Chương 233 : Nguy hiểm
Khả Hân và Đình Phong bị bịt mắt và trói bằng dây thừng ngay khi vừa đặt chân lên chiếc Xe mà tên bắt cóc mô tả.
Trong này đã có sẵn hai tên cầm vũ khí khống chế bọn họ. Nếu là bình thường, chỉ bằng một tay Khả Hân hoặc Đình Phong cũng có thể hạ chung Tuy nhiên lúc này bé Bin đang ở trong tay nhóm người này, bọn họ tuyệt đối không được phép manh động. Tốt nhất là ngoan ngoãn giơ tay chịu trói để bọn chúng đưa hai người tới chỗ giam giữ bé Bin.
Thời gian trôi qua một cách cực kỳ chậm chạp. Khả Hân và Đình Phong đã ngồi trên xe rất lâu. Con đường cũng từ bằng phẳng dễ di trở nên gập ghềnh, xóc nảy.
May mắn khi bọn họ muốn mở miệng hỏi thì chiếc xe bỗng dừng lại. Cả hai bị lôi xềnh xệch xuống và kéo tới một nơi nào đó.
“Anh Văn, em đưa bọn chúng tới rồi.
Tên đang đứng bên cạnh Khả Hân lên tiếng nói với người có vẻ là thủ lĩnh của nhóm bắt cóc.
Gã thủ lĩnh kia cười vui vẻ, nói vài câu khen ngợi rồi ra lệnh tháo dải băng đen trên mắt hai người.
Đôi mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng sau một thời gian dài chìm trong bóng tối làm Khả Hân phải nheo mắt lại để thích nghi.
Khung cảnh trước mặt dần dần hiện rõ. Khả Hân phát hiện bọn họ đang đứng trong một căn nhà hoang đã mất nóc.
Rác rưởi và cỏ dại mọc um tùm khắp nơi. Khi ánh mắt cô chạm phải kẻ đang đứng đối diện mình, thân hình cô bỗng cứng lại bởi vì kẻ đó không phải là ai khác mà chính là Văn Sẹo.
Đình Phong cũng đã nhận ra kẻ này. Bốn năm trước, vụ Khả Hân, Thanh Sơn và Cát Tiên suýt nữa làm oan hồn dưới họng súng của hắn anh vẫn nhớ như in.
Văn Sẹo cùng đồng bọn bị truy tổ trước pháp luật với nhiều tội danh nghiêm trọng. Riêng Văn Sẹo bị đề xuất mức án tử hình.
Tuy nhiên, anh sao có thể để cho hắn chết một cách dễ dàng như vậy. Bằng các mối quan hệ và tiền bạc, anh thuê người bào chữa cho hắn xuống mức chung thân.
Mục đích là muốn hắn trả giá vì những tội lỗi đã gây ra và chịu đau khổ đến cuối đời. Quả nhiên, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Văn Seo ở trong tù không thiếu bị người của anh hành hạ đến sống dở chết dở.
Sau đó, có quá nhiều biến cố xảy đến với anh nên sự tồn tại của Văn Sẹo cũng từ đó bị lãng quên.
Không ngờ có ngày anh lại trông thấy kẻ tưởng chừng sẽ chết mục xác trong tù đường hoàng đứng trước mặt anh, còn có thể bắt cóc con trai anh nữa.
“Tụi bay ngạc nhiên lắm đúng không?” Văn Sẹo cười hềnh hệch, đưa tay vuốt đám râu mọc lởm chởm trên mặt. Khi hắn làm hành động này, Đình Phong phát hiện cánh tay hắn cong vẹo một cách kỳ cục.
Nhận ra ánh mắt của Đình Phong, Văn Sẹo thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên tàn bạo: “Mày thấy thân thể rách nát của tao rồi đấy.
Bốn năm trong tù, tao bị nhóm người đó hành hạ mỗi ngày. Chúng đập gãy tay chân tao rồi ngụy.
tạo chứng cớ là tao không cẩn thận bị ngã để che mắt đám coi tù ngu xuẩn.” Nếu không phải một lần tao nghe lỏm được cuộc dối thoại của bọn chúng, có lẽ cả đời này cũng không biết được bọn chúng thực ra chỉ là con rối bị người khác sai khiến.” “Hoàng Đình Phong, khi biết được chuyện này, tao hận không thể lập tức trốn thoát khỏi đó để tìm mày tính sổ. Đáng tiếc là đến tận ngày hôm nay tao mới có cơ hội này” Văn Sẹo khập khiễng lao tới, dùng một ống sắt lớn đập thằng vào người Đình Phong làm anh rên lên một tiếng và cúi gập xuống vì đau.
Do bản thân vẫn bị trói chặt nên Đình Phong không thể nào phản kháng được.
Ngay khi hấn lại giơ cao ống sắt và muốn giáng xuống người anh thì Khả Hân đã xông tới đạp một cước vào bụng khiến hắn ngã ngửa về Sau.
“Đình Phong, anh thế nào rồi.” Khả Hân quỳ xuống bên cạnh Đình Phong lo lắng hỏi han “Không…sao.“ Đình Phong cắn răng đứng dậy. Anh sẽ không nói cho Khả Hân biết tình trạng của bản thân lúc này.
Hai ngày trước anh bị Denis Trần đánh bị thương. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiển phản ứng chậm chạp hơn hẳn. Do đó mới dễ dàng trúng đòn của Văn Sẹo nhanh đến vậy.
“Bốp”” “Con khốn cũng lợi hại gớm” Văn Sẹo vung tay tát Khả Hân một cái làm.
bên má cô in đậm năm đầu ngón tay.
Đình Phong đau lòng vô cùng, vội vàng trừng mắt nói với Văn Sẹo.
“Kẻ thù của mày là tao, tha cho cô ấy và Đình Vũ, mày muốn xử lý tao thế nào cũng được.” “Đình Phong, không cần nói lý với hắn.
Anh nghĩ hắn đã dụ chúng ta đến đây còn có thể thả chúng ta ra ngoài sao?” Khả Hân biết hôm nay bọn họ gặp phải vấn để lốn. Chẳng qua, cô không muốn Đình Phong phải cúi đầu năn nhỉ vô ích.
“Khả Hân, xin lỗi em, là anh liên lụy đến em và con. Dù thế nào, anh không để hai người xảy ra chuyện.” Đình Phong nhìn Khả Hân bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Hôm nay, cho dù anh có mất mạng cũng tuyệt đối không để cho Khả Hân và bé Bin gặp chuyện.
“Bốp, bốp, bốp.” “Tình cảm mới thắm thiết làm sao.” Đột nhiên tiếng vỗ tay và giọng nói chế nhạo từ bên ngoài vang lên. Đình Phong và Khả Hân quay đầu về phía sau thì nhận ra một bóng dáng mảnh mai đang đi tới.
“Chết tiệt, Hoàng Ly, cô đã làm gì thằng bé?” Khả Hân gào lên khi nhìn thấy bên cạnh Hoàng Ly là một tên đô con đang vác bé Bin và tô bạo ném xuống nền nhà bẩn thu.
Đôi mắt bé Bin nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Cho dù Khả Hân và Đình Phong lớn tiếng gọi thế nào cậu cũng không tỉnh lại “Đừng lo, nó chỉ bị trúng thuốc mê mà thôi.” Hoàng Ly cong môi, ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của bé Bin, lầm bẩm: “Kể ra suốt bốn năm nay tôi cũng là người góp phần chăm sóc nó lớn lên, đâu nhẫn tâm làm tổn thương nó.” Vừa dứt lời, móng tay dài sắc nhọn của cô ta đã vạch một đường trên cổ bé Bin, để lại một dấu máu dài.
Vết thương gây đau đớn nên dù đang bất tỉnh nhưng hai hàng lông mày bé Bin vẫn nhíu chặt lại giống như vô cùng khó chịu.
“Đừng.” Khả Hân đau xót muốn ngăn cản hành động ác độc của Hoàng Ly. Đáng tiếc cô đã bị tên Văn Sẹo sai người trói chặt vào chiếc cột gỗ gần đó chẳng thể làm gì được.
Đình Phong cũng bị kèm chặt hai bên, không thể nhúc nhích nổi.
“Hoàng Ly, cô có biết bản thân đang làm gì không? Mau thả Khả Hân và Đình Vũ ra ngay lập tức.” Đình Phong lạnh lùng quát vào mặt Hoàng Ly. Kể từ hồi bị Khả Hân vạch mặt trước tất cả mọi người, cô ta trốn biệt tăm biệt tích.
Có người nói rằng, Hoàng Ly đã ra nước ngoài để tránh nạn, người khác thì bảo cô ta quá xấu hổ nên chỉ trốn trong nhà, không dám vác đã vạch một đường trên cổ bé Bin, để lại một dấu máu dài.
Vết thương gây đau đớn nên dù đang bất tỉnh nhưng hai hàng lông mày bé Bin vẫn nhíu chặt lại giống như vô cùng khó chịu.
“Đừng” Khả Hân đau xót muốn ngăn cản hành động ác độc của Hoàng Ly. Đáng tiếc cô đã bị tên Văn Sẹo sai người trói chặt vào chiếc cột gỗ gần đó chẳng thể làm gì được.
Đình Phong cũng bị kèm chặt hai bên, không thể nhúc nhích nổi.
“Hoàng Ly, cô có biết bản thân đang làm gì không? Mau thả Khả Hân và Đình Vũ ra ngay lập tức.” Đình Phong lạnh lùng quát vào mặt Hoàng Ly. Kể từ hồi bị Khả Hân vạch mặt trước tất cả mọi người, cô ta trốn biệt tăm biệt tích.
Có người nói rằng, Hoàng Ly đã ra nước ngoài để tránh nạn, người khác thì bảo cô ta quá xấu hổ nên chỉ trốn trong nhà, không dám vác bị lão Khang ép buộc làm nhân tình của lão, tôi có chỗ nào không phải với anh?” “Nếu anh chịu quay về với tôi, yêu tôi thì tôi cũng chẳng thèm đụng đến một cọng tóc của nó làm gì.
Hoàng Ly điên cuồng chỉ vào Khả Hân. Vốn dĩ bộ dạng của Hoàng Ly rất xinh đẹp. Nhưng trải qua biến cố kia, thân hình ả tiểu tụy đi nhiều, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, tàn nhẫn hơn.
#Nực cười, cô không biết lời mình nói ra làm người ta cảm thấy buồn nôn sao?” Đình Phong phun ra một câu, quay đầu sang.
chỗ khác không thèm nhìn Hoàng Ly.
“Ha…ha…tôi không ngờ anh đã chán ghét tôi đến mức này rồi cơ đấy.” Hoàng Ly bật cười ha hả, âm điệu bi thương khó có thể che dấu những người ở đây.
‘Văn Sẹo tỏ ra không vui, tiến lại ôm lấy ả vỗ về an ủi; “Đừng đau lòng, hắn không cần em nhưng anh cần em. Hoàng Ly, em nhớ đã hứa gì với anh chứ?” Nằm trong lồng ngực Vặn Sẹo, thân hình Hoàng Ly hơi cứng ngắc. Ánh mắt ả tối sầm lại, cắn răng gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ, chỉ cần xong việc, em sẽ cùng anh cao chạy xa bay“
‘Văn Seo hài lòng hôn lên mái tóc của người trong lòng. Từ nhỏ, hắn là tên không cha không mẹ, lang bạt trộm cắp kiếm sống khắp nơi.
Phụ nữ đối với hắn chỉ như công cụ giúp hắn Hổ mãn nhu cầu sinh lý. Tuy nhiên, kể từ khi gặp Hoàng Ly, hắn mới biết thế nào là tình yêu.
Hắn yêu Hoàng Ly, yêu điên cuồng. Vì bảo vệ ả, hắn thà rằng nhận hết tội lỗi về mình trong vụ bắt cóc Khả Hân chứ tuyệt không khai ra cái tên của ả.
Bởi vậy, khi trốn thoát khỏi trại giam, lại biết chuyện Hoàng Ly bị hủy hoại danh dự đến mức không dám đối mặt với mọi người, hắn lập tức tìm đến ả.
Lợi dụng đám tay chân còn sót lại, Văn Sẹo điều tra được hành tung của Đình Phong và Khả Hân.
Khi Hoàng Ly biết chuyện này, ả nhanh chóng đoán ra được thân phận thực sự của Khả Hân.
Mối thù hận trào dâng trong lòng. Chính vì thế, hai người đã âm thẩm bày mưu tính kế để một lưới bắt gọn cả gia đình họ.
Đám cháy ở trong khu vực thay đồ cũng là đổ đàn em của Văn Sẹo tạo ra để nhân cơ hội bắt cốc bé Bin.
Cuối cùng, kế hoạch của hai người cũng thành công.
“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta nên bắt tay Vào việc chính thôi chứ?” Văn Sẹo buông Hoàng Ly ra và rút từ trong người một con dao sắc nhọn, liếm môi nói.
Ánh mắt của Hoàng Ly lóe lên một tia điên loạn. Ả nở một nụ cười rất tươi, nhìn chằm chằm vào Khả Hân và Đình Phong, gật đầu đáp lời: “Phải, đã đến lúc trò chơi bắt đầu.”