• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Phó ngạc nhiên, con trai bà đang nói gì thế này? Bế vợ về phòng? Vợ nó là con ranh nào? Chẳng lẽ là đứa con gái kia sao? Cái đứa con gái mà ba chồng bà bắt con trai bà phải cưới mới chịu giao tài sản cho. Bà Phó trừng lớn mắt, vốn dĩ định ngăn cản không cho cậu mang cô gái kia vào nhưng khi phản ứng lại thì cậu đã bế đi về phòng đóng cửa mất rồi. 

Không được, bà tuyệt đối không chấp nhận đứa con dâu này. Nhu nhược, không chút cầu tiến thì giúp ích gì được cho chồng. Cưới về chỉ làm cái máy đẻ thì cần gì phải cho danh phận mợ chủ nhà họ Phó. Cô gái kia không xứng với Thiệu Nguyên nhà bà. Chỉ có Gia Mẫn mới thích hợp, hơn nữa bà cũng rất ưng ý Gia Mẫn. Nếu không phải vì ba chồng bà ngăn cản, thì bà đã cho Gia Mẫn và Thiệu Nguyên đính hôn với nhau lâu rồi. Sớm nghĩ chờ ba chồng qua đời bà sẽ chính thức thừa nhận con dâu này, sẽ cho hai đứa kết hôn. Nào ngờ ba chồng bà sống lâu như vậy. Bệnh suốt nhưng không phải bệnh gì nặng, cũng không bị tai nạn gì để chết. Bà sắp nhìn hết được với ông bà chồng này rồi. 

Phó Thiệu Nguyên đặt Lâm Sở lên giường của mình, cũng chính là phòng tân hôn của cô và anh. Sau khi trọng sinh sống lại, dựa vào các hiểu biết và trí nhớ của kiếp trước về cô. Phó Thiệu Nguyên đã trang trí căn phòng chủ yếu theo sở thích của cô mà thôi. Đối với anh chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc cùng. Anh kéo tấm chăn có in hình các bông tuyết nhỏ lên đắp cho cô. Đúng vậy bộ ga gối đệm anh đã đổi lại thành loại có in hình bông tuyết. Kiếp trước cô rất thích. Khi tuyết bắt đầu rơi, cô thường rủ anh cùng nhau ra ngoài chơi làm người tuyết. Thế nhưng có khi nào anh đồng ý đâu, lần nào cũng là cái lắc đầu cùng câu nói đầy sức sát thương của anh. "Tôi không ngu ngốc chơi trò trẻ con với cô. Bớt làm chuyện nhảm nhí đi" Anh cười giễu cợt cho chính bản thân mình. Những việc cô làm cho anh không ít nhưng chưa bao giờ cô nhận được sự đồng cảm cùng lời cảm ơn, hay khen ngợi của anh. Vậy mà cô vẫn âm thầm cam chịu không một lời oán trách. Cho dù cuối cùng 

bắt buộc phải ly hôn với anh, cô đã van xin anh nhưng anh cũng tuyệt tình chối bỏ. 

Nhìn gương mặt ngủ say của cô, anh mỉm cười. Anh sẽ bù đắp tất cả cho cô ở kiếp này. Không ai có quyền kéo cô ra khỏi cuộc đời anh nữa. Ngay cả người đó có là 

người đã sinh ra anh. Đúng vậy, kiếp trước người góp công đưa anh vào vực sâu u tối cũng chính là mẹ anh. Khi anh không ở nhà, cũng chính bà là người đã buông lời mỉa 

mai, mắng chửi thậm chí có đôi lần cố ý làm cô bị thương. Bởi vì anh cũng thật sự không quan tâm cô nên anh thấy nhưng cũng không nói gì. Vì vậy chính anh cũng là người gián tiếp ngược đãi thân xác cô. "Thiệu Nguyên, con ra đây cho mẹ. Mau ra đấy, mẹ có chuyện muốn nói với con." "ồn chết được." Phó Thiệu Nguyên nhíu mày, khi nhìn thấy Lâm Sở bị tiếng la hét của mẹ anh làm ảnh hưởng giấc ngủ, cô oán trách rồi kéo tấm chăn bịt tại mình lại, vẫn không mở mắt ra. Anh thấy vậy liền đi nhanh ra ngoài, anh không muốn mẹ anh lại lớn tiếng thêm làm ảnh hưởng đến cô. "Có chuyện gì chúng ta sang thư phòng đi." Phó Thiệu Nguyên lạnh giọng. "Thiệu Nguyên, hôm nay con làm sao vậy? Sao lại ăn nói kiểu đó với mẹ?" Bà Phó khó hiểu nhìn Phó Thiệu Nguyên nhưng anh vẫn không trả lời mà đi thẳng đến thư phòng mở cửa đi vào trong. Bà Phó cũng nhanh chân bước vào trong. "Có chuyện gì mẹ nói đi, con cũng rất mệt" Phó Thiệu Nguyên lên tiếng trước. 

Bà Phó cảm thấy kì lạ trước thái độ khác thường của Phó Thiệu Nguyên. Trước nay anh chưa bao giờ dùng giọng điệu xa xách này nói chuyện với bà. Thật ra là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã làm thái độ anh thay đổi như thế? Cũng như rõ ràng trước đó anh cũng từng phản đối không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng sao hôm nay lại tự mình bế cô gái kia vào phòng. Trước đó anh thấy người giúp việc thay ga giường cho anh từ màu sắc ánh thích sang một màu khác thì bà đã nghi ngờ rồi. Quả nhiên sự thật là như vậy, sự thật là anh muốn đón cô gái kia về chung sống. "Con định cùng cô gái kia chung chăn chung gối?" Bà Phó hy vọng anh có thể phản bác rằng không phải, rằng bà chỉ hiểu lầm. Nào ngờ... . "Vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng nhau là sai?" Phó Thiệu Nguyên thờ ơ hỏi lại. "Nhưng mà không phải trước đó con nói..". "Trước kia không còn quan trọng nữa, mẹ hãy nhớ cho kỹ lời con nói hôm nay. Lâm Sở chính là vợ của Phó Thiệu Nguyên, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng thế. Không ai có thể thay đổi được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang