời.
Tô Nhiên chỉ vào biệt thự của mình rồi mới nói: "Nhìn căn nhà hai tầng này chưa? Nếu của cải của Chu Thế Hào chuyển hết thành tiền mặt, ông ta có thể phủ kín tòa nhà hai tầng này đấy, thậm chí là càng nhiều hơn nữa! Giờ anh đã hiểu chứ?"
Diệp Cửu Trung cười cười, nhưng không hề nói ra chân tướng.
"Tính đi tính lại, nói với người mất trí nhớ như anh thì cũng không nghe hiểu!"
Tô Nhiên không muốn lãng phí thời gian với Diệp Cửu Trung nữa.
Dù sao dưới cái nhìn của cô, anh chàng mất trí nhớ "làm sửa xe" này sao có thể hiểu được khái niệm tiền tài ngàn tỉ.
"Dù sao đi nữa, hôm nay tôi cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng quen biết với nhân vật cực lớn ở Giang Thành! Nếu không có người này, có lẽ tôi không thể tự do tới gặp anh như bây giờ được!"
Dứt lời.
Cô đột nhiên ngồi xuống ghế sa lon, hai tay chống cằm, miệng nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Trung Trung à, anh nói xem, tại sao Chu Thế Hào của tập đoàn Đế Hào lại biết tôi được nhỉ?"
"Chẳng lẽ, ông ta để ý bổn tiểu thư xinh đẹp??"
Diệp Cửu Trung đứng một bên nghe nói như thế thì phì cười thành tiếng.
Nhìn thấy Diệp Cửu Trung như vậy, Tô Nhiên trừng mắt nói: " Này, cái tên nhà anh cười gì cả? Sao nào, chẳng lẽ anh cảm thấy bổn tiểu thư không đẹp hay sao? Dáng người không hoàn hảo? Hay là thấy bổn tiểu thư không xứng với ông Chu Thế Hào đó?"
Vừa nói, Tô Nhiên còn cố ý ưỡn ngực lên.
Diệp Cửu Trung vội khoát tay nói: "Không, không có!"
"Hừ, vậy không phải à?"
Cô dừng một chút.
Hình như Tô Nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Nhưng cũng không đúng nhỉ, tôi nghe nói Chu Thế Hào cũng đã 50 60 tuổi rồi, sao tôi có thể bị một lão già như thế thích được chứ?? Không được, không được!"
"Nếu Chu Thế Hào có một anh con trai đẹp trai hay gì đó thì không chừng bổn tiểu thư còn có thể suy nghĩ lại một chút!"
Tô Nhiên lại thầm thì trong miệng.
Bên cạnh cô, Diệp Cửu Trung đang cố gắng nín cười.
Trong lòng suy nghĩ: Trong đầu cô nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ? Sao cô ấy lại nghĩ là lão Chu thích cô được kia chứ?
"ồ, đúng rồi!"
Đột nhiên, Tô Nhiên vỗ đầu một cái, giống như nghĩ tới điều gì.
"Sao vậy?" Diệp Cửu Trung nhìn cô hỏi.
Tô Nhiên lập tức ngồi dậy từ trên ghế sa lông: "Anh nói xem, nếu như Chu Thế Hào có con trai hoặc là họ hàng gì đó thích tôi thật? Có phải tôi không cần gả cho.
tên khốn kiếp Triệu Thiểu Phong kia không?"
"Dù sao so với tập đoàn Đế Hào, tập đoàn Trung Hải chỉ là một con kiến, bên kia lại là một con voi to!"
Diệp Cửu Trung nghe thế cũng sững sờ.
"Hình như cũng có lý nhỉ!"
Nhất thời Tô Nhiên bắt đầu cười ha hả.
"Tôi thông minh quá mài! Tô Nhiên tôi quả thực quá thông minh!"
Diệp Cửu Trung bối rối nhìn Tô Nhiên đang cười to như điên, anh nói: "Sao cô lại thông minh thế nhỉ?"
"Ha ha, Tiểu Trung Trung à, để chị đây nói rõ cho anh!" 'Tô Nhiên kéo Diệp Cửu Trung lại ngồi xuống bên cạnh mình!
"Tiểu Trung Trung à, anh biết không? Liên quan tới tập đoàn Đế Hào này, anh có biết nó kinh khủng sao không? Họ có bao nhiêu tiền anh biết không?"
Diệp Cửu Trung cười cợt, không nói gì.
"Trước đây tôi nghe ông nội nói, tập đoàn Đế Hào không chỉ là người giàu nhất Giang Thành của chúng ta, hơn nữa đứng sau họ là quân khu Nam Thương Long, như vậy thì bối cảnh và tài sản của họ kinh khủng lắm, nếu họ thích tôi thật, Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải chẳng là cái thá gì!"
Tô Nhiên tiếp tục nói.
Diệp Cửu Trung hỏi thêm: "Nhưng vấn đề là, tập đoàn Đế Hào cũng không nói là thích cô kia mà?”
Tô Nhiên nở nụ cười giả dối.
"Nói thật, có năm mơ tôi cũng không nghĩ tới chuyện tôi có thể quen được chủ tịch của tập đoàn Đế Hào, mà kỳ lạ hơn là, ông ấy lại nói là biết tôi, còn nói, sau này có phiền phức gì thì cứ việc tìm ông ấy!"
"Tiểu Trung Trung à, anh thấy có lạ không?"
Diệp Cửu Trung cười: "Không tính là lạ lắm!"
"Hả, cái này mà không lạ à? Cái anh mất trí nhớ này không hiểu cái gì gọi là đại gia số một Giang Thành à? Gái gì gọi là phú hào trăm tỉ sao?"
Dứt lời.
Tô Nhiên chỉ vào biệt thự của mình rồi mới nói: "Nhìn căn nhà hai tầng này chưa? Nếu của cải của Chu Thế Hào chuyển hết thành tiền mặt, ông ta có thể phủ kín tòa nhà hai tầng này đấy, thậm chí là càng nhiều hơn nữa! Giờ anh đã hiểu chứ?"
Diệp Cửu Trung cười cười, nhưng không hề nói ra chân tướng.
"Tính đi tính lại, nói với người mất trí nhớ như anh thì cũng không nghe hiểu!"
Tô Nhiên không muốn lãng phí thời gian với Diệp Cửu Trung nữa.
Dù sao dưới cái nhìn của cô, anh chàng mất trí nhớ "làm sửa xe" này sao có thể hiểu được khái niệm tiền tài ngàn tỉ.
"Dù sao đi nữa, hôm nay tôi cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng quen biết với nhân vật cực lớn ở Giang Thành! Nếu không có người này, có lẽ tôi không thể tự do tới gặp anh như bây giờ được!"
Dứt lời.
Cô đột nhiên ngồi xuống ghế sa lon, hai tay chống cằm, miệng nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Trung Trung à, anh nói xem, tại sao Chu Thế Hào của tập đoàn Đế Hào lại biết tôi được nhỉ?"
"Chẳng lẽ, ông ta để ý bổn tiểu thư xinh đẹp??"
Diệp Cửu Trung đứng một bên nghe nói như thế thì phì cười thành tiếng.
Nhìn thấy Diệp Cửu Trung như vậy, Tô Nhiên trừng mắt nói: " Này, cái tên nhà anh cười gì cả? Sao nào, chẳng lẽ anh cảm thấy bổn tiểu thư không đẹp hay sao? Dáng người không hoàn hảo? Hay là thấy bổn tiểu thư không xứng với ông Chu Thế Hào đó?"
Vừa nói, Tô Nhiên còn cố ý ưỡn ngực lên.
Diệp Cửu Trung vội khoát tay nói: "Không, không có!"
"Hừ, vậy không phải à?"
Cô dừng một chút.
Hình như Tô Nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Nhưng cũng không đúng nhỉ, tôi nghe nói Chu Thế Hào cũng đã 50 60 tuổi rồi, sao tôi có thể bị một lão già như thế thích được chứ?? Không được, không được!"
"Nếu Chu Thế Hào có một anh con trai đẹp trai hay gì đó thì không chừng bổn tiểu thư còn có thể suy nghĩ lại một chút!"
Tô Nhiên lại thầm thì trong miệng.
Bên cạnh cô, Diệp Cửu Trung đang cố gắng nín cười.
Trong lòng suy nghĩ: Trong đầu cô nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ? Sao cô ấy lại nghĩ là lão Chu thích cô được kia chứ?
"ồ, đúng rồi!"
Đột nhiên, Tô Nhiên vỗ đầu một cái, giống như nghĩ tới điều gì.
"Sao vậy?" Diệp Cửu Trung nhìn cô hỏi.
Tô Nhiên lập tức ngồi dậy từ trên ghế sa lông: "Anh nói xem, nếu như Chu Thế Hào có con trai hoặc là họ hàng gì đó thích tôi thật? Có phải tôi không cần gả cho.
tên khốn kiếp Triệu Thiểu Phong kia không?"
"Dù sao so với tập đoàn Đế Hào, tập đoàn Trung Hải chỉ là một con kiến, bên kia lại là một con voi to!"
Diệp Cửu Trung nghe thế cũng sững sờ.
"Hình như cũng có lý nhỉ!"
Nhất thời Tô Nhiên bắt đầu cười ha hả.
"Tôi thông minh quá mài! Tô Nhiên tôi quả thực quá thông minh!"
Diệp Cửu Trung bối rối nhìn Tô Nhiên đang cười to như điên, anh nói: "Sao cô lại thông minh thế nhỉ?"
"Ha ha, Tiểu Trung Trung à, để chị đây nói rõ cho anh!" 'Tô Nhiên kéo Diệp Cửu Trung lại ngồi xuống bên cạnh mình!
"Tiểu Trung Trung à, anh biết không? Liên quan tới tập đoàn Đế Hào này, anh có biết nó kinh khủng sao không? Họ có bao nhiêu tiền anh biết không?"
Diệp Cửu Trung cười cợt, không nói gì.
"Trước đây tôi nghe ông nội nói, tập đoàn Đế Hào không chỉ là người giàu nhất Giang Thành của chúng ta, hơn nữa đứng sau họ là quân khu Nam Thương Long, như vậy thì bối cảnh và tài sản của họ kinh khủng lắm, nếu họ thích tôi thật, Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải chẳng là cái thá gì!"
Tô Nhiên tiếp tục nói.
Diệp Cửu Trung hỏi thêm: "Nhưng vấn đề là, tập đoàn Đế Hào cũng không nói là thích cô kia mà?”
Tô Nhiên nở nụ cười giả dối.