“A!?” Nghe lời nói của Thấm Nhạc, ông lão run rây, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ kỉnh ngạc.
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao đại thiếu gia lại cung kính như thế.
Chỉ với một người, đặt ở biên giới đã đủ khiến đạo chích xung quanh có tật giật mình, vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Chỉ với một thanh huyết ảnh đao, vừa động liền có thể khiến xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Đối mặt với một người như vậy, chỉ sợ không có được mấy người là không khom lưng cúi đầu!
“Cái mạng này của Thẩm Nhạc tôi cũng là được Lăng thiếu cứu về, nếu không có anh ấy thì tôi đã sớm chỉ còn lại nấm mộ rồi!1′ Thẩm Nhạc tiếp tục bổ sung.
“Tính cả thành tựu và tài phú của tôi hôm nay, cũng là công lao của Lăng thiếu!”
“Có thể nói, ân tình của Lăng thiếu đối với tôi nặng như đấng sinh thành!”
Lúc nói chuyện, trong mắt hắn hiện lên vẻ cảm kích và kính sợ sâu sắc.
“Tôi đã hiểu!” Trong mắt ông lão cũng hiện lên sự kính sợ.
Ting! Ting!
Cùng lúc đó, trong chiếc Land Rover, âm thanh báo có tin nhắn trên điện thoại Lục Nguyệt vang lên.
‘Thống Soái, Phán Quan đã tìm được tung tích của ba tên thiếu gia kia!” Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, anh ta lên tiếng.
“Rất tốt! Vậy thì đỉ gặp bọn họ đi!” Trong con ngươi Lăng Hạo hiện lên sát ý lạnh lùng.
Brừm!
Lục Nguyệt đạp ga, chiếc Land Rover lao vút đỉ.
Trang viên Thiên Vũ nằm dưới chân một ngọn núi ở phía tây thành phố Đông Châu, có giao thông thuận tiện và phong cảnh đẹp.
Lúc này bên trong trang viên đã đông đúc và náo nhiệt.
Triệu Gia Hoa đang rất thoải mái nửa nằm trên ghế xích đu, trong tay cầm điếu xì gà đắt đỏ.
Ngồi bên trái gã là một người mẫu trẻ nổi tiếng đang xoa bóp đùi cho gã một cách tượng
trưng.
Và người đẹp cao gầy ngồi bên phải là một nữ MC nổi tiếng ở Đông Châu, đang gọt trái cây cho gã.
Là nhị thiếu gia của gia tộc giàu có số một Đông Châu, cuộc sống của Triệu Gia Hoa rất thoải mái, cứ cách hai ba ngày là sẽ mời bạn bè đến đây dự tiệc.
“Hoa thiếu, hôm qua Tân Vũ Kiều tìm tôi, muốn nhờ tôi hẹn gặp anh, nói muốn mời anh ăn cơm.”
Một tên thiếu gia ngồi ở đối diện nhấp một ngụm rượu vang rồi nhìn Triệu Gia Hoa.
‘Tân Vũ Kiều?” Triệu Gia Hoa nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng!” Tên thiếu gia gật đầu.
“Người phụ nữ đó mặc dù không phải gái nhà lành gì, nhưng thành thật mà nói, nhan sắc và dáng người cô ta đều thuộc hàng đỉnh cao!”
“Nghe nói kỹ thuật trên giường cũng rất tốt, Hoa thiếu có hứng thú không?”
“Ha ha, loại phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng thì để lại cho các cậu đi, tôi không có hứng thú.” Triệu Gia Hoa nhả ra một làn khói.
“Ba đóa hoa của nhà họ Tân, tôi chỉ có hứng thú với hai chị em Tân Vũ Hân!”
“Vẩn là Hoa thiếu có phẩm vị!” Một tên thiếu gia khác lên tiếng.
“Đặc biệt là Tần Vũ Hân, người phụ nữ xinh đẹp nhất Đông Châu, cô ta chắc chắn là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời, không có người thứ hai!”
“Hoa thiếu, tôi nghe nói Tôn Minh Đào vẫn chưa từ bỏ Tân Vũ Hân!” Tên thiếu gia ban đầu lên tiếng.
“Haha, hắn không bỏ cuộc thì có thể làm được gì!” Triệu Gia Hoa cười lạnh: “Chính hắn không giải quyết được Tần Vũ Hân, chẳng lẽ còn không cho người khác ra tay?”
“Hoa thiếu, ý của anh là, anh chuẩn bị ra tay sao?” Tên thiếu gia tiếp tục nói.
“Nhưng Tân Vũ Hân đã bị nhà họ Tân đuổi tới Vân Thành, có lẽ sẽ không về Đông Châu một thời gian”
“Chuyện vặt vãnh như vậy thì có gì khó giải quyết!” Triệu Gia Hoa cười nhạt: “Tôi chỉ cần gọi cho lão già Tân Minh kia một cú điện thoại là có thể khiến ông ta gọi hai chị em Tân Vũ Hân trở về Đông Châu.”
“Xem ra Hoa thiếu nhất định sẽ đạt được mục đích!” Tên thiếu gia kia cầm ly rượu: “Vậy trước tiên chúc Hoa thiếu thành công!”
“Khi nào Hoa thiếu chơi chán thì đừng quên anh em bọn tôi nha, để chúng tôi nếm thử mỹ nữ đẹp nhất Đông Châu.”
“Ha ha… Chuyện nhỏ!”Triệu Gia Hoa cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bang!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên ở cổng trang viên.
Sau đó, một chiếc Hummer quân dụng đâm vào cổng và nhanh chóng lao về phía đám người Triệu Gia Hoa.
“A…” Hiện trường vang lên một tràng tiếng kêu thảng thốt, đám người vội vàng tránh sang hai bên.
Két!
Chiếc Hummer vọt tới trước mặt đám người Triệu Gia Hoa rồi dừng lại cách chúng với khoảng cách chưa đến hai mét.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Triệu Gia Hoa, dều bị dọa đến mức trực tiếp ngồi bịch
xuống đất, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ cần đến gần hơn một chút, đám bọn họ liền thành vong hồn dưới bánh xe Hummer!
Cạnh!
Ngay sau đó, hai người đàn ông bước ra khỏi chiếc Hummer, cả hai đều mặc cẩm y, thắt lưng đeo loan đao, vẻ mặt nghiêm túc, hơi thở sắc bén.
“Mẹ kiếp, hai thằng chó chết, có biết đây là nơi nào không? Không muốn sống?”
Triệu Gia Hoa hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, sau đó tức giận gầm lên.
Lại có người dám tới trang viên Thiên Vũ làm càn, thật đúng là không biết sống chết!
“Cậu là Triệu Gia Hoa?” Một người đàn ông nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, lạnh lùng nói.
“Mày rốt cuộc là thằng chó nào?” Triệu Gia Hoa lại gầm lên.
Loạt xoạt!
Lúc này, một nhóm người áo đen nhanh chóng lao về phía bên này, mỗi người cầm một dùi cui điện, khí thế hùng hổ.
“Hoa Thiếu, đã xảy ra chuyện gì?” Người
Cầm đầu lớn tiếng hỏi.
“Bớt nói nhảm, lập tức đập hai thằng này cho tôi!” Triệu Gia Hoa hét lớn: “Mỗi thằng đập gãy một tay một chân!”
“Rõ!” Người cầm đầu đáp lại rồi vung tay lên, mười lăm sáu người áo đen nhanh chóng lao về phía hai người kia.
“Không biết tự lượng sức mình!” Một người mặc cẩm y khẽ lật cổ tay, loan đao nằm trong tay, thân hình xoẹt qua như bóng ma.
Chưa đầy hai phút, hơn mười người áo đen đêu ngã xuống.
Không có ngoại lệ, tất cả dều bị cắt đứt gân chân phải, lăn lộn trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Hít!
Xung quanh vang lên âm thanh hít khí lạnh, trên mặt những người ở đây đều tràn đầy chấn kinh.
Quá mạnh!
Quá độc ác!
“Anh… Anh là ai?”
Nhìn thấy người của mình chỉ như con kiến hôi khi đối đầu với đối phương, Triệu Gia Hoa
cuối cùng cũng cảm thấy hình như mình đã chọc phải chuyện lớn.
Nuốt nước miếng xong, gã nói tiếp: “Tôi là nhị thiếu gia của nhà họ Triệu ở Đông Châu, nếu anh dám đụng tới tôi, nhà họ Triệu…”
Phập!
Gã còn chưa nói xong thì người mặc cấm y đã bước tới vài bước, trong nháy mắt đã tới trước mặt gã, sau đó dùng tay chém xuống.
“Anh…” Triệu Gia Hoa vừa mở miệng thốt ra một chữ liền ngã quỵ trên mặt đất, trợn mắt ngất đỉ.
Brừm!
Hai người mặc cẩm y ném Triệu Gia Hoa lên xe như ném một con chó chết rồi lái xe đi.
Khách sạn Đông Châu Crown được xây dựng ven sông, khách sạn có hình dáng độc đáo, giống như đại bàng giương cánh, sinh động như thật.
Trên tầng bốn mươi tám có xây một cái vườn treo, giống như miệng của đại bàng nhô ra khỏi cấu trúc chính hơn hai mươi mét, phía dưới vườn là dòng sông cuồn cuộn.
Vườn treo còn được gọi là Đài quan sát, đứng trong vườn treo có thể nhìn toàn bộ Đông Châu không sót cảnh nào.
Khi Triệu Gia Hoa tỉnh lại, gã phát hiện mình đang đứng ở bên ngoài lan can vườn treo, cách một bước chân là mép tường.
Mặt gã đối diện với khu vườn, tay chân bị trói, một đầu sợi dây gai buộc quanh eo, đầu còn lại buộc vào lan can.
Một khỉ sợi dây đứt, không thể vãn hồi!
“Aaaaaa…”
Sau khỉ thấy được tình cảnh trước mắt, trên mặt Triệu Gia Hoa tràn đầy kỉnh hãi, mồ hôi lạnh toát ra, gã hét lên một tiếng cuồng loạn.
Một lúc sau, gã mới có thể bình tĩnh lại một chút và bắt đầu nhìn xung quanh.
Điều khiến gã bàng hoàng là ở hai bên trái phải cũng có hai người đồng trang lứa giống gã, quay lưng về phía sông và mặt hướng về phía vườn, trên người buộc một sợi dây gai.
Hai người kia đã sớm tỉnh lại, trên mặt không còn chút máu, toàn thân không ngừng run ray, đũng quần ướt một mảng lớn.
Hai người này đều là người quen của Triệu Gia Hoa!
Nhị thiếu gia nhà họ Đào – Đào Nhất Minh!
Đại thiếu gia nhà họ Vương – Vương Minh Minh!