Chương 239
Hăn từ trước tới giờ chưa bao giờ nói đùa.
Hắn muốn Đông Hải trở thành một khối thép bền chắc, một nơi cấm địa, đây không phải lời nói đùa!
Những tên này lần lượt hết tên này đến tên khác đến gây chuyện, thật sự cho rằng hắn không dám ra tay ác độc?
Giang Ninh chỉ là không thèm động vào mấy con bọ này mà thôi!
Dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết thì có thể tính là gì! r Á “Mây…”
Giọng Lục Tầm run rẩy: “Mày dám..”
“Rắc!”
Hắn chưa nói xong thì Giang Ninh đã giãm mạnh chân Xuống, Giang Ninh không gì là không dám!
Bạo Long nằm rạp xuống đất, tứ chỉ gãy rời, miệng nôn máu, cả người co rúm trừng mắt nhìn Giang Ninh giãm chết Lục Tâm đang sống sờ sờ, hản muốn đứng lên nhưng không thể động đậy nổi.
“Qcọc..”
Miệng hán phun máu òng ọc.
Đáng sợt Mặt Bạo Long nào còn vẻ ngông cuồng và kiêu căng nữa?
Ánh mắt hắn chỉ toàn sợ hãi.
Sợ hãi con ác quỷ mang tên Giang Ninh!
Rốt cuộc đây là thứ gì, còn mạnh hơn so với thời trẻ của Tàn Kiếm!
Bọn họ chỉ dám đợi Tàn Kiếm già rồi mới quyết định ra †ay, mà cho dù như vậy thì khi đối mặt với Tàn Kiếm tuổi đã già thì bọn họ cũng phải hợp lực của ba người mới có thể nắm chắc phần thắng Tàn Kiếm.
Nhưng đối mặt với Giang Ninh, Bạo Long cảm thấy như đang ở bên bờ vực sâu, không cần biết là ai thì cũng chỉ còn con đường chết!
Hắn sợ, hắn hối hận, hiện giờ điều hẳn lo nhất không phải là mình chết, mà là Lục Tâm chết rồi thì anh cả Lục Thiên sẽ giận giữ, chắc chắn bọn họ sẽ đến tìm Giang Ninh báo thù…
Một khi như vậy thì nhà họ Lục sẽ xong đời!
Không thể đánh bại được Giang Ninh!
Bạo Long trợn trừng mắt nhìn Giang Ninh, hắn muốn về, hắn muốn nói cho Lục Thiên, không được đến Đông Hải!
Chết cũng không được đến!
Nhưng hắn không còn cơ hội.
“Đại, đại ca… đừng đến Đông Hải… không được đến Đông Hải Bạo Long thì thào.
Giang Ninh liếc hắn, hừ lạnh: “Quăng chúng xuống biển.”
Dứt lời, Giang Ninh không thèm nhìn thêm nữa, xoay người bước vào suối nước nóng.
Chẳng mấy chốc có người đi đến kéo xác hai người Lục Tâm và Bạo Long đi, không khác gì đang kéo một con chó chết.
Mặt đất được lau sạch bóng, tất cả đều khôi phục lại như thường, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
‘Trút ra xong, cơn giận trong lòng Giang Ninh cũng vơi đi.
Dám phá rối hắn với Lâm Vũ Chân, cho dù là quyền vương tung hoành sàn đấu vật Đông Âu cũng không có lá gan đó.
“Giang Ninh?”
Nghe thấy tiếng động, Lâm Vũ Chân khẽ gọi thử.
“Ừm”
Xác nhận là Giang Ninh rồi, cô mới yên tâm.
Lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ, trong lòng có hơi lo lắng.
Giang Ninh không xuống bể, chỉ ngồi xuống lấy khăn lau người, chuẩn bị mặc quần áo, nếu Lục Tâm tìm đến rồi vậy thì mấy tên Lục Thiên chắc chắn cũng sẽ đến nhanh thôi.
Giang Ninh đã nhảy vào bàn cờ ông Phó bày ra, nhưng hán tuyệt đối sẽ không làm theo kế hoạch của ông Phó.
Nếu muốn mượn đao của hán thì ông Phó cũng phải trả một cái giá tương tự.
“Anh định đi à?”
Lâm Vũ Chân đứng dậy, cơ thể uyển chuyển, lộ ra không sót tí nào.
Cô bước ra sau Giang Ninh, cầm lấy khăn trong tay hắn: “Em lau giúp anh”
Giang Ninh gật đầu không nói gì.
“Lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Vũ Chân cẩn thận lau nước trên người Giang Ninh, dịu dàng hỏi.
“Không có gì, có hai con chó hoang chạy vào, anh đuổi đi rồi”
Giang Ninh đáp bừa.
Lâm Vũ Chân không thèm để ý lời Giang Ninh là thật hay giả, cô chỉ chú ý đến những vết sẹo chẳng chịt sau lưng Giang Ninh.
Ngón tay cô vô ý chạm vào một chỗ, tựa như bị điện giật, vội thu tay lại.
Nhìn vết sẹo dữ tợn, trước khi được chữa trị thì chắc là đã chảy nhiều máu lắm nhỉ?
Nhiều sẹo như vậy, rốt cuộc Giang Ninh đã trải qua, đã chịu biết bao lần bị thương, mỗi lần bị thương bên người có ai chăm sóc hay không?