Bạch Y Dương không hề để ý, đôi tay cậu từ bao giờ đã không còn run rẩy nữa, mà hiện tại nó đang từ từ tiến gần đến con dao được đặt cẩn thân bên trong hộp gỗ.
Cậu chầm chậm nói ra suy nghĩ của mình: “Em không biết bản thân đang sợ điều gì, là sợ trách nhiệm lớn lao cho một mạng người, là sợ quá khứ lại thêm lần nữa lặp lại. Trong thâm tâm em thật sự rất muốn giúp Nhược Đồng, nhưng em lại sợ bản thân không thể làm tốt nhất.”
Nghe cậu nói ra suy nghĩ thật sự của mình, hắn biết câu chuyện của giáo sư William đã có tác động đến cậu. Hơn nữa, thông qua cách nói chuyện của cậu, nỗi sợ lúc trước cậu đã có thể hoàn toàn vượt qua được, hiện tại cần nhất chính là thời gian thích ứng với mọi chuyện.
“Em nên nhớ, bản thân em chưa bao giờ một mình. Những người có chung chí hướng với em luôn sẵn sàng cho em kinh nghiệm và năng lực của mình, hơn nữa, em còn có anh mà. Anh sẽ luôn bên cạnh em, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ cùng em gánh vác, có được không?”
Bạch Y Dương đã khóc khi nghe anh nói những lời như thế. Cậu còn do dự cái gì chứ? Người bệnh làm gì có thời gian để cho cậu thích ứng, sứ mệnh của bản thân làm sao nói bỏ là bỏ được. Còn chưa nói đến, bên cạnh cậu hiện tại có một bức tường thép đứng chắn, mặc kệ phong ba bão táp bên ngoài như thế nào, cậu đều không một mình.
Sau khi Bạch Y Dương thông suốt mọi chuyện, cậu lập tức liên hệ với những người đồng nghiệp lúc trước. Đương nhiên là ai cũng đồng ý giúp đỡ, họ còn rất vui mừng vì “thiên tài phẫu thuật” rốt cuộc cũng đã trở lại.
Đối với tình trạng hiện tại của Nhược Đồng, một mình Bạch Y Dương thì không thể nào nắm chắc được. Vì thế ngay trong đêm, những bác sĩ có tiếng trong khoa tim mạch cũng đồng loạt nhận được tin nhắn. . . . .nhờ giúp đỡ.
Dương Hạo đã gọi điện thông báo tin tức tốt lành này cho Chu Hắc Minh. Mọi người có mặt ở phòng bệnh Nhược Đồng lúc đó đều biết được chuyện này, đều thay cậu vui mừng.
Tuy vậy, Dương Hạo vẫn theo lời Bạch Y Dương nói lại với anh, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức. Nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại của Nhược Đồng, xác suất thành công cũng không cao như suy đoán ban đầu.
Còn đối với Chu Hắc Minh, dù cho có là một phần trăm vẫn hơn là không có khả năng nào.
Bên Bạch Y Dương còn phải họp bàn về bệnh tình của Nhược Đồng, trong một lúc cũng không thể tiến hành phẫu thuật ngay. Nhược Đồng thì không muốn nằm mốc ở bệnh viện mà chờ đợi, Chu Hắc Minh thì đương nhiên là về phe cậu rồi.
Sau khi nói chuyện xong với Dương Hạo, Bạch Hy và Thanh Phi cũng vừa lúc quay trở lại. Nhược Đồng khỏi phải nói bị Bạch Hy tống cho một đống đồ ăn, cái gì mà bổ máu, bổ thận, bổ phổi, đều được cô chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Cậu không muốn làm cô phí công, nên Bạch Hy đưa gì cậu đều vui vẻ mà ăn hết, cho đến khi bụng căng tròn nên muốn đi không nổi nữa mới bất đắc dĩ mở miệng từ chối.
Đồ ăn mang đến cũng đã vào bụng Nhược Đồng được bảy phần, Bạch Hy nhìn qua số lượng tuy không được như cô mong đợi, nhưng vẫn không ít nên mới bằng lòng tha cho cậu.
Chu Hắc Minh nói ra việc muốn mang Nhược Đồng về nhà, đương nhiên là bị Bạch Hy từ chối. Nhưng với sự thuyết phục của mọi người trong phòng bệnh, hơn nữa Nhược Đồng còn nói:
“Lần phẫu thuật này rất quan trọng, nhưng cũng không tránh được có nhiều nguy hiểm hơn. Em không muốn nếu bản thân gặp chuyện gì không may, lại hối hận vì còn quá nhiều việc chưa làm được.”
Em trai đã nói đến như thế, Bạch Hy làm sao còn miệng nào để mà nói lời từ chối. Chu Hắc Minh cũng đã bảo đảm với cô sẽ không rời Nhược Đồng nữa bước, nếu có chuyện gì nhất định sẽ báo với cô đầu tiên.
Chu Hắc Minh để Nhược Đồng lại cho Bạch Hy và Thanh Phi, bản thân thì đi nói chuyện với bác sĩ một chút. Sở dĩ khi nãy anh không vội rời đi, là vì hiện tại anh không có can đảm để lại một mình Nhược Đồng nữa. Vì anh không hề biết được sau đó chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ra khỏi phòng của Nhược Đồng, mới đi được nửa đường thì điện thoại trong túi reo lên, người gọi đến là ông nội anh. Từ sau khi xác định mối quan hệ với Nhược Đồng đến bây giờ, Chu Hắc Minh dường như quên hết tất cả những điều xung quanh anh. Hiện tại nhìn thấy số điện thoại trong nhà gọi đến, anh mới biết được bản thân đã quên khuấy việc mình đã hơn một tuần chưa về nhà.
“Ông nội, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện thì không thể gọi.”
Giọng điệu nghiêm nghị của một người đã trải qua hơn nửa đời người khiến người khác không rét mà run. Trong cả gia tộc họ Chu, Chu Hắc Minh chính là người thừa hưởng được gần hết phong thái của ông, chính vì thế không cần phải nói, ai cũng đều hiểu rõ người nào sau này mới là chủ nhân của nhà họ Chu.
“Không phải vậy.”
“Dạo này rất bận sao?” Ý là nói sao dạo này không thấy anh về nhà.
“Có chút việc.”
Ông nội Chu không tiếng động mà hỏi: “Khi nào nó phẫu thuật?”
“Ai?” Chu Hắc Minh mơ hồ hỏi lại.
“Con nghĩ nơi con đang đứng là ở đâu?”
Nghe ông nội Chu nói thế Chu Hắc Minh mới chợt nhớ ra. Ở cái tỉnh nhỏ bé này, có bệnh viện nào mà ông nội Chu không có quan hệ hoặc không thì cũng có đóng góp ít nhiều.
Nguyên nhân là từ bà nội của anh, bà nội Chu khi trẻ vất vả theo ông làm ăn, về già sinh ra nhiều bệnh, cũng vì thế mà không qua khỏi. Vì vậy, khi bà nội Chu mất, ông nội Chu đã bắt đầu để tâm hơn đến những bệnh viện, phàm là nơi bà nội Chu từng chữa trị qua đều được ông nội Chu đóng góp xây dựng.
Chu Hắc Minh mấy bữa nay ra ra vào vào, chắc là có “nội gián” tung tin cho ông rồi. Chỉ là anh có nằm mơ cũng không ngờ, “nội gián” đó lại là Thanh Phi mà thôi.
Gọi điện cho anh không được, ông nội Chu đã gọi cho Thanh Phi. Trong lúc lỡ miệng đã nói anh đang ở bệnh viện, mà đã ở bệnh viện thì chỉ cần còn nằm trong phận địa tỉnh An Sương, ông nội Chu đều có cách moi được tin tức.
Đừng nói đến việc ông đã biết được cháu trai mình gần cả tuần nay không đoái hoài gì đến lão già như ông. Kể cả lý lịch hay gia cảnh, thậm chí là quá khứ của Nhược Đồng đều bị ông kêu người tra qua một lượt rồi. Nhưng điều ngạc nhiên chính là ông nội Chu lại không phản đối hay ngăn cản gì cả, vì ông biết một câu “môn đăng hậu đối” không có nghĩa lý gì cả.
Vốn dĩ cũng định đích thân đến bệnh viện xem qua một lần, nhưng vì sợ sẽ dọa đứa nhỏ nên ông định đánh tiếng trước với Chu Hắc Minh. Người ta nói “con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng”, huống chi ông còn là ông nội của nó.
“Bên bác sĩ điều trị vẫn đang họp tìm cách điều trị, nhưng chắc sẽ nhanh chóng tiến hành, vì em ấy. . . . .” Chu Hắc Minh đang định nói là không còn thời gian, nhưng lời tới miệng rồi lại không thốt ra được.
“Sắp xếp cho ta gặp nó đi, ta hiện tại kêu A Hạo đưa qua.”
Chu Hắc Minh biết ông nội Chu đã nói thì sẽ làm, không phải là đang hỏi ý kiến anh mà là đang ra lệnh. Nhưng việc đó thật ra cũng đúng với ý anh, anh vẫn muốn được giới thiệu Nhược Đồng với người nhà, hơn thế là muốn nói cho cả thế giới đều biết, Nhược Đồng là của riêng anh.