CHƯƠNG 23: CHÚC MỪNG LĨNH CHỨNG.
Hoa Ngọc Hân sau khi nghe xong lời này chắc chắn là không vui, dù sao thì cô ta bây giờ cũng là người cầm lái của nhà họ Hoa.
“Em năm, em nói lời này thật không đúng rồi, ban đầu em gả đến nhà họ Tạ, cũng là ba mẹ đã thương lượng với em, em cũng tự đồng ý rồi, cũng đâu phải là bọn chị ép em đâu, hơn nữa, số tiền này cũng không phải là cho chị, chị ngày ngày vất vả là vì ai a, còn không phải vì nhà họ Hoa chúng ta sao?”
“Được, chị cả, tạm biệt.”
Hoa Ngọc Nhi không thích tranh cãi, nói một lời không hợp là liền cúp máy.
Cũng không quan tâm chị cả ở bên đầu dây bên kia nghĩ về cô thế nào, dù sao từ nhỏ tới lớn, quan hệ giữa chị em bọn họ cũng không tốt cho lắm.
Cô thực sự là không quan tâm người khác nói cô thế nào, tin đồn ở bên ngoài nhiều như vậy, cô cũng không có biện giải cho mình một câu.
Tổng bộ HR.
Ba của Giang Hiểu ra ngoài gặp khách hàng quay lại, trợ lý đã nói cho ông ta một tin tức.
“Chủ tịch Giang, sáng hôm nay Tổng giám đốc Giang đã chuyển cho tài khoản của Hoa Thị 1500 tỷ.”
“Ừm, nó nói với tôi rồi.”
“Thứ lỗi tôi nói thẳng, nhà họ Hoa mấy năm gần đây đều đang xuống dốc…chúng ta lấy nhiều tiền qua đó như vậy…có phải là quá nhiều rủi ro không?”
Trợ lý này cũng đã theo bên cạnh ba của Giang Hiểu nhiều năm rồi, cho nên nói thẳng cũng không kiêng dè.
Thực ra cũng thể hiện ra sự không thể hiểu nổi việc Giang Hiểu một hơi lấy đi 1500 tỷ, cứ cảm thấy anh đã quá kích động rồi.
“Giang Hiểu làm việc rất đáng tin, chuyện này cứ để nó tự làm đi.”
Chủ tịch Giang vẫn rất sáng suốt, ông ta cũng hiểu sau khi con trai lấy con gái nhà họ Hoa xong, nếu đã là thông gia rồi, cũng không thể thấy chết không cứu được.
Trước đây nghe nói là nhà họ Tạ cũng đồng ý sẽ giúp đỡ, cho nên ba của Giang Hiểu biểu hiện không có ý kiến gì, vả lại cũng tin tưởng con trai.
Trợ lý thấy chủ tịch cũng đã nói như vậy rồi, cũng không nói nhiều gì nữa.
Buổi chiều hôm đó, chuyện này đã lên tin tức tài chính, hơn nữa còn là lên tiêu đề.
Tiêu đề rất bắt mắt — Cậu chủ Giang sủng ái vợ mới cưới, hào phóng đưa 1500 tỷ giải quyết vấn đề khẩn cấp của nhà họ Hoa.
Hàng ngàn từ được viết hùng hồn trong bài báo, hầu hết là suy đoán rằng Giang Hiểu rất tốt và rất hài lòng với vợ mới cưới của mình.
Cho nên mới đồng ý lấy ra nhiều tiền như vậy để giúp nhà mẹ của vợ, cũng thật là hào sảng.
Lượng fans trong một thời gian cũng tăng lên vô số, Facebook tám trăm năm không lên một lần vào ngày hôm đó đã tăng lên 200.000 người theo dõi, tương đương với minh tinh nổi tiếng rồi, cũng thật đáng sợ.
Sau đó Tần Chính Đình còn đặc biệt gửi một tin nhắn Messenger chọc anh.
Tần Chính Đình: “Tổng giám đốc Giang, cậu nổi tiếng rồi.
Giang Hiểu cầm lấy điện thoại, quét mắt nhìn một cái, cũng không có quan tâm anh ta.
“Tổng giám đốc Giang, đây là văn kiện cần ngài ký hôm nay, ngài xem qua một chút.”
Thư ký cầm lấy một đống văn kiện đi vào.
Giang Hiểu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Chủ tịch về chưa?”
“Về rồi.”
“Đi tìm ông ấy ký đi, tôi còn có việc, hôm nay phải đi sớm một chút.”
Hiếm khi Giang Hiểu rút lui sớm, vẻ mặt thư ký cũng sững sờ.
Buổi chiều hai giờ, Giang Hiểu lái xe về nhà tổ.
Hoa Ngọc Nhi đang cắm hoa, rất yên tĩnh.
“Hôm nay ngày không tệ.” Anh tiến gần cô, thốt lên một câu.
Hoa Ngọc Nhi nhìn anh, không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
“Cho nên, bà Giang, có tiện đi lĩnh chứng với tôi không?” Giang Hiểu mỉm cười hỏi.
Hoa Ngọc Nhi sững sờ…
“Không thể sống chung phi pháp a, đã nói là sẽ lĩnh chứng rồi.” Có lẽ là do sợ Hoa Ngọc Nhi suy nghĩ nhiều, Giang Hiểu còn thấp giọng bổ sung một câu: “Dù sao ba năm sau lại ly hôn mà.”
“Được thôi, anh đợi tôi một lát.
Vừa nghe nói phải ra ngoài, Hoa Ngọc Nhi lên lầu thay một bộ quần áo.
Lần này không phải là sườn xám, cũng không phải là đầm liền thân nữa, mà là áo ngắn tay màu trắng, quần ống rộng màu đen đơn giản.
Trên cổ tay sạch sẽ, không có đồng hồ, cũng không có vòng tay Cartier.
Kiểu ăn mặc này rất đơn giản nhưng Giang Hiểu lại rất thích, cảm thấy càng đơn giản thì càng rung động lòng người.
3:30, trước cửa Cục dân chính.
Hai người cầm giấy kết hôn đi ra ngoài.
“Bà Giang, đã nghe qua chưa, sau khi lĩnh chứng phải ăn lẩu, như vậy thì cuộc sống mới có thể hồng hồng hoả hoả được, có thể nể mặt không?” Anh mỉm cười nhìn cô ở dưới ánh mặt trời.
Nụ cười đó vừa chân thành, vừa ấm áp.
Hoa Ngọc Nhi vốn định từ chối, cuối cùng vẫn không đành lòng mà gật đầu theo anh lên xe.
“Này? Minh Doãn, phía trước hình như là xe của Giang Hiểu đó.”
Ở phía không xa, Tạ Minh Doãn và một người anh em ở trong chiếc xe Ferrari màu đỏ, thì thầm nhìn chiếc Rolls Royce trước mặt.