Hắn nắm chặt dao, ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng, trong mắt tràn đầy nôn nóng.
May là không để tên thích khách rút dao ra, nếu không thì Mộ Dung Chỉ Tình chết chắc rồi.
Một dao đâm giữa ngực, rất gần với trái tim.
Nhìn độ sâu đâm vào của con dao, chắc là đã đâm trúng trái tim rồi.
Nghĩ đến chuyện Mộ Dung Chỉ Tình có thể sẽ chết vì cứu mình, trong lòng Giang Siêu tràn đầy tự trách.
Là do hắn sơ sảy, biết rõ trong đám nạn dân có lẽ sẽ có một số nạn dân có vấn đề, vậy mà còn không chịu cẩn thận.
Nếu không phải vừa rồi Mộ Dung Chỉ Tình xả thân cứu hắn thì hắn đã lật thuyền trong mương rồi.
“Biểu tỷ, tỷ sao rồi? Tỷ đừng làm muội sợ mà!!”
Thấy dáng vẻ của Mộ Dung Chỉ Tình, Tống Ninh Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rưng rưng nước mắt nắm chặt tay Mộ Dung Chỉ Tình.
“Tỷ… không sao… Ta… tiên sinh, ngươi không sao chứ…”
Mộ Dung Chỉ Tình yếu ớt mà nhìn Giang Siêu, tới lúc này rồi mà nàng vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của Giang Siêu.
“Ta không sao. Cảm ơn cô đã cứu ta. Cô đừng nói chuyện.
Ta lập tức dẫn cô đi trị thương.” Giang Siêu ôm Mộ Dung Chỉ Tình chạy nhanh về phía trong thành.
Hắn vọt vào khách điếm ngay cửa thành, hỏi chưởng quầy một căn phòng hảo hạng.
Diệp Thanh Ảnh và Tống Ninh Tuyết vội vàng chạy theo sau.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Bên ngoài thành, khoảnh khắc xảy ra sự kiện ám sát, quân châu phủ canh giữ bên cạnh lập tức bao vây dân chạy nạn, nhanh chóng bắt được những gã thanh niên gây chuyện trốn trong đám người.
Đồng thời, bọn họ điều tra thêm lần nữa, bắt hết tất cả những dân chạy nạn chưa đăng kí.
Xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ cũng rất sợ hãi. Nếu Giang Siêu xảy ra chuyện thì không biết Mộ Dung Cung sẽ làm chết bọn họ thế nào.
Lại thêm chuyện Mộ Dung Chỉ Tình bị thương. Nàng chính là con gái duy nhất của Mộ Dung Cung!
Bọn họ bắt đầu thẩm vấn. Không bao lâu sau, tướng lĩnh đã thẩm vấn ra kẻ sau màn là Thiên Lang.
Gã là cầm đầu đám cướp núi Long Đầu, một trong vài thế lực cướp ở gần huyện An Ninh.
Ổ cướp của gã là một trong số các ổ cướp dưới quyền Trịnh An, cũng là một trong ba thế lực cướp mạnh nhất dưới quyền Trịnh An, có khoảng năm nghìn tên cướp.
Bọn họ không thuộc năm thế lực cướp huyện An Ninh, nhưng lại có thực lực mạnh hơn năm thế lực cướp huyện An Ninh.
Không cần nói cũng biết lân ám sát này của gã có liên quan đến Trịnh An.
Bên kia, Giang Siêu đi vào phòng, đặt Mộ Dung Chỉ Tình gần như hôn mê lên giường.
Hắn vừa định cởi áo trước người Mộ Dung Chỉ Tình, thì bị Mộ Dung Chỉ Tình giơ tay đè lại.
Nàng nói với ánh mắt lưu luyến: “Giang Siêu, nếu… ta chết… thì ngươi có nhớ rõ ta không?”
Nàng nói bằng giọng điệu yếu ớt, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu lại mang theo vẻ bướng bỉnh, giống như là Giang Siêu không trả lời nàng thì nàng sẽ không cho Giang Siêu trị thương vậy.
Nhìn cô nàng bướng bỉnh này tới tận bây giờ vẫn còn bướng bỉnh như vậy, Giang Siêu bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ nhớ, có điều ta sẽ không làm cô chết… Hãy tin tưởng tai”
Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên ý cười. Nàng dịu dàng nói với Giang Siêu:
“Từ lần đầu nhìn thấy ngươi… ta đã nghi ngờ ngươi là Giang Siêu… Chỉ là ta cảm thấy Ninh Tuyết sẽ không lừa ta…”
“Ngươi biết không… Sau khi nghe được việc làm của ngươi ở huyện An Ninh… ta liền yêu thích ngươi… Có phải là ngươi cảm thấy… ta không biết liêm sỉ hay không?”
“Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ… cảnh tượng đối thơ với ngươi… trong đình trước hậu viện… Lúc ấy… ta thật sự vui vẻ… Lúc ấy… ta đã cảm thấy ngươi là người mà ta vẫn luôn nhớ mong.”
“Ta… không biết vì sao muốn tức giận với ngươi… Chỉ là… khi nghĩ đến ngươi có khả năng… đi thanh lâu… ta liền…”
“Sau này… khi đã biết… ngươi chính là Giang Siêu… ta rất vui vẻ… Bởi vì, ta rốt cuộc… được nhìn thấy ngươi. Có điều… ta lại cảm thấy giữa ta và ngươi quá xa lạ…”
“Ta không hối hận… vì đã chắn dao thay ngươi… Ta chỉ mong ngươi… có thể nhớ rõ ta… cho dù chỉ là một ít kỷ niệm cũng được.”
Mộ Dung Chỉ Tình không để Giang Siêu nói chuyện, cứ tự mình nói mãi nói mãi, rồi nước mắt trào ra. Lúc nói đến tình cảm sâu đậm của mình, nàng mỉm cười đau thương.