Hắn cũng đã biết được tên của hiệu trưởng xinh đẹp, cảm thấy người cũng như tên, giỏi giang ưu tú, quyến rũ xinh đẹp.
Đi vào văn phòng, đột nhiên Thẩm Trầm Ngư không biết nên nói gì, cuối cùng cô nói thẳng: “Vừa rồi tôi đã gọi điện nói chuyện với hiệu trưởng Tạ.
Tôi đồng ý để anh đảm nhiệm chức bảo vệ ở đại học Giang Hải, tiếp theo anh có thể đi bộ an ninh xử lý thủ tục nhập chức.”
“Cảm ơn. Sau này tôi sẽ làm tốt công việc của mình, chia buồn giải nạn với hiệu trưởng Thẩm”
Diệp Quân Lãng thề thốt.
“Làm tốt công việc của anh là được, không cần chia buồn giải nạn với tôi.”
Thẩm Trầm Ngư tức giận nói.
Diệp Quân Lãng nghe ra được hiệu trưởng xinh đẹp đang rất không vui, có lẽ còn tức giận vì hiểu lầm lúc trước.
Nói cũng đúng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy tức giận khi bị một người đàn ông ngang ngược đè trên giường, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng Diệp Quân Lãng cũng không lo lắng, chỉ cần hắn còn ở lại trường đại học Giang Hải, hắn sẽ có rất nhiều thời gian cải thiện ấn tượng về mình trong cảm nhận của hiệu trưởng xinh đẹp.
“Đúng rồi, cảm ơn anh về chuyện vừa rồi." Thẩm Trầm Ngư nói.
“Đó là điều tôi nên làm.” Diệp Quân Lãng mỉm cười.
Thẩm Trầm Ngư không muốn nói chuyện với người này, nhưng nhớ lại chuyện ở cổng trường, trong lòng cô vẫn còn có mấy điểm đáng nghỉ, không nhịn được hỏi: “Sao anh biết mấy tên du côn kia vừa ăn cướp vừa la làng?”
Diệp Quân Lãng nói: “Sinh viên kia gầy yếu, người đơn lực yếu, từ ăn mặc đến sắc mặt, chỉ là một sinh viên bình thường.
Còn đối phương là các phần tử xã hội hung ác. Hơn nữa, nếu thực sự ăn trộm, cô cho rằng ăn trộm này dám can đảm ra tay với đám người kia?
Rõ ràng tự tìm đường chết. Đừng nói kia chỉ là một sinh viên bình thường. Cho nên tôi mới khẳng định đám người kia vu oan giá họa, vừa ăn cướp vừa la làng.”
Thẩm Trầm Ngư gật đầu, phân tích này cũng rất hợp tình hợp lý.
Thật ra, Diệp Quân Lãng cũng không nói hết mọi chuyện.
Lúc xảy ra chuyện, Thẩm Trầm Ngư chạy đến cổng trường, Diệp Quân Lãng cũng thầm đuổi theo.
Nhưng lúc đến cổng trường hắn không ra mặt luôn mà đứng một bên quan sát cục diện, tìm hiểu sự việc.
Hắn nhìn ra được đám người Bá Ca có vấn đề, lúc chú ý đến sinh viên tên Hứa Nhạc kia, đột nhiên nhìn thấy trong túi quần của Hứa Nhạc có một đoạn dây xích vàng.
Nhưng rõ ràng Hứa Nhạc không biết chuyện này, sắc mặt tức giận, nhìn chằm chằm đám người Bá Ca, phản bác lại lời bôi nhọ của bọn họ.
Ngay lập tức Diệp Quân Lãng nghĩ đến một tình huống, đám người Bá Ca mất vòng cổ thật, nhưng chính bọn họ đã nhét vòng cổ vàng này vào trong túi quần của Hứa Nhạc, sau đó tự biên tự diễn cảnh tượng bắt trộm.
Sau đó Diệp Quân Lãng lén lút vòng đến phía sau Hứa Nhạc, đụng nhẹ vào cậu ta, lúc Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn xung quanh, hắn đã lấy chiếc vòng cổ vàng kia ra khỏi túi quần của Hứa Nhạc.
Chuyện tiếp theo đám người Thẩm Trầm Ngư cũng nhìn thấy, Diệp Quân Lãng cố ý dùng lời nói chọc tức Bá Ca, làm cho Bá Ca chủ động xô xát với hắn, sau đó âm thầm nhét vòng cổ vàng vào trong túi quần của Bá Ca.
Trong quá trình xô đẩy suýt nữa vung tay đánh nhau, Bá Ca cũng không cảm nhận được trong túi có thêm đồ.
Đây cũng là lý do tại sao lúc Bá Ca móc chiếc vòng cổ vàng từ trong túi quần ra, sắc mặt của hắn ta và đồng bọn lại như gặp quỷ.
“Không biết đám người kia là ai, hy vọng sau này đừng xảy ra mấy chuyện như vậy nữa." Thẩm Trầm Ngư nói.
“Hiệu trưởng Thẩm yêu tâm, tôi sẽ cố hết sức giữ gìn trật tự an toàn tốt đẹp của trường học.” Diệp Quân Lãng nói.
Thẩm Trầm Ngư định chế giễu vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại, bởi vì không biết tại sao, cô lại cảm nhận được sự tin phục đến từ Diệp Quân Lãng.
Giống như chỉ cần hắn đã nói, chắc chắn có thể nói được làm được, vừa mạnh mẽ vừa tự tin.
Đi vào văn phòng, đột nhiên Thẩm Trầm Ngư không biết nên nói gì, cuối cùng cô nói thẳng: “Vừa rồi tôi đã gọi điện nói chuyện với hiệu trưởng Tạ.
Tôi đồng ý để anh đảm nhiệm chức bảo vệ ở đại học Giang Hải, tiếp theo anh có thể đi bộ an ninh xử lý thủ tục nhập chức.”
“Cảm ơn. Sau này tôi sẽ làm tốt công việc của mình, chia buồn giải nạn với hiệu trưởng Thẩm”
Diệp Quân Lãng thề thốt.
“Làm tốt công việc của anh là được, không cần chia buồn giải nạn với tôi.”
Thẩm Trầm Ngư tức giận nói.
Diệp Quân Lãng nghe ra được hiệu trưởng xinh đẹp đang rất không vui, có lẽ còn tức giận vì hiểu lầm lúc trước.
Nói cũng đúng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy tức giận khi bị một người đàn ông ngang ngược đè trên giường, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng Diệp Quân Lãng cũng không lo lắng, chỉ cần hắn còn ở lại trường đại học Giang Hải, hắn sẽ có rất nhiều thời gian cải thiện ấn tượng về mình trong cảm nhận của hiệu trưởng xinh đẹp.
“Đúng rồi, cảm ơn anh về chuyện vừa rồi." Thẩm Trầm Ngư nói.
“Đó là điều tôi nên làm.” Diệp Quân Lãng mỉm cười.
Thẩm Trầm Ngư không muốn nói chuyện với người này, nhưng nhớ lại chuyện ở cổng trường, trong lòng cô vẫn còn có mấy điểm đáng nghỉ, không nhịn được hỏi: “Sao anh biết mấy tên du côn kia vừa ăn cướp vừa la làng?”
Diệp Quân Lãng nói: “Sinh viên kia gầy yếu, người đơn lực yếu, từ ăn mặc đến sắc mặt, chỉ là một sinh viên bình thường.
Còn đối phương là các phần tử xã hội hung ác. Hơn nữa, nếu thực sự ăn trộm, cô cho rằng ăn trộm này dám can đảm ra tay với đám người kia?
Rõ ràng tự tìm đường chết. Đừng nói kia chỉ là một sinh viên bình thường. Cho nên tôi mới khẳng định đám người kia vu oan giá họa, vừa ăn cướp vừa la làng.”
Thẩm Trầm Ngư gật đầu, phân tích này cũng rất hợp tình hợp lý.
Thật ra, Diệp Quân Lãng cũng không nói hết mọi chuyện.
Lúc xảy ra chuyện, Thẩm Trầm Ngư chạy đến cổng trường, Diệp Quân Lãng cũng thầm đuổi theo.
Nhưng lúc đến cổng trường hắn không ra mặt luôn mà đứng một bên quan sát cục diện, tìm hiểu sự việc.
Hắn nhìn ra được đám người Bá Ca có vấn đề, lúc chú ý đến sinh viên tên Hứa Nhạc kia, đột nhiên nhìn thấy trong túi quần của Hứa Nhạc có một đoạn dây xích vàng.
Nhưng rõ ràng Hứa Nhạc không biết chuyện này, sắc mặt tức giận, nhìn chằm chằm đám người Bá Ca, phản bác lại lời bôi nhọ của bọn họ.
Ngay lập tức Diệp Quân Lãng nghĩ đến một tình huống, đám người Bá Ca mất vòng cổ thật, nhưng chính bọn họ đã nhét vòng cổ vàng này vào trong túi quần của Hứa Nhạc, sau đó tự biên tự diễn cảnh tượng bắt trộm.
Sau đó Diệp Quân Lãng lén lút vòng đến phía sau Hứa Nhạc, đụng nhẹ vào cậu ta, lúc Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn xung quanh, hắn đã lấy chiếc vòng cổ vàng kia ra khỏi túi quần của Hứa Nhạc.
Chuyện tiếp theo đám người Thẩm Trầm Ngư cũng nhìn thấy, Diệp Quân Lãng cố ý dùng lời nói chọc tức Bá Ca, làm cho Bá Ca chủ động xô xát với hắn, sau đó âm thầm nhét vòng cổ vàng vào trong túi quần của Bá Ca.
Trong quá trình xô đẩy suýt nữa vung tay đánh nhau, Bá Ca cũng không cảm nhận được trong túi có thêm đồ.
Đây cũng là lý do tại sao lúc Bá Ca móc chiếc vòng cổ vàng từ trong túi quần ra, sắc mặt của hắn ta và đồng bọn lại như gặp quỷ.
“Không biết đám người kia là ai, hy vọng sau này đừng xảy ra mấy chuyện như vậy nữa." Thẩm Trầm Ngư nói.
“Hiệu trưởng Thẩm yêu tâm, tôi sẽ cố hết sức giữ gìn trật tự an toàn tốt đẹp của trường học.” Diệp Quân Lãng nói.
Thẩm Trầm Ngư định chế giễu vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại, bởi vì không biết tại sao, cô lại cảm nhận được sự tin phục đến từ Diệp Quân Lãng.
Giống như chỉ cần hắn đã nói, chắc chắn có thể nói được làm được, vừa mạnh mẽ vừa tự tin.