• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giờ đồng hồ sau, Lâm Kỳ đứng trước một chiếc máy vi tính trong trung tâm Kĩ thuật hình sự, Tiểu Tống đứng bên cạnh, chỉ vào màn hình, nói: “Anh Lâm, đoạn video này rất thú vị, 10 giờ 19 phút, Chu Tuệ Như xách đồ ăn đi qua máy quay camera, hướng về phía con sông. 10 giờ 20 phút, cũng chính là khi cô ta rời khỏi máy quay một phút, có một người đàn ông bước rất nhanh lướt qua máy quay, cũng hướng về phía bờ sông. 10 giờ 39 phút, người đàn ông đó cõng Chu Tuệ Như lại một lần nữa xuất hiện ở trong máy quay, hướng về phía khu dân cư.”

Lâm Kỳ thoáng nheo mắt, quay người, tính toán một chút, nói: “Từ vị trí máy quay đến địa điểm xảy ra vụ án bên sông khoảng cách chừng năm, sáu trăm mét, theo tốc độ bước chân của Chu Tuệ Như, đoạn đường này đi mất khoảng ba phút. Trừ khoảng thời gian đi về hai đoạn mất sáu phút, cũng có nghĩa là Chu Tuệ Như đã ở lại bên sông mười bốn phút. Ừm… ở lại mười bốn phút, đúng là khá lâu đấy, Từ Thiêm Đinh động tay động chân với cô ta, hai người xảy ra giằng co, dù thế nào cũng không cần đến mười bốn phút nhỉ?”

Tiểu Lý đứng bên cạnh nói: “Em nhớ là sau khi ngã bị thương ở chân, ngồi ở bên đường một lúc, có lẽ là cô ta ở bên đường chăm sóc vết thương cũng mất không ít thời gian.”

Lâm Kỳ nói: “Nhưng nếu như vậy, người đi đường chắc sẽ chú ý đến bên đường có một gái bị thương, nhưng khi các cậu đi hỏi thăm những người xung quanh, có ai nhắc đến tình huống này không?”

Tiểu Lý lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng điều này cũng không thể chứng minh cô ta nói dối mà, vào thời gian đó vốn có rất ít người đi qua con đường đó.”

Lâm Kỳ nói: “Nếu đã ít người vậy thì càng dễ chú ý thấy bên đường có người bị thương.”

Tiểu Lý nói: “Có thể có người nhìn thấy, nhưng trong số những người bọn em phỏng vấn vẫn chưa gặp.”

Lâm Kỳ nói: “Tình hình về người nam giới đi cùng với Chu Tuệ Như, các cậu đã hỏi chưa?”

Tiểu Tống nói: “Sáng nay cô ta nói là có một người bạn nhìn thấy cô ta ngã, thấy cô ta không thể đi được bèn cõng cô ta về. Tình hình cụ thể thì bọn em chưa tiện hỏi kĩ.”

Lâm Kỳ nói tiếp: “Người nam giới đó lần đầu tiên xuất hiện trong máy quay, bước đi rất nhanh như thể nóng lòng muốn làm một việc gì đó, ừm… cần phải điều tra thật kĩ người đàn ông này. Trong vụ án này, hung thủ đã đâm ba nhát dao, hơn nữa còn kéo thi thể vào trong lùm cây, còn dùng một số thủ đoạn để tiêu hủy chứng cứ, vốn dĩ tôi cảm thấy khả năng một cô gái làm được việc này là rất thấp bây giờ cộng thêm người đàn ông này thì ừm… có thể làm được rồi.”

“Nhưng trên người nam giới này không có vết máu,” Tiểu Lý nói, “Bác sĩ pháp y Cổ nói hung thủ liên tiếp đâm ba nhát dao, trong đó một nhát đâm thẳng vào tim, khi rút dao ra chắc chắn sẽ phụt ra một lượng máu lớn, bắn vào người hắn.”

Lâm Kỳ nhìn Tiểu Lý, nói: “Ánh sáng trong máy quay không tốt lắm, sao cậu có thể nhận ra là trên người anh ta không có vết máu.”

Tiểu Lý nói: “Nếu như trên người anh ta dính máu, người đi qua trên đoạn đường này chắc chắn sẽ nhìn thấy.”

Lâm Kỳ gật đầu, trên người nếu dính khá nhiều máu, cho dù là buổi tối thì cũng rất dễ khiến những người đi bên cạnh chú ý tới. Tiếp đến, ánh mắt anh hướng tới Chu Tuệ Như, cô mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, nhưng cô được người nam giới cõng trên lưng, càng không thể nào phán đoán được trên người cô ta có dính máu hay không, có thể… có thể trên người cô ta có vết máu nên mới để người nam giới cõng, để tránh không để người ta phát hiện ra thì phải…

Nhưng là một cô gái có thể đâm Từ Thiêm Đinh ba nhát dao, không đến nỗi như vậy chứ.

Trong lúc anh đang băn khoăn, từ phía sau lưng truyền tới một giọng nói: “Hai người bọn họ không thể nào là hung thủ được.”

Lâm Kỳ quay người lại, nhìn thấy bác sĩ pháp y Cổ, liền hỏi: “Vì sao?”

“Anh quên rồi à, Từ Thiêm Đinh bị giết hại lúc 10 giờ 50 phút, khi cậu ta gọi điện thoại cho Trương Binh. Trương Binh khẳng định chắc chắn giọng nói trong điện thoại là của Từ Thiêm Đinh, chứng minh cuộc điện thoại này không phải là ngụy tạo. Thế nhưng vào 10 giờ 39 phút tối, hai người bọn họ xuất hiện trong máy quay camera, lúc sau không hề quay trở lại, đương nhiên họ cũng có thể là sau khi đi qua máy quay lại vòng sang đường không có máy quay để quay trở lại hiện trường vụ án để giết người. Nhưng tôi vừa mới nhìn bản đồ, cho dù là đi vòng qua con đường gần nhất ở bên cạnh, trừ khi cả chặng đường phải chạy rất nhanh, nếu không thì cũng không thể nào kịp quay trở lại hiện trường vào lúc 10 giờ 50 phút để giết người, điều đó chứng tỏ cả hai người bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”

Lâm Kỳ chợt cứng họng, Từ Thiêm Đinh bị người ta tấn công vào lúc đang gọi cuộc điện thoại đó, thời gian của cuộc điện thoại là 10 giờ 50 phút tối, nhưng Chu Tuệ Như và người nam giới đó đã rời khỏi đó lúc 10 giờ 39 phút, và sau khoảng thời gian đó bất luận thế nào cũng không thể nào quay lại để giết người. Đây gần như là bằng chứng ngoại phạm vô cùng vững chắc.

Bác sĩ pháp y Cổ nói tiếp: “Thân phận của người nam giới này tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng chỉ xét từ tình hình của Chu Tuệ Như thì thấy cô ta thiếu khả năng để phạm tội trong vụ án này. Trong vụ án này, hung thủ đã phá hoại phần lớn các chứng cứ lưu lại ở hiện trường vụ án, bao gồm cả móng tay của nạn nhân. Chắc anh vẫn nhớ trong móng tay của nạn nhân toàn là bùn đất chứ? Móng tay của nạn nhân đã bị hung thủ cắt tỉa, hơn nữa còn moi sạch những thứ trong đó ra, rồi lại vùi tay xuống đất. Nguyên nhân làm như vậy e là bởi vì Từ Thiêm Đinh đã nảy sinh xung đột chân tay với hung thủ, móng tay của Từ Thiêm Đinh đã cào được tổ chức da của hung thủ, trong móng tay lưu lại DNA của hung thủ. Nhưng hung thủ sau khi xử lí sạch sẽ móng tay của Từ Thiêm Đinh, chúng ta không có cách nào lấy DNA của hắn nữa. Điều khiến tôi nghĩ mãi không thể hiểu nổi chính là những vệt máu trên người nạn nhân, những vệt máu được cứa rất tinh tế, tỉ mỉ, khoảng cách khá đồng đều, công việc này tốn không ít thời gian của hung thủ. Điều tôi không thể hiểu được chính là hung thủ sau khi giết người lưu lại hiện trường vụ án, dành thời gian cứa từng vết máu, liệu có bao hàm loại ý nghĩa gì không?”

Lâm Kỳ chau mày nói: “Có khả năng là mang ý nghĩa gì được?”

Bác sĩ Cổ lắc đầu: “Tôi không rõ, có một số hiện trường vụ án mạng hung thủ sẽ để lại một vài kí hiệu gì đó để truyền đạt thứ thông tin nào đó, ví dụ trong phim có một số vụ án mưu sát, ở hiện trường lưu lại một số kí hiệu hoặc biểu tượng mang ý nghĩa tôn giáo. Trong vụ án gần đây, Sở Công an thành phố vẫn luôn điều tra một sê-ri vụ án mà trong miệng nạn nhân đều được cắm một điếu thuốc lá Lợi Quần. Lần này nửa thân trên của nạn nhân đều bị cứa nhiều vệt máu, tôi đã lật giở rất nhiều tài liệu của các vụ án khác, không có những ghi chép tương tự, cho nên cũng không thể nào phán đoán được hàm nghĩa của nó.”

Lâm Kỳ gật đầu với vẻ không cam tâm nói: “Cho dù là như vậy thì ngày mai tôi vẫn cứ đi tìm Chu Tuệ Như, dù sao thì cô ta cũng lưu lại hiện trường xảy ra vụ án những mười bốn phút, sau khi bị thương ngồi ở bên đường nhưng lại không có người đi đường nào làm chứng, tôi muốn xem xem cô ta giải thích như thế nào. Phải rồi, anh Cổ, hình dạng của hung khí đã xác định được chưa?”

Bác sĩ pháp y Cổ giơ ra một tấm ảnh, nói: “Theo như sơ đồ hình dạng của vết thương, mô hình hung khí làm ra trông giống như con dao gọt hoa quả thông thường, không phải là dao găm chuyên dùng để giết người.”

“Dao gọt hoa quả?” Lâm Kỳ cầm bức ảnh nhìn một lúc trầm tư suy ngẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK