Chương 24: Tìm việc làm
Người phụ nữ này… Anh nhíu mày, chẳng lẽ, người phụ nữ này thực sự là biết thuật thôi miên? Nếu không, tại sao anh lại có phản ứng dị thường như vậy?
Mấy năm nay, có kiểu quyến rũ nào mà anh chưa từng gặp qua chứ?
Nhưng có thể là năm đó đột nhiên có Ninh Thiên Vũ khiến cho bản thân anh có bóng ma, có lúc rõ ràng là rất muốn tìm cách, nhưng mà nghĩ đến Ninh Thiên Vũ, anh lại liền mất hứng.
Càng đừng nói, hiện giờ vẫn đang ở trong nhà, Ninh Thiên Vũ lại còn ở ngay cách vách.
Anh thu hồi tầm mắt, bất kể như thế nào đều đè nén xuống sự thay.
đổi bất thình lình này của thân thể.
Hít một hơi thật sâu, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Thẩm Ngọc Lam nói: “Đừng ở chỗ tôi làm chuyện khiến người ta kinh tởm, nhanh cút đi.”
Thẩm Ngọc Lam nhẹ nhàng thở ra, cô thè lưỡi, trời mới biết, cô căng thẳng như thế nào!
Từ trên bàn nhảy xuống, cô mặc lại áo khoác, đi đến sau lưng anh, thật cẩn thận hỏi han: “Vậy, anh đây là, đáp ứng tôi rồi?” Giọng nói mềm mại kia, làm cho Ninh Nhất Phàm không nhin được mà nuốt nước bọt.
“Ừ” Âm thanh không quá lớn, nhưng lại đủ để Thẩm Ngọc Lam thở phào.
Ngày thứ ba, sau khi nhà họ Ninh tìm được bảo mẫu mới, Thẩm Ngọc Lam liển rời khỏi nhà họ Ninh.
Ngày thứ ba, sau khi nhà họ Ninh tìm được bảo mẫu mới, Thẩm Ngọc Lam liển rời khỏi nhà họ Ninh.
Ninh Thiên Vũ dường như đã ý thức được sự tình đã không còn cách vãn hồi, nhưng vẫn may sau lần khóc nháo ấy, cậu đã xin được Thẩm Ngọc Lam nếu có thời gian thì nhất định phải đến chơi với cậu nhiều hơn.
Thẩm Ngọc Lam vốn dĩ muốn quay về thành phố W, ở nơi đó cô có lẽ là quen thuộc hơn, nhưng cô lại không muốn rời xa Ninh Thiên Vũ, nên cuối cùng vẫn quyết định tìm công việc ở thành phố C.
Do hạn chế của dung mạo, cô không thể thuê chung phòng với người khác, chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại thành.
Sau đó, cô liền lên mạng tìm công việc, đáng tiếc, bằng cấp của cô quá thấp, lại không có kinh nghiệm gì, dường như tất cả đều bị loại ngoại trừ nhân viên quét dọn với nhân viên phục vụ, mà hai nghề này cô đều không muốn làm.
Ở sâu trong nội tâm, cô vẫn còn sĩ diện và sự kiêu ngạo của bản thân, lúc trước ở nhà họ Ninh làm bảo mẫu, đó là vì Ninh Thiên Vũ, hiện giờ cô không muốn sống kém người khác bậc nào cả.
Tuyển gấp nhân viên trang điểm…
Một thông báo tuyển dụng lọt vào tâm mắt cô, Thẩm Ngọc Lam liếc mắt một cái liền sáng ngời, đúng rồi, tại sao cô không đi làm nghề trang điểm cơ chứ?
Lúc mẹ cô còn sống nghiên cứu rất nhiều về hoá trang, sau này bà còn thay cô che giấu đi dung nhan thật sự, cũng giúp cô ngày ngày luyện tập. Kĩ thuật trang điểm của cô mặc dù hơi kém so với mẹ nhưng cũng là dày công tôi luyện mà thành.
Nghĩ vậy, cô thuận tiện liên hệ luôn với đối phương, gọi một cuộc điện thoại qua đó.
Đối phương có vẻ là đang rất vội vã tìm người, nên liền để buổi chiều cô đến thử việc.
Thẩm Ngọc Lam trong lòng mừng thầm.
Nhìn dung nhan mộc mạc của chính mình trong gương, cô gỡ xuống một lớp da giả, thuận theo mái tóc dài buông xuống trước người lộ ra một làn da trắng hồng phấn nộn không tỳ vết, đôi môi hơi mỏng, mềm mại ươn ướt…
Đây rõ ràng là một dung nhan tuyệt thế, vậy mà lại…
Hai mươi ba tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái, cô cũng muốn nghe người ta ngợi ca, cũng muốn được người ta chú ý, nhưng cô tin tưởng mẹ làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân cả.
Huống hồ nếu cô lộ ra gương mặt thực sự, vậy thì quan hệ của cô với Ninh Thiên Vũ có lẽ sẽ không giấu diếm được nữa.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn là đem hộp hoá trang ra, thuần thục thay cho mình một diện mạo khác.
Người ta trang điểm, là để che giấu nhược điểm, khoe ra ưu điểm, còn cô trang điểm lại là chỗ nào đẹp thì che chỗ đó đi, xấu chỗ nào, thì lại bày nó ra…
Lên xe công cộng, cô dùng Zalo gửi cho Ninh Thiên Vũ bức ảnh của một căn phòng, nói cho cậu biết là cô đã tìm được phòng rồi, không cần lo lắng.
Tin nhắn trả lời rất nhanh đã đến: “Mẹ nhỏ, nơi này nhìn cũng đơn sơ quá, con có tiền, con thuê cho mẹ một căn phòng lớn hơn nhé?”
Thẩm Ngọc Lam cười dịu dàng, đáy lòng của đứa trẻ này thiện lương như vậy, lại thật không giống ba của cậu mà, không biết xấu hổ như vậy, lại còn phúc hắc nữa…
“Chuyện lần trước con đã quên rồi sao? Lại muốn có lòng tốt xong gây ra chuyện xấu nữa hả?” Chuyện đó đã biến thành nỗi ân hận của Ninh Thiên Vũ, Thẩm Ngọc Lam nói như vậy, mặc dù cô biết là không phải thế, nhưng mà cô biết tính cách của Ninh Thiên Vũ, cô không làm như vậy thì tên nhóc thối này phỏng chừng chuyện gì cũng có thể làm ra.
Quả nhiên, Ninh Thiên Vũ trả lời lại một chữ ok.
Đến nơi phỏng vấn, Thẩm Ngọc Lam có chút kinh ngạc, hoá ra nơi cô đến phỏng vấn là một công ty người mẫu, thoạt nhìn quy mô công ty thì rất lớn, nhờ vào tài trang điểm điệu nghệ của mình, cô đã thành công được tuyển chọn.
Lúc từ công ty về tới nhà đã là hơn tám giờ tối rồi, đây lại là trạm xe công cộng, cô không ngờ lại gặp Ninh Thiên Vũ đang đứng đợi ở trạm xe, cô nhíu mày nói: “Ninh Thiên Vũ, muộn như vậy rồi sao con còn chạy ra đây?”