Mục lục
Nữ thần quốc dân – Cảnh Ngọc Ninh (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Vân Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ Thần Quốc Dân CHƯƠNG 222: ĂN KHÔNG NÓI CÓ.

“Wow, cậu Mộ lại đến tìm Diệp Nhã kìa!”

“Hoa hồng này đẹp quá, chậc, đúng là làm người khác ngưỡng mộ mà!”

“Diệp Nhã có phúc quá, haizz, nghe nói hai người kết hôn rồi? Là thật sao?”

Mộ Ngạn Bân đi đến trước mặt Cảnh Diệp Nhã rồi tặng hoa cho cô ta, kéo cô ta đối mặt với mọi người và cười nói: “Là thật, cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Đám đông liền ồn ào toàn lời chúc mừng.

“Cậu Mộ, nếu đã cưới rồi thì lúc nào tổ chức hôn lễ vậy?”

“Đúng đấy đúng đấy, chúng tôi còn đợi ăn kẹo hỉ đây!”

Mộ Ngạn Bân mỉm cười: “Hôn lễ đang được thu xếp rồi, còn về kẹo hỉ thì hôm nay tôi đã mang đến đây, sẽ chia cho mọi người ngay thôi.”

Nói xong, quả thật có một người trợ lý ôm xuống mấy cái thùng lớn từ trên xe, sau đó lấy ra kẹo socola hình trái tim, từng hộp từng hộp phát cho mọi người.

Hộp đựng kẹo hỉ được làm rất tinh xảo, trên đó còn dán ảnh cưới của hai người, vừa nhìn vào thì thấy có vẻ rất ngọt ngào hạnh phúc.

Tất nhiên mọi người lại ồ lên khen ngợi và chúc mừng lần nữa.

Đợi phát xong quà cho mấy người bên kia thì trợ lý cầm theo 2 hộp kẹo hỉ đi đến trước mặt Cảnh Ngọc Ninh, sau đó cười tủm tỉm tặng cho họ và nói: “Đây là của hai người, hai người cũng hưởng chút niềm vui của cậu chủ mợ chủ nhà tôi.”

Mặc Nam tức giận nắm chặt tay, cô ta đang muốn đánh người.

Cảnh Ngọc Ninh đưa tay ra kéo cô ta lại rồi mỉm cười nhận lấy kẹo hỉ.

“Cảm ơn.”

Người trợ lý đó không ngờ rằng cô sẽ nhận, biểu cảm trên gương mặt hắn cứng nhắc đi một chút, nhưng hắn cũng không nói thêm gì và tiếp tục đi phát cho người khác.

Một người nữ diễn viên không tên tuổi bên cạnh thấy vậy liền chua xót nói: “Có vài người ấy đúng là ăn không nói có, đổi trắng thay đen, rõ ràng là tự mình si tâm vọng tưởng, thế mà lại nói ngược lại là người khác cướp của mình, chậc chậc, làm người đừng có mặt dày quá, nếu không bị tát thì quả thật là vang lắm đây!”

Cô gái đó hành động quái gở, nhưng những người xung quanh tất nhiên là hiểu rõ cô ta có ý gì, trong một lát mọi người đều im lặng.

Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta rồi cười nhạt: “Chả trách có một số người già vậy rồi mà vẫn chỉ có thể diễn mấy vai không tên tuổi ở các đoàn phim, xem ra con mắt nhìn người để chọn vai của các đạo diễn tốt thật! Đối với những loại cáo mượn oai hùm, loại người chỉ biết đứng bên cạnh đổ dầu vào lửa, mượn oai người khác để giẫm lên người yếu thế hơn, thì làm sao nhận mấy việc quan trọng được, sẽ như một cục phân chuột mà làm hỏng cả nồi cháo, sớm muộn gì cũng làm hỏng chuyện lớn, Mặc Nam, cô nói xem có đúng không?”

Mặc Nam cười và gật đầu: “Đúng.”

Cô gái đó ngay lập tức liền tức giận: “Cảnh Ngọc Ninh, cô nói ai là phân chuột?”

“Tôi không chỉ đích danh ai cả, ai đáp lại thì người đó là phân chuột!”

“Cô!”

Cô ta làm bộ như muốn bước lên, Mặc Nam liền bước đến trước Cảnh Ngọc Ninh, không làm gì cũng khiến người ta sợ, cô gái kia liền lập tức hoảng sợ lùi về.

Ai cũng biết rằng nữ vệ sĩ bên cạnh Cảnh Ngọc Ninh rất lợi hại, không phải muốn tùy ý động vào là được.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể hất mạnh tay áo, quay đầu lại nói với Cảnh Diệp Nhã: “Diệp Nhã, em không cần để ý đến cô ta, có những người không ăn được nho thì chê nho chua, cứ để cô ta ghen tị vậy đi.”

Nét mặt của Diệp Nhã có chút lúng túng: “Chị Tuyết Nhi, chị tôi chỉ là hơi thẳng thắn thôi, nhưng mà chị ấy không có ác ý gì đâu, chị đừng nói như vậy.”

“Diệp Nhã! Em xem cái bộ dạng kiêu ngạo đó của cô ta đi, em còn giúp cô ta!”

“Có người cứ dùng lời nói bắt nạt chị ấy, chị ấy tất nhiên phải đáp trả lại, dù sao tôi và chị ấy là chị em ruột, chị ấy cũng không gây rắc rối gì cho tôi, sao tôi không thể giúp chị ấy nhỉ?”

Tuyết Nhi: “…”

Xung quanh có người không nhịn được mà phì cười.

“Ai bảo cô ta nhiều chuyện, quan hệ của người ta có không tốt đi chăng nữa, dù sao cũng là chị em máu mủ tình thâm, cô ta là cái gì chứ? Cũng dám xông lên nói bậy bạ!”

“Đúng đấy, cái người này toàn làm mấy chuyện nịnh bợ ức hiếp người khác, không biết mắt để đâu nữa!”

“Cảnh Ngọc Ninh có không tốt cũng là diễn viên chính, cô ta chỉ là một diễn viên quần chúng được hẹn đến, đạo diễn Lâm còn giữ thể diện cho cô ta, cho lên hình thêm vài cảnh, cô ta lại tưởng mình ghê gớm rồi.”

Những tiếng bàn luận và mỉa mai thầm thì xung quanh lọt vào tai cô ta, cô gái tên Tuyết Nhi đó sắc mặt liền lúng túng, mặt cứ sưng xỉa ra tái mét.

Một lúc lâu sau cô ta mới hậm hực: “Bỏ đi, cô không biết tốt xấu, tôi cũng chả muốn nói nữa, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong cô ta mới chạy nhanh đi.

Cảnh Diệp Nhã khoác tay Mộ Ngạn Bân bước sang: “Chị gái, lần này cảm ơn đã tác thành.”

Cảnh Ngọc Ninh nhìn bọn họ rồi cười nhạt: “Không cần khách khí vậy đâu, chỉ là một màn giao dịch thôi, dùng chuyện này để đổi lấy 10% cổ phiếu của Cảnh thị thật ra cũng không tính là lỗ.”

Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân không được dễ coi cho lắm.

Cảnh Ngọc Ninh làm như không thấy, Cảnh Diệp Nhã ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Ngạn Bân, cười nói: “Tuy chị không quan tâm, nhưng tôi vẫn rất cảm ơn chị, dù sao đi nữa, nếu không có chị giúp đỡ, tôi và anh Bân cũng không thể kết hôn nhanh như vậy, anh Bân, anh nói xem có đúng không?”

Mộ Ngạn Bân cau mày, khuôn mặt ngày thường rất nho nhã của anh ta bây giờ chỉ toàn là chịu đựng sự căm phẫn.

Một lúc lâu sau, anh ta mới hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Đúng, cảm ơn cô đã thành toàn.”

Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhếch môi. Mộ Ngạn Bân dùng ánh mắt này nhìn cô là có ý gì? Chẳng lẽ trách cô không nên thành toàn cho chuyện tốt của bọn họ sao?

Cảnh Ngọc Ninh chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô nhìn đồng hồ rồi lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi phải đi trang điểm đây, hai người cứ ở đây tiếp tục phát kẹo hỉ đi, tạm biệt.”

Nói xong liền đưa theo Mặc Nam chậm rãi rời đi.

Những người xung quanh đứng xem thấy ba người họ còn có thể đứng đó nói chuyện hòa nhã và lâu như vậy thì nhất thời không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trên mạng đã ầm ĩ vì chuyện của ba người họ, họ không biết sao? Sao lại giống như không liên quan đến họ vậy?

Sự trao đổi của nhà họ Cảnh và Cảnh Ngọc Ninh, người ngoài tất nhiên là không biết.

Chỉ là trong mắt bọn họ, Cảnh Ngọc Ninh ở trên mạng bị mắng chửi quá quắt như vậy, ngoài đời thực lại có thể bình tĩnh như thế, không có chút nào là buồn bã hay ủ rũ cả.

Làm người khác không nhận ra!

Nhưng mà cho dù người khác nghĩ thế nào, những ngày tháng của Cảnh Ngọc Ninh quả thực cũng rất bận rộn.

Cô rất ít xem điện thoại, càng ít lên mạng hơn, tuy cô không quan tâm đến những lời mắng chửi đó, nhưng cũng không có nghĩa là cô thích vô duyên vô cớ mà bản thân lại vướng vào rắc rối.

Ngược lại là Mộ Ngạn Bân, mấy ngày hôm nay gần như đều gửi hoa đến đoàn làm phim.

Anh ta và Cảnh Diệp Nhã dù sao cũng là vợ chồng mới cưới, tuy không phải ngày nào cũng đích thân đến, nhưng những sự quan tâm lãng mạn mỗi phút mỗi giờ đều vương vấn bên cạnh Cảnh Diệp Nhã. Những cô gái chưa kết hôn trong đoàn làm phim đều sắp ngưỡng mộ muốn chết rồi.

Trên mạng cũng bắt đầu lục tục xuất hiện ùn ùn những tin tức mới, nói gì mà từ đồng phục đến váy cưới, tình yêu chạy đường dài 5 năm, tình yêu đẹp nhất,…

Những tin tức này càng hot thì Cảnh Ngọc Ninh bị chửi càng thảm hơn.

Lúc đầu Hoa Mộng Dao giận quá, ở trên mạng cũng giúp cô chửi vài câu, kết quả tự dẫn lửa thiêu thân, thậm chí có người nói rằng, Cảnh Ngọc Ninh là bạch liên hoa, vậy thì cô bạn Hoa Mộng Dao của cô cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, làm Hoa Mộng Dao giận đến nỗi đập ngay bàn phím.

Người đại diện của cô khuyên ngăn hết lời là đừng làm chuyện này thêm rắc rối nữa, nhưng không khuyên nổi cô, ở bên cạnh nhìn bàn phím vỡ vụn, sốt ruột đến sắp khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK