• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận chúa, người ở đâu?

Tần Dao mơ màng, cô nghe thấy xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào đang tiến lại gần. Cơn mưa đã thôi rơi, nhưng cái lạnh vẫn không hề giảm bớt. Tần Dao cố mở mắt, cô còn chưa muốn chết ở nơi này. Muốn lên tiếng đáp lại, nhưng cổ họng cô đã khàn đặc không phát ra nổi âm thanh nào. Cô cắn môi, ngăn cho bản thân lại chìm vào vô thức.

Một giọng nam nhân mừng rỡ kêu lên, thu hút chú ý của tất cả mọi người:

- Điện hạ, tìm thấy rồi. Quận chúa ở bên này.

Dạ Huyền từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, chạy nhanh về cái hố nơi Tần Dao đang ở. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và hơi thở yếu ớt của cô, ánh mắt hắn chợt lạnh đến cực điểm. Hắn không chút do dự nhảy xuống, ba bước thành hai tiến lại phía Tần Dao.

- Đã vô dụng còn cậy mạnh. Đúng là ngu xuẩn.

Tần Dao cố mở mắt nhìn cho rõ, nhưng hình ảnh cứ mờ mờ. Dù vậy, cô vẫn cười yếu ớt:

- Không ngờ... Người đến cứu ta... Lại là huynh...

Tần Dao nói dứt câu thì lại chìm vào mê mang. Dạ Huyền nhíu mày cởi áo bào trên người bao bọc lấy cô, lúc chạm đến đôi gò má mềm mại của người con gái thì kinh hoảng:

- Một lũ vô dụng, còn không mau gọi thái y.

Dạ Huyền vừa nói vừa bế Tần Dao lên khỏi miệng hố. Đám thuộc hạ vội vàng chạy đi tìm người đến giúp đỡ.

Trong liều trướng, một đám thái y bận rộn kê đơn bắt mạch. Tần Dao vẫn mê mang không tỉnh, đút bao nhiêu thuốc cũng nôn ra. Thái y vừa chữa trị cho cô, vừa âm thầm cầu nguyện. Lần này Quận Chúa lập công lớn, cứu được sự hòa bình giữa hai nước nên rất được bệ hạ xem trọng. Nếu mà cô có mệnh hệ gì, thì cái đầu của mấy lão sẽ rớt xuống. Chưa kể nét mặt âm trầm của Trấn Bắc Hầu, cùng với bộ dạng muốn giết người của nhị hoàng tử.

Nhắc tào tháo tào tháo đến. Cả ba người cùng xuất hiện, người đi đâu chính là hoàng đế. Nhớ đến tình trạng ban nãy của Tần Dao, trong lòng không khỏi lo lắng.

- Dao Dao thế nào rồi?

Trình thái y bước lên, chấp tay khom người bẩm báo:

- Tâu bệ hạ, Quận chúa lúc ngã xuống bẫy thú đã bị thương. Cộng với dầm mưa nên vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao không hạ. Tình trạng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc thì sẽ không sao. Chỉ là...



Hoàng đế không đủ kiên nhẫn nghe lão dông dài, lạnh giọng:

- Nói trọng điểm.

Trình thái y âm thầm lau mồ hôi, chậm chạp đáp:

- Chỉ là quận chúa ý thức mơ hồ. Đút bao nhiêu thuốc cũng nôn ra. Chúng thần...

- Một lũ vô dụng.

Trấn Bắc Hầu có chút sốt ruột, muốn vào xem nữ nhi nhà mình như thế nào. Nhưng ngại hoàng đế nên đành nhịn xuống. Hoàng đế sao không nhìn ra tâm tư của Trấn Bắc Hầu, hướng thái y cao giọng nói:

- Dùng loại thuốc tốt nhất, lệnh đám nô tài hầu hạ chu đáo. Nếu quận chúa còn không hạ sốt, trẫm sẽ lấy đầu các khanh.

- Thần tuân chỉ.

Hoàng đế vỗ vai Trấn Bắc Hầu, cất giọng an ủi.

- Được rồi. Dao Dao là cát nhân thiên tướng sẽ không sao đâu. Trẫm còn có lời muốn nói riêng với khanh. Chúng ta ra ngoài trước.

Trấn Bắc Hầu dù không muốn cũng chỉ đành nghe theo. Lúc đi còn không quên căn dặn Thúy Lan.

- Giúp quận chúa uống thuốc, ta cùng bệ hạ đi trước.

Thúy Lan hai mắt đỏ hoe, thấp giọng đáp:

- Nô tỳ cung tiễn bệ hạ, cung tiễn hầu gia.

Trấn Bắc Hầu gật đầu. Ông cùng hoàng đế một trước một sau rời đi. Bên trong lều không khí ồn ào. Dạ Huyền sợ sẽ quấy nhiễu Tần Dao nghỉ ngơi, lạnh lùng ra lệnh:

- Thái y mệt rồi, đơn thuốc cứ để lại. Ta sẽ sai người đi sắc cho quận chúa. Các ngài về trước đi.

Đám thái y thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ sau đó cũng đồng loạt lui ra. Dạ Huyền vẻ yếu đuối tiều tụy của Tần Dao. Càng thêm phẫn nộ. Hắn đưa cho Thúy Lan một hộp thuốc cao, cất giọng lạnh tanh:

- Cái này trị sẹo rất hiệu quả. Ngươi cầm lấy bôi cho nàng ấy.

Thúy Lan nhận lấy hộp thuốc, đáp một câu rồi quay vào trong.

Tần Dao không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt lần nửa bên ngoài trời đã tối. Thúy Lan thấy cô tỉnh lại, mừng rơi nước mắt:

- Quận chúa, người cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi. Hại nô tỳ sợ chết khiếp... Huhu...

Nhìn gương mặt mếu máo của Thúy Lan, Tần Dao khàn khàn nói:

- Đây là đâu? Ta ngủ bao lâu rồi?



- Nơi này là di trường. Người đã mê mang suốt 4 canh giờ rồi.

Tần Dao trầm mặc, cô nhớ ra bản thân đã ngã xuống bẫy thú. Hiện giờ vẫn bình an nằm đây, xem ra mạng sống đã được đảm bảo.

- Ta khát.

Thúy Lan bước đến rót tách trà đưa cho Tần Dao, dịu dàng nói:

- Quận chúa sốt cao, may mà cuối cùng cũng đút thuốc được.

Tần Dao uống hết nước, khó khăn đáp:

- Thích khách có bắt được không?

Thúy Lan đỡ cô ngồi tựa vào thành giường, sau đó cẩn thận lót mấy cái gối mềm vào lưng cô, không mặn không nhạt nói:

- Thích khách trốn rồi. Hiện giờ bên ngoài khá lộn xộn. Bệ hạ tức giận lắm, lệnh cho Thái Tử phải điều tra rõ ràng.

Tần Dao trầm mặc. Lần này e là Dạ Hiên lỗ to rồi. Chính hắn cố ý thả thích khách vào nhầm giá hoạ cho Dạ Huyền. Hiện tại người thì không bắt được lại còn mang tội thất trách. Vị trí trữ quân ngày càng nguy cơ, e là đại hôn sẽ sớm được cử hành.

Thúy Lan không nghe Tần Dao nói gì, sợ cô vẫn còn lo lắng thì lên tiếng an ủi:

- Nơi này hiện tại đã tăng cường tuần tra, rất an toàn.

Tần Dao lắc đầu, thấp giọng:

- Lúc ta hôn mê có những ai đến?

- Hoàng thượng và hoàng hậu. Còn có nhị tiểu thư, tam công chúa Tĩnh Quốc. Hai vị điện hạ, Hầu Gia,... Họ đều rất lo cho quận chúa, nhất là nhị hoàng tử. Ngài ấy còn đưa thuốc trị sẹo đến nữa, thật chu đáo.

Tần Dao nhíu mày, nghi hoặc nói:

- Vì sao không có cô mẫu?

- Quý phi sức khỏe không tốt đã về cung từ sớm rồi. Đi theo còn có Hồ thái y.

Tần Dao biết Vân Quý Phi yếu ớt nhiều bệnh, nên cũng không lấy làm lạ. Cô cảm thấy có chút đói nên bảo Thúy Lan đi chuẩn bị đồ ăn. Đột nhiên cung nữ canh gác bên ngoài tiến vào, báo là có Quốc Sư cầu kiến. Tần Dao không nhớ bản thân từng qua lại với nhân vật tầm cỡ này, nhưng người đến là khách không thể không tiếp. Tần Dao thở dài, nói với cung nữ:

- Mau mời quốc sư vào. Thúy Lan, pha trà.

Cả hai người nhất thời đồng thanh:

- Nô tỳ tuân lệnh.



Đây là lần đầu tiên Tần Dao thấy Thượng Lâm Uyên, đúng là không khác mấy với miêu tả trong quyển sách cổ. Mày rậm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái chẳng hề thua kém các bậc vương công quý tộc. Hắn là nhân vật mấu chốt góp phần quan trọng trong đại nghiệp của Dạ Huyền. Tinh thông kỳ môn độn giáp, có thể nhìn thấu quá khư tương lai. Nhưng tính cách cổ quái, luôn làm theo ý mình. Quả nhiên, thiên tài thường lập dị.

Thượng Lâm Uyên rất không thích ánh mắt của Tần Dao nhìn mình, hắng giọng:

- Tại hạ Thượng Lâm Uyên. Nghe nói quận chúa bị thương nên đến hỏi thăm. Mong quận chúa đừng trách ta đường đột.

Tần Dao nghiêng đầu, cười đáp:

- Quốc sư quá lời rồi. Xin mời ngồi.

Thượng Lâm Uyên cũng không khách sáo, ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà. Đạm mạc nói:

- Ta nghe nói trước khi ca ca ta viên tịch đã từng gặp quận chúa. Không biết ta có Vinh hạnh được biết huynh ấy đã nói gì với người không?

Tần Dao khó hiểu nhìn Thượng Lâm Uyên. Hồi lâu mới nghi hoặc hỏi:

- Vô Danh đại sư là ca ca của ngài?


Thượng Lâm Uyên đặt tách trà lên bàn, nhìn thẳng vào Tần Dao.


- Ta tưởng quận chúa đã biết chuyện này rồi chứ?


Tần Dao im lặng, sao cô biết được mối quan hệ giữa hai người chứ? Tần Dao nghĩ nghĩ, quyết định không nên nói thật:


- Ta nhờ đại sư xem giúp bát tự. Tiếc là đã bị cháy rồi.


Thượng Lâm Uyên cười cười, cất giọng nhàn nhạt.


- Ca ca ta hướng phật, vốn đã công đức viên mãn. Là ta làm liên lụy huynh ấy làm trái ý trời. Ta chỉ muốn biết huynh ấy khi ra đi có thanh thản hay không?


Tần Dao trầm mặc, bây giờ cô tin hai người này là huynh đệ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK