---------------
Nhìn gương mặt khó coi của Vương tổng, Bạch Hoa Càn lại hiền từ nói: "Đúng rồi, con đi mua chút túi xách với trang sức đi, không cần tiết kiệm, cha chuyển thêm cho con một ít tiền vào thẻ, cứ thoải mái mà tiêu. Con là con gái yêu của cha, cha kiếm tiền còn không phải là để cho con tiêu hay sao?"
"Chào chú Bạch, cháu sẽ chuyển lời của chú cho Trà Trà."
Nghe được giọng nói của thiếu niên bên đầu dây bên kia, Bạch Hoa Càn sững sờ, giọng của hắn liền cao lên tám quãng vì kinh ngạc, "Cậu là ai!?"
"Tống Tuyên."
"Bạch Trà đâu!?"
"Đang ngủ ở bên cạnh."
"Cái, cái gì!?"
Giọng nói của thiếu niên như đè thấp xuống, nhỏ giọng, "Trà Trà còn muốn ngủ nướng, cháu ngắt điện thoại trước."
Sau đó điện thoại liền dứt khoát bị cúp máy.
Bạch Hoa Càn nhìn giao diện cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, đầu óc mông lung mãi không nghĩ được cái gì.
Vương tổng bên cạnh vui sướng khi có người gặp họa, hỏi: "Bạch tổng, con gái ông xảy ra việc gì sao?"
"Vương tổng nói đùa." Bạch Hoa Càn lập tức mang trạng thái chiến đấu, nở một nụ cười đầy giả tạo điển hình, "Tôi vừa mới biết Trà Trà mua thêm cổ phiếu tiềm năng khác mà không nói gì, chắc là sẽ lại kiếm được không ít tiền. Tôi cũng chỉ cảm thán đầu óc kinh doanh của con nhóc kia. Haizz, đúng như Vương tổng nói hổ phụ vô khuyển tử, tuy nó là con gái nhưng cũng không thua kém con trai nhà người khác."
Vương tổng ha hả hai tiếng.
Thật ra lúc này Bạch Hoa Càn rất đang vò đầu bứt tai. Nghiệt nữ kia tại sao lại đem em của Tống Trình lừa tới? Xem ra bọn họ thực sự là cái loại quan hệ kia, chẳng lẽ nó vừa vì muốn trả thù Tống Trình, vừa muốn tìm một cái thế thân để an ủi bản thân!?
Chung cư ở bên kia.
Bạch Trà từ trong phòng ngủ đi ra, cô nhìn Tống Tuyên đang ngồi ở trên sô pha hỏi: "Vừa rồi có ai gọi điện cho chị sao?"
Tống Tuyên ngoan ngoãn trả lời, "Chú Bạch gọi tới, nói cô cứ thoải mái tiêu tiền không cần tiết kiệm."
Bạch Trà trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, lão cha già kia của cô đang muốn diễn tiết mục cha hiền con ngoan à? Cô lấy điện thoại của mình từ trong tay Tống Tuyên, mắt nhìn nhật ký cuộc gọi, thuận miệng hỏi một câu: "Có người gọi điện thoại sao em không gọi chị?"
"Tôi thấy cô đi vào phòng ngủ, nên nghĩ cô vẫn còn muốn đi ngủ tiếp."
Bạch Trà nhìn về phía Tống Tuyên, đáy mặt trong suốt đều là vẻ vô tội và ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Ánh mắt Tống Tuyên có chút ảm đạm, "Có phải tôi làm sai rồi không?"
"Không có." Cô kiềm chế ánh mắt hoài nghi của mình, vừa cắm sạc điện thoại vừa nói: "Chị chỉ vào lấy sạc điện thoại thôi. À đúng rồi, em còn phải đến trường nữa. Đi thôi, chị đưa em đi, tiện dẫn em đi ăn sáng."
Tống Tuyên hơi hơi mím môi, cúi đầu nghịch chiếc móc chìa khóa dâu tây trong tay, không nói câu gì.
Ngày hôm qua sau khi bọn họ ăn cơm nước xong trời liền mưa to, vì chung cư của Bạch Trà gần cho nên cô đã lịch sự mời Tống Tuyên tiến vào ngồi một lát, nhưng trận mưa kia liền cả một đêm, cho nên cuối cùng Tống Tuyên đã ở lại và ngủ ở phòng ngủ phụ tạm một đêm.
Bạch Trà nhanh chóng trang điểm, thay bộ đồ ngủ rồi cầm chiếc điện thoại đã sạc đầy, vừa mới bước ra khỏi cửa thì nhận được thông báo có cuộc gọi. Cô vừa ấn nhận cuộc gọi thì trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt, lúc này cô mới nhận ra rằng cô vừa nhận được cuộc gọi video.
Bạch Trà vốn dĩ muốn ngắt điện thoại, nhưng qua video liền thấy tình trạng không thích hợp của người trong hình, cô hỏi: "Mai Du Tâm, cậu uống say rồi?"
- ------------
Miểu: Mình thay đổi cách xưng hô của Tống Tuyên là do theo diễn biến tâm lý của nhân vật nha.
Dạo này bị bận quá, cố gắng tới cuối tuần hoàn thành vị diện này