• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ĐỒ CON SÓI MẮT TRẮNG.

Ngày hôm sau.

Gia đình Nguyệt Hùng đang ngồi ăn cơm cùng nhau, thì người hầu đột nhiên chạy vào, bà ấy thở dốc nói. “Lão gia, bên ngoài có cảnh sát, bọn họ nói muốn gặp ông để điều tra!”

“Chuyện gì? Cảnh sát sao lại đến, có gì để điều tra chứ?” Nguyệt Hùng nghe xong chau mày lại thắc mắc, ông ta không biết bọn họ đến để làm gì.

Nhưng ông ta còn chưa kịp chạy ra hỏi chuyện, thì cảnh sát đã nhanh chân đi vào trong. “Ông Nguyệt, chúng tôi nhận được tin báo, có người nói ông làm giả giấy tờ, tự ý giả mạo thân nhân, có hành vi làm ảnh hưởng sức khoẻ của người khác. Mời ông theo chúng tôi về sở cảnh sát để điều tra!” Viên cảnh sát trẻ đi đến trước mặt ông ta nói.

Nguyệt Hùng không ngờ chuyện mình làm lại bị cảnh sát phát hiện, bọn họ đến đây bắt người chứng tỏ là đã có bằng chứng rồi. Ông ta dù tức giận, nhưng cũng không thể chống đối người thi hành công vụ.

“Anh có nhầm không? Ba tôi làm sao lại làm chuyện trái pháp luật được?” Nguyệt Nhã Hoa càng bất ngờ hơn nữa, nhưng cô ta phải nói giúp ông ấy vài lời, bởi vì Nguyệt Hùng vẫn còn giá trị lợi dụng.

“Đúng đó, chồng tôi không làm chuyện gì sai trái cả, các người không được tự tiện bắt người!” Tăng Thái Thụy lúc này nước mắt tuôn như mưa, bà ấy cũng theo Nguyệt Nhã Hoa nói vào.

“Có tội hay không thì về sở cảnh sát giải quyết! Ông Nguyệt, mời ông đi theo chúng tôi!” Viên cảnh sát kiên định nhìn ông ta nói.

Nguyệt Hùng cũng không còn cách nào khác, ông ta phải đi đến sở cảnh sát một chuyến rồi.

Nhìn chồng bị cảnh sát đưa đi, Tăng Thái Thụy khóc lại càng thêm dữ dội hơn, làm náo loạn cả biệt thự. “Sao các người dám bắt chồng của tôi đi chứ hả? Mau thả ông ấy ra cho tôi!” Bà ấy điên cuồng gào thét.

Một bên Nguyệt Nhã Hoa cũng vô cùng lo lắng, cô ta lấy điện thoại gọi cho Húc Tinh để nhờ giúp đỡ. “Húc Tinh, ba em xảy chuyện rồi!” Cô ta kể lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho hắn nghe.

Nhưng ngặt nỗi lần trước bị Vương Nhất Trì đánh cho một trận, bây giờ Húc Tinh vẫn còn nằm điều trị trong bệnh viện, hắn bây giờ không thể nào ra ngoài mà giúp cô ta được. Lại nói hắn biết chuyện này có liên quan đến Nguyệt Tố Song và Vương Kiên, có cho hắn thêm tiền hắn cũng không muốn dính vào.

“Nhã Hoa, bây giờ anh đi đứng còn khó khăn, không thể giúp em được rồi, em thử tìm cách khác xem sao!” Vậy là hắn từ chối.

Nguyệt Nhã Hoa giờ phút này cũng không biết nhờ ai nữa, cô ta chẳng quen ai có quyền có thế mà giúp đỡ. Tăng Thái Thụy nghe thấy con rể không chịu giúp, bà ấy càng tức giận hơn, lại bắt đầu đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Nguyệt Tố Song.

“Tất cả là do con nhỏ đê tiện đó làm, mẹ sẽ không tha cho nó đâu! Nhã Hoa, chúng ta đi tìm nó đi!” Bà ấy kéo cánh tay Nguyệt Nhã Hoa nói.

“Mẹ, không được đâu! Nguyệt Tố Song bây giờ có người chống lưng, nếu chúng ta tìm cô ta gây chuyện, cô ta sẽ không tha cho chúng ta đâu!” Nguyệt Nhã Hoa vội vàng ngăn cản, cô ta biết Vương Kiên không phải là người dễ chọc vào.

“Con cản mẹ gì chứ? Cùng lắm chỉ là một thằng ranh nhiều tiền thôi, nó có phải tổng thống đâu mà ta phải sợ! Còn có một người có tiền như hắn không lẽ lại đi thích một người như Nguyệt Tố Song?” Tăng Thái Thụy bị sự tức giận che mất lí trí, bà ấy gằn giọng nói.

“Mẹ, thật sự là bọn họ có quan hệ gì đó rất mờ ám! Mẹ phải tin con!” Nguyệt Nhã Hoa hết lời khuyên ngăn, cô ta kể lại chuyện hai anh em Vương Kiên đã bảo vệ Nguyệt Tố Song cho bà ta nghe.

Tăng Thái Thụy nghe đến đây mới nguôi ngoai một chút, bà ta thở dài nói. “Thôi được rồi, mẹ không làm loạn nữa! Nhưng bây giờ việc trước tiên là phải tìm cách cứu ba của con ra trước, nếu không thì công ty biết phải làm sao?”

Hai mẹ con cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bọn họ tìm hết số liên lạc của người quen nhờ người ta giúp Nguyệt Hùng, để bảo lãnh ông ta ra ngoài trước.

Nguyệt Tố Song nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, họ nói mẹ của cô bây giờ đã an toàn ở đây, để cô có thể yên tâm. Nguyệt Tố Song vô cùng bất ngờ, cô gặng hỏi thì biết được người giúp cô là hai anh em Vương Kiên, trong lòng cô rất cảm kích.

“Cảm ơn cô, tôi sẽ tranh thủ thời gian để đến bệnh viện!”

Tắt điện thoại đi rồi, cô thầm cảm ơn ông trời, vì đã không tuyệt tình với cô. Mặc khác dù đã biết được Vương Kiên giúp mình, cô dù rất muốn cảm ơn anh, nhưng vì tự ti mặc cảm, cô vẫn luôn trốn tránh không chịu gặp anh.

Mà ngày hôm nay cô có việc bận nên đến công ty từ rất sớm, đến buổi tối vẫn chưa có trở về, Tiểu Nghiêm cả ngày không gặp thì rất nhớ cô.

“Chú Vệ Khang, đưa cháu đến công ty của chị xinh đẹp đi!” Cậu nhóc nhìn trợ lý của mình năn nỉ.

“Tiểu thiếu gia, bây giờ trời tối rồi, đợi một chút nữa Nguyệt tiểu thư sẽ về thôi!” Vệ Khang không muốn cậu nhóc ra ngoài, vì bây giờ trời đã tối.

“Vệ Khang, đưa thằng bé đi đi! Nếu không nó sẽ không để yên cho anh đâu!” Vương Nhất Trì từ trên lầu đi xuống, hắn nhìn thấy liền lên tiếng nói.

“Vâng, nhị thiếu gia!” Vương Nhất Trì đã đồng ý, vậy thì hắn cũng không thể từ chối cậu chủ nhỏ nhà mình nữa rồi.

Xe vừa dừng trước công ty, Tiểu Nghiêm đã mở cửa chạy nhanh vào trong, làm cho Vệ Khang không kịp đuổi theo. Công ty này bây giờ là của Vương Kiên, cho nên bảo vệ ở đây nhận ra cậu bé, cũng không có ý định ngăn cản, mà để cậu tự nhiên đi vào.

“Chị xinh đẹp!” Nguyệt Tố Song đang chuẩn bị thu dọn đồ vật trở về nhà, thì Tiểu Nghiêm đã đứng sau lưng cô kêu lên.

“Bảo bối nhỏ, sao em lại ở đây?” Cô bất ngờ quay lại hỏi cậu bé.

“Là em nhớ chị quá, nên mới đến đây tìm chị! Chị xinh đẹp, em muốn ăn cơm chị nấu quá đi!” Cậu nhóc cười tủm tỉm đáp.

“Em vẫn chưa ăn cơm sao? Nhưng giờ cũng trễ rồi, nấu cơm không kịp đâu. Hay là chị đưa em đi ăn cơm nhé, chị biết có một chỗ đồ ăn khá ngon! Để ngày mai chị về sớm, sẽ nấu cơm cho em sau!” Nguyệt Tố Song nhìn đồng hồ thấy đã trễ, cô đề nghị đưa cậu bé đi ăn.

“Vâng!” Tiểu Nghiêm mỉm cười đáp.

Hai người đi ra ngoài đã thấy Vệ Khang chờ sẵn, hắn lái xe đưa Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm đến nhà hàng mà cô nói. Nơi này không sang trọng như nhà hàng năm sao, nhưng đồ ăn và khung cảnh ở đây đều rất tốt.

Nguyệt Tố Song theo sở thích của bảo bối nhỏ mà gọi đồ ăn, rất nhanh phục vụ đã mang lên một bàn toàn đồ ăn ngon nóng hổi.

“Oaaa, đồ ăn thơm quá chị ơi!” Ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, cậu nhóc vui vẻ nói.

“Không chỉ thơm thôi đâu, những món này còn rất rất ngon nữa!” Nguyệt Tố Song thấy cậu nhóc có vẻ thích, cô mỉm cười gắp thức ăn bỏ vào chén cho cậu.

Lúc này Nguyệt Nhã Hoa và Tăng Thái Thụy đều đang ở đây, bọn họ có hẹn ăn cơm, để nhờ người ta giúp cho Nguyệt Hùng. Dù hai mẹ con đã cố gắng, nhưng vẫn bị từ chối.

“Nhã Hoa, bây giờ phải làm sao đây?” Tăng Thái Thụy vô cùng lo lắng hỏi.

Nhưng Nguyệt Nhã Hoa ánh mắt bây giờ đang nhìn chỗ khác, cô ta đã thấy Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm đang ngồi ăn cơm ở phòng bên cạnh.

Tăng Thái Thụy cũng nhìn theo cô ta, phát hiện ra Nguyệt Tố Song đang ở đây, cơn giận của bà ta bốc lên dữ dội. “Con khốn, hại ba nó khổ sở như vậy, mà nó còn có thời gian ở đây ăn cơm ngon miệng!”

Bà ấy bước nhanh đến phòng ăn của họ, mà Nguyệt Nhã Hoa mấy ngày nay không thể tìm ai giúp, cô ta bây giờ cũng muốn phát điên khi thấy Nguyệt Tố Song. Hai mẹ con hùng hổ xông vào trong, lớn tiếng ầm ĩ.

“Đồ con sói mắt trắng! Mày hại ba mày phải vào tù, bây giờ còn ở đây ăn cơm, đúng là thứ vô ơn phụ nghĩa mà!”

“Tôi cũng không ngờ lòng dạ của chị lại tàn nhẫn như vậy, đồ ăn cháo đá bát!”

Tăng Thái Thụy lúc này mới nhìn thấy Tiểu Nghiêm đang ngồi ở bên cạnh, bà ta nhếch môi mắng cả đứa bé. “Đừng nói đây là dã loại cô sinh ra, nó giống cô thật đấy, đều là một lũ tạp chủng kinh tởm!”

“Các người náo loạn cái gì hả? Mau cút đi cho tôi! Những gì Nguyệt Hùng làm, ông ta xứng đáng phải trả giá!” Nguyệt Tố Song tức giận đứng bật dậy nói.

Tiểu Nghiêm bị sỉ nhục chỉ tức giận một, nhưng thấy Nguyệt Tố Song cũng bị mắng lại làm cậu nhóc tức giận đến mười. Không thể chịu đựng thêm mẹ con nhà này, cậu nhóc lên tiếng để dọa hai mẹ con họ.

“Các người có biết tôi là ai không hả? Nể tình chị xinh đẹp tôi sẽ không tính toán với các người, các người còn không chịu đi, thì đừng trách tôi tại sao không nói trước!”

Nghe đến đây Tăng Thái Thụy bật cười. “Mày thì làm được gì hả? Chung quy mày vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, mày có thể làm gì được tao? Hai đứa bây đúng là kinh tởm giống nhau!” Bà ta khinh thường nhìn cậu nhóc mỉa mai.

Nguyệt Tố Song còn chưa kịp phản bác lại, Tăng Thái Thụy đã giáng cho cô một bạt tay. “Bốp!”

Nguyệt Tố Song sững sờ, gò má của cô ửng đỏ.

“Mày và con mẹ đê tiện của mày, chúng bây sao không xuống địa ngục hết đi? Một lũ rẻ rách, tao nguyền rủa tụi bây không thể nào sống tốt được!” Bao nhiêu vẫn chưa thoả mãn, bà ta lại sỉ nhục và nguyền rủa mẹ con Nguyệt Tố Song.

“Hahaha, đê tiện? Tăng Thái Thụy, người đê tiện không phải là bà và con gái của mình sao? Các người là tiểu tam, chen vào phá nát gia đình của tôi, loại người vô sỉ như các người mới thật sự đáng khinh và rẻ tiền!” Nguyệt Tố Song đôi mắt ửng đỏ nói lớn.

“Mày…”

Mắt thấy Tăng Thái Thụy lại muốn đánh người, Tiểu Nghiêm không nghĩ nhiều, cậu nhóc vơ lấy cái chén trên bàn ném về phía mẹ con họ. “Xoảng!” Cái chén trúng vào mắt Nguyệt Nhã Hoa, sau đó rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

“Ahhh!” Cô ta ôm lấy mặt đau đớn kêu lên, vết thương phút chốc đã sưng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK