Giọng nói đó vừa thô lại vừa khàn, nghe qua giống như giọng đàn ông vậy.
Nhưng đập vào mắt mọi người lại là một cô gái ăn mặc và trang điểm như cung phi đột nhiên quỳ xuống đất.
Đó không phải ai khác mà chính là Trương tài nhân.
Yến Xu thầm hô tốt lắm, nàng đã đợi hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng đợi được tới vở kịch lớn rồi.
Lựa chọn kêu oan trong trường hợp như vậy, hơn nữa người kêu oan còn là một vị phi tần, chuyện này làm mọi người ngoài ý muốn cực kỳ, ai nấy đều âm thầm suy tư.
Quân vương đương nhiên cũng không thể bỏ qua, hắn dừng chân hỏi: “Ngươi có oan gì?”
Chỉ nghe Trương tài nhân nói: “Giọng nói của thần thiếp vốn êm tai, còn từng hiến ca cho bệ hạ và Thái Hậu vào bữa tiệc tiễn đưa năm cũ, nào biết sau đêm đó, thần thiếp lại bị người khác hãm hại, giọng nói cũng biến thành như bây giờ, kính mong bệ hạ trừng trị hung thủ thật nghiêm khắc ạ…”
Nói tới đây, nàng ta thế mà lại khóc lên.
Không thể không nói, tuy giọng nói rất chói tai, nhưng khi kết hợp với lý do mà nàng ta kể lại không khỏi khiến người khác cảm thấy xiêu lòng.
Có đại thần đứng ra hỏi: “Trong cung còn xảy ra chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt của Vũ Văn Lan vẫn bình thản như cũ: “Thế ai là người đã hãm hại ngươi? Ngươi có chứng cứ không?”
“Bẩm có ạ!” Trương tài nhân lập tức nói: “Ban đầu thần thiếp cũng không biết mình bị hại, mãi đến vài ngày trước, thần thiếp mới được một vị bạn cũ của cha làm trong Thái Y Viện nói cho, thì ra khi trước thần thiếp từng nhiễm phong hàn, có người đã mua chuộc y nữ trong cung hạ độc vào trong thuốc của thần thiếp, bởi vậy nên giọng nói của thần thiếp mới thành ra như vậy. Người đó chính là Lý quý nghi ạ.”
Nói xong, nàng ta lập tức chỉ tay về phía Yến Xu.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.
Ây dà, cuối cùng cũng tới phiên mình lên sân khấu rồi.
Yến Xu lập tức kinh ngạc nói: “Trương tài nhân nhận có nhận sai người không đấy? Ta với ngươi không oán không thù, vì sao phải hạ độc ngươi?”
Trương tài nhân lại khăng khăng bảo: “Bởi vì ngươi ghen ghét ta có thể ăn mặc xinh đẹp quý giá hơn ngươi, cũng ghen ghét vì đêm đó ta có thể hiến ca cho bệ hạ và Thái Hậu, bởi vậy ngươi mới cố ý hủy hoại giọng nói của ta!”
Nàng ta vừa dứt câu, không chờ Yến Xu kịp nói cái gì, Vũ Văn Lan đã mở miệng trước: “Trẫm hỏi lại lần nữa, ngươi có chứng cứ không?”
Trương tài nhân lập tức nói: “Thần thiếp có một y nữ trong Thái Y Viện có thể đứng ra làm chứng.”
Vũ Văn Lan nói: “Đưa lên đây.”
Trương tài nhân bẩm vâng, lập tức sai cung nữ Xuân Nga của mình đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, nàng ta đã dẫn theo một y nữ từ ngoài điện tiến vào, người này quỳ xuống đất nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngày 10 tháng chạp, Lý quý nghi sai người tặng cho nô tỳ năm mươi lượng bạc, bảo nô tỳ thêm một chút bột phấn vào thuốc của Trương tài nhân, nô tỳ nhất thời tham tiền, không nhịn được dụ hoặc cho nên mới…”
Nói xong, nàng ta lại móc một chiếc túi từ trong ngực ra: “Đây là năm mươi lượng bạc kia, về sau nô tỳ hối hận không thôi, cho nên hoàn toàn không dám dùng tới, xin bệ hạ thứ tội.”
Phú Hải nhận lấy chiếc túi mở ra xem, thấy bên trong đúng là từng nén bạc trắng bóng.
Tới đây, mọi người lại lần nữa nhìn về phía Yến Xu.
Ai biết nàng lại không chút hoang mang, thế nhưng còn nở nụ cười nói với y nữ kia: “Ngươi coi trọng ta quá, không dối gạt ngươi, vào ngày 10 tháng chạp, tất cả số tiền trong túi của ta cộng lại còn chưa tới năm mươi lượng bạc nữa kìa.”
Cái gì?
Mọi người nghe thế đều lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Yến Xu thở dài: “Từ khi vào cung đến cách đây không lâu, ta chỉ luôn là một mỹ nhân nho nhỏ, lương bổng một năm mới có năm mươi lượng, trừ số bạc mỗi năm trợ giúp cho nhà mẹ đẻ ở huyện An Đức ra, ta còn thường xuyên tiếp tế cho người trong điện của mình, tháng trước mẹ của Tiểu Đông Tử đổ bệnh, ta cho hắn hai mươi lượng; trong hè anh của Liên Tâm cưới vợ, ta cho nàng mười lượng; năm trước cha của Hương Hòa chuyên nấu nước trong điện mất, trong nhà không có nổi tiền mua quan tài, cho nên cũng là ta cho nàng bạc. Trong tay ta chỉ toàn là bạc vụn, đừng nói là năm mươi lượng, một nén bạc lớn như vậy ta cũng không có.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Trương tài nhân: “Nhà mẹ đẻ của ta so ra cũng kém các vị nương nương, ở trong cung vừa không có thế lực vừa không có tiền, ngay cả Tiểu Xuân Tử cũng bị người khác mua chuộc hãm hại ta, ngươi nói xem ta làm cách nào sai người khác hãm hại ngươi?”
Giọng nói vừa dứt, Nhẫn Đông cũng vội quỳ xuống nói với Vũ Văn Lan: “Xin bệ hạ minh giám, nô tỳ có thể thề với trời rằng những lời chủ tử nói đều là sự thật, từ trước đến nay, người trong điện nếu gặp chuyện khó xử đều đến xin chủ tử giúp đỡ, chủ tử luôn hào phóng đưa tiền chứ chưa từng thờ ơ mặc kệ bao giờ ạ.”
Lương bổng của phi tần đều được quy định rõ ràng trong văn bản lễ nghi và pháp luật của triều đình, ai chức cao thì lương bổng cũng sẽ cao, nhưng nếu là cấp bậc thấp như mỹ nhân thì đúng thật là chỉ có bấy nhiêu đó.
Mọi người đều biết chức quan của nhà mẹ đẻ của nàng không cao, hơn nữa còn là vùng sâu vùng xa như huyện An Đức nữa chứ, nếu theo lời nàng nói mà tính thì đúng thật là trong tay nàng cũng không có bao nhiêu.
Vũ Văn Lan ra lệnh cho Phú Hải: “Cho người tới điều tra những nén bạc này xem xuất xứ của chúng nó là từ đâu.”
—— Ngân lượng sử dụng trong cung khác với ngân lượng sử dụng ở bên ngoài, trên nén bạc đều có đánh dấu ký hiệu, bởi thế nếu muốn tra xét cũng không phải việc khó.
Phú Hải vội bẩm vâng, cho người thu hồi túi bạc kia lại.
Thấy tình hình thay đổi, Trương tài nhân sững người trong chốc lát rồi lại quay sang nói với Yến Xu: “Nhân chứng rành rành ở đây, hơn nữa hôm đó cũng có người ở Ngự Dược Xử thấy ngươi phái Nhẫn Đông đi tìm nàng ta!”
Nhẫn Đông vội nói: “Tài nhân không biết đó thôi, hai ngày đó chủ tử của nô tỳ cũng không thoải mái cho nên nô tỳ mới đi Ngự Dược Xử bốc thuốc thay cho chủ tử, nhưng lúc đó nô tỳ chưa hề gặp qua vị y nữ này. Nếu ngài không tin thì có thể đi tìm đại phu của Thái Y Viện để hỏi thăm ạ.”
Vũ Văn Lan lập tức phân phó cho tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An: “Đi Ngự Dược Xử điều tra xem hôm đó có những ai trực ban.”
Hồ An tuân lệnh, vội vã chạy tới Ngự Dược Xử.
Không bao lâu sau, hai người ngự y đã đi vào trong điện.
Một người trong đó còn là người quen của Yến Xu, chính là vị y sư đã chữa nhọt cho nàng ngày đó.
Phú Hải chỉ vào Nhẫn Đông rồi hỏi hai người kia: “Hai vị, không biết vào ngày 10 tháng chạp hai vị có từng gặp qua cô gái này của điện Cam Lộ, à không, lúc ấy vẫn là điện Vĩnh Ninh mới đúng?”
Một vị trong đó cúi đầu nói: “Ti chức đúng là đã từng gặp qua cô gái này vào ngày 10 tháng chạp, ban đầu nàng ta thay Lý quý nghi lấy thuốc, sau đó thì sang nói chuyện với y nữ Xuân Cẩn.”
Ông ta vừa dứt lời, Nhẫn Đông sốt ruột đến mức muốn cãi lại nhưng lại bị ánh mắt của Yến Xu bảo ngừng.
Phú Hải lại nhìn về phía vị y sư giúp nàng chữa nhọt: “Vậy còn ngươi?”
Y sư nói: “Lúc ấy vi thần đang khám bệnh, cho nên không rõ cô gái này có đến hay không, có điều y nữ Xuân Cẩn không hề trực ban vào ngày 10, khi đó nàng ta không ở trong Ngự Dược Xử.”
Phú Hải vội hỏi: “Thật sao?”
Y sư khẳng định: “Thần dùng cái đầu trên cổ để đảm bảo, y nữ Xuân Cẩn chỉ trực ban vào ngày 2, 4, 7 mỗi tháng, ngày 10 tháng chạp đó nàng ta hoàn toàn không ở trong cung.”
Ông ấy vừa nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía quân vương.
Lời khai của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau, không biết quân vương sẽ phân xử như thế nào đây?
Chỉ nghe Vũ Văn Lan nói: “Đi điều tra sổ ghi chép trực ban trong Ngự Dược Xử.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
4. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
=====================================
Ai đúng ai sai, hắn đã phân biệt được từ lâu thông qua tiếng lòng của mọi người rồi, cái chính trước mắt là để cho những người ở đây biết đâu là thật và đâu là giả.
Không qua bao lâu, đã có thị vệ đem sổ ghi chép trực ban trong Ngự Dược Xử đến.
Vừa mới nhìn sơ qua thì đúng là có ghi chép rằng Xuân Cẩn có trực ban vào ngày 10 tháng chạp hôm đó thật, nhưng mà…
Phú Hải ghé sát vào trang giấy ngửi ngửi, lập tức nói: “Bệ hạ, chữ viết ở chỗ này hình như là mới viết thèm vào.”
Mùi mực còn chưa tan đi nữa này.
Đại Lý Tự Khanh cũng đang có mặt ở hiện trường, Vũ Văn Lan nói: “Ngươi đến xem thử xem.”
Đại Lý Tự Khanh bẩm vâng, lập tức tiến lên xem xét, đầu tiên là ngửi thử, kế đó lại dùng nước thoa lên, chờ giám định một hồi, ông ta mới bẩm báo cho quân vương: “Bệ hạ, những chữ viết này chỉ mới được viết lên trong mấy ngày nay thôi ạ.”
Ông ta vừa nói như thế, trong lòng mọi người đã có đáp án.