- Cô Ôn, cũng sắp đến giờ rồi đấy cô chuẩn bị đến tập đoàn Firl phỏng vấn đi. À mà Tư Hạ này, cô đi cùng cô ấy để lấy tin viết báo nhé. Hôm nay chủ tịch phía họ sắp cho ra mắt bộ thời trang mới, tòa soạn chúng ta vinh hạnh được mời đến phỏng vấn.
Lại là liên quan đến Ngôn Duật Hàn, cũng không tránh được vì đây là công việc thì mọi tin tức phải được cập nhật đầy đủ. Anh ta kể từ khi kết hôn cư xử với cô rất lạ, vừa dịu dàng ôn hòa mà lại có phần quan tâm. Đây có tính chỉ là hôn nhân hợp đồng không vậy, anh ta cứ làm cô hiểu lầm chuyện này do tình yêu mà thành, Tư Hạ biết đây chỉ là mộng tưởng và lại hai người có nhiều điểm rất khác biệt. Không hiểu nổi mà, đừng có dụ dỗ để rồi cô luyến tiếc không muốn ly hôn được không.
- À vâng.
- Đó, chắc giờ cô nhớ chồng cô cho nên chị Tuệ hiểu ý đấy.
Từ nãy đến giờ Trình Khanh không lên tiếng vậy mà được tin này lại lấy cớ để trêu chọc cô lần nữa.
- Thật là, anh thôi đi.
______________________________
Chỉ có mất gần ba mươi phút, bọn cô cũng đã đến nơi. Tập đoàn sừng sững uy nghiêm hiện ra trước mặt. Sở Tư Hạ lần đầu tiên đến nơi đây, mọi thứ rất lạ lẫm. Dù là vợ của Duật Hàn nhưng bọn họ đâu đi đến nơi làm việc của nhau lần nào, coi như bây giờ cũng được mở mang tham quan nơi này.
Vừa vào đến cửa lớn, có một nhân viên ở đó nhiệt tình chào bọn cô rồi dẫn họ đến phòng chủ tịch. Tư Hạ cùng với bọn họ tiến vào. Có một vài người để ý trông thấy cô thì đem ra bàn tán.
- Ê này, đó là vợ của Ngôn tổng đúng không.
- Tưởng thế nào, sao đường đường là phu nhân mà phải cùng tòa soạn Rern đến đây phỏng vấn thế kia.
- ......
Du Ôn và Sở Tư Hạ không phải không nghe thấy, cô dường như bị bàn tán cũng nhiều lên cũng không quan tâm cho lắm, công việc được giao thế nào thì cô sẽ hoàn thành. Riêng Du Ôn khi nghe những lời này càng thêm khó chịu thay cho cô.
- Tôi thấy chị Tuệ lần này hình như làm khó cô rồi, ai mà không biết cô kết hôn với ông chủ của họ. Đến đây phỏng vấn chắc chắn bị đem ra bàn tán cho coi.
Sở Tư Hạ chỉ khẽ cười nhẹ.
- Không sao đâu, dù sao tôi cũng không bận tâm cho lắm.
Cả mấy người họ nhanh chân đi đến cửa phòng, bên trong cho phép nên rất nhanh được mở ra. Chỉ thấy người quản lý mà không thấy nhân vật chủ chốt đâu, bọn họ ai lấy đâm ra làm lạ, cho đến khi được vài phút thì Duật Hàn mới chịu xuất hiện.
" Kia chả phải là cô gái hôm nọ sao? Hóa ra lại là đồng nghiệp của Tư Hạ, trùng hợp thật đấy "
Hai bên gật đầu chào hỏi, buổi phóng vấn được diễn ra. Từ nãy đến giờ tuy miệng anh trả lời nhưng đôi mắt tỉnh tưởng liếc nhẹ cô vợ nhỏ đứng ở một góc chăm chú ghi chép. Quả là khi yêu chỉ cần nhìn thấy Tư Hạ ở đây thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sở Tư Hạ khi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người kia đâm ra giật mình, tư thế trở lại cúi xuống như né tránh Duật Hàn. Anh cũng nhẫn nhịn để tránh phát ra tiếng cười lớn.
- Cảm ơn anh đã hợp tác cho cuộc phóng vấn lần này. Không biết anh có thể tiết lộ cho chúng tôi biết thêm về chuyện của anh lẫn đại tiểu Sở gia hay không?
Đây là câu hỏi ngoài lề của tòa soạn giao cho Du Ôn trước khi cuộc phóng vấn kết thúc. Cô ấy cũng khó xử vì Tư Hạ ở đây.
Câu hỏi này làm cô cũng không hề lường trước. Chẳng một ai cho mình biết vậy, bây giờ làm sao đây, liệu anh ta sẽ lấy lý do gì để hợp lý mọi chuyện. Thật là không khó trả lời nếu như đây không phải là hôn nhân hợp đồng, đi đến hôn nhân không xuất phát về tình yêu.
- Vợ chồng chúng tôi đưa ra quyết định kết hôn như vậy chắc dư luận cũng không khỏi bất ngờ. Thật ra tôi yêu cô ấy rất lâu rồi, chỉ đợi một ngày nào đó sẽ cùng cô ấy tiến vào lễ đường. Và ngày này cũng đã đến, mọi chuyện chỉ vậy thôi.
Câu trả lời không ngắn cũng không dài, đủ để cho mọi người thấy anh và cô do tình yêu mà đến, sau đó bọn họ kết hôn. Du Ôn cũng không hỏi gì thêm, đoán chắc đồng nghiệp của cô đang rất hạng phúc khi nghe lời này đây. Hình như đến đây để xem cẩu lương thì phải, thật tâm Du Ôn cũng chúc phúc cho Tư Hạ có một người chồng như vậy.
Trời ơi, lý do anh ta lấy như trong phim ngôn tình. Sở Tư Hạ chỉ khẽ gượng gạo. Quả thật tuy là lý do nhưng cô cũng cảm thấy đây là một lời nói khiến trái tim cô có chút rung động. Cô mỉm cười, cũng không hiểu lý do là gì.
Cứ tưởng đã xong chuyện nhưng lại không, cái tên đáng ghét kia níu kéo cô ở lại bằng mọi lý do. Du Ôn đã đi rồi nhưng chỉ riêng cô vẫn trong này cũng với Ngôn Duật Hàn. Ban đầu Tư Hạ cũng đôi co từ chối, thật không ngờ anh ta rất khéo léo thành công với lý luận mình đưa ra để rồi cô ngồi đây không biết nên làm sao.
- Tôi đã điện với quản lý cho phép em nghỉ buổi hôm nay rồi nên yên tâm. Ây da, em có thể giúp tôi xoa đầu được không, thật sự dạo này rất nhiều rắc rối cần tôi giải quyết nên đầu rất đau.
- Anh tưởng tòa soạn là cái chợ thích nghỉ là nghỉ hay sao hả? Còn nữa tôi không phải là oxin của anh, nếu đau đầu anh có thể tự xoa được mà.
Lúc này cô rất bực bội. Rồi sao đây, bảo cô ở đây để làm người tùy ý cho anh ta sai khiến đó hả. Khi về tòa soạn không biết ăn nói với chị Lâm Tuệ thế nào, trời ơi thật muốn phang tên đáng ghét kia cho bõ tức.
Gương mặt tỏ vẻ bất mãn, có điều gì đó rất không vừa lòng. Ngôn Duật Hàn vừa kí giấy tờ vừa nhìn cô, có chút tủi thân.
- Thì tôi cũng tự xoa cho mình trong thời gian qua mà, ở công ty cũng không nhờ được ai vì mọi người đều bận. Hôm nay có em nên tôi mới nhờ một chút, sao em gắt với tôi như thế hết thương tôi rồi đúng không?
Cái gì vậy trời, thương với không thương sao lại ở đây. Ủa vậy là anh bảo là cô hết yêu anh rồi nên với làm vậy, nên nhớ bọn họ chỉ gặp nhau vài ngày và đến với hôn nhân dựa trên hợp đồng. Coi kìa trông bộ dạng đáng thương mang chút uất ức nữa chứ, vừa buồn cười có phần tội nghiệp.
- Anh nói gì vậy, thôi được rồi tôi sẽ xoa cho anh.
Ai bảo dáng vẻ đáng yêu kia khiến cô mủi lòng, thôi thì cô cũng chiều theo ý.