"Cô em kia sợ đến phát khóc rồi, còn em thì sao đây? Em có khóc không? Haha."
...Và liên lụy luôn cả cô.
"Sao im lặng vậy? Em làm tụi anh mất hứng đó."
Vừa nói vừa cười như những kẻ bệnh hoạn, hai gã kéo xe vừa tiến lên từng bước áp sát Thu Phượng. Cô trông qua tình hình biết được hôm nay khó tránh tai ách, ở chốn hẻo lánh này muốn kiếm tìm sự giúp đỡ là hoàn toàn không thể.
Bây giờ mình không dựa vào mình thì còn chờ đợi ai?
Thu Phượng lùi lại vài bước bỏ guốc ra khỏi chân ngọc, lại vén hai tà áo dài buộc vào nhau. Hành động này của cô làm những gã đàn ông có mặt không khỏi kinh ngạc, bọn chúng xoay sang nheo mắt nhìn nhau.
Một gã vẫn chưa biết trời cao đất rộng mà nham nhở nói tiếp.
"Ồ ồ làm gì vậy? Chịu vui vẻ cùng nhau rồi sao?"
Dứt lời, gã xông tới toan chộp lấy Thu Phượng, nhưng bất ngờ thay đã lãnh trọn một cú đá vào thẳng vòm bụng khiến toàn thân bị bật ra đổ ập xuống đất.
Vì cú đá này khiến gã xe kéo nọ bị mất thở, nằm trên đất ôm bụng hước lên từng cơn như người hen suyễn rồi lịm đi. Đồng bọn hắn thì bất ngờ lắm, không tin nổi vào mắt một đứa con gái chân yếu tay mềm như vậy mà có thể ra đòn dứt khoát đến thế.
Gã đàn ông giả ma doạ Dạ Lý quát lớn ra lệnh cho cho gã đang đứng cạnh Kiều Trang.
"Con nhỏ này có võ, mày qua đây phụ tao một tay coi thằng kia!!"
Thu Phượng cong môi, tiên hạ thủ vi cường, không để hắn kịp thời trở tay bèn lập tức ra đòn kế tiếp. Cô xông lên, túm lấy cổ áo hắn, lại chen chân lên gạt một cái liền khiến hắn chới với ngã bệt xuống đất, rồi không hề nương tay mà liên tục đấm xuống tựa bão táp cuồng phong, đem chiếc mũi và xương hàm của gã xe kéo đánh tới vỡ ra máu me đầm đìa.
Gã còn lại hèn nhát vô cùng, thấy đồng bọn thất thế mà nửa tấc cũng chẳng dám tiến lên, đôi bàn chân như ngập ngừng trước ngưỡng cửa tử thần, không muốn cùng chịu chung số phận.
Thu Phượng phủi tay đứng dậy, trên mấy khớp ngón tay còn dính bê bết máu của gã đàn ông xấu xa. Cô liếc sang kẻ còn lại, mặt mày lạnh tanh không chút cảm xúc, hắn nhìn mà vô thức run chân.
"Đứng đó làm chi? Đến đây mà làm chuyện bất nhã đi, chúng ta cùng nhau thưởng thức."
Thu Phượng trào phúng, nhếch môi lặp lại những lời mà bọn đê tiện đã nói ban nãy. Vừa nói cô vừa sấn sổ đi thẳng tới phía gã xe kéo còn lại, đột nhiên con mồi hoá sói dữ khiến hắn vô phương ứng phó.
Chợt, đuôi mắt chạm vào cây búa bị hất văng nằm trơ trọi trên đất, đây là đường sống duy nhất của hắn, còn không chộp lấy thì đợi đến khi nào? Nghĩ là làm, sẵn có Kiều Trang sau lưng, hắn lôi cô xô vào người Thu Phượng gây mất tập trung còn mình thì phóng như bay tới chộp lấy cây búa.
Chỉ trong vài giây tích tắc, gã xe kéo ngỡ rằng thế cờ đã trở.
Và ông trời không phụ ý hắn, Thu Phượng quả thật đã chọn đỡ lấy Kiều Trang thay vì đuổi theo.
"Đồ hèn hạ."
"Con khốn! M..mày không được qua đây, mày mà qua đây thì tao chém chết đừng có trách!!"
Giọng điệu hắn gắt lên như con thú hoang đang hoảng loạn.
Thu Phượng cười khẩy, không thèm để hắn vào mắt mà chỉ nhìn mỗi Kiều Trang, dù chưa thật sự hết giận nhưng cô vẫn dịu dàng hỏi thăm cô nàng khó ưa này.
"Em không sao rứa? Có bị đau ở mô không?"
Nghe hỏi tới, Kiều Trang tủi thân mếu máo.
"E..em sợ..."
"Đừng sợ, chị sẽ giết chết bọn chúng."
Thu Phượng không nói ngoa đâu, bọn chúng đã chọc giận cô rồi, đã khơi gợi lên tâm tính tàn nhẫn ẩn sâu trong lòng mà cô luôn muốn che giấu. Lời nói muốn giết người thốt ra nhẹ hơn lông hồng, mà mắt mi Thu Phượng còn không thèm chớp lấy một cái.
Giết chết hết lũ dân đen ngu dốt này đối với cô cũng chỉ như thuở nhỏ đốt tổ kiến, cắt cổ mèo mà thôi, chỉ là những trò vui bí mật không hơn không kém.
"Cẩn thận!!!"
Ánh trăng phản chiếu lưỡi búa xoẹt qua như tia chớp giáng xuống từ thinh không, Thu Phượng rất nhanh liền kéo tay Kiều Trang, người đang cố lách mình che chắn cho cô, một cái giật tay liền đem cô ấy ôm trở lại vào lòng. Một tay ôm eo một tay lại chính xác giữ được cổ tay gã xe kéo đánh lén, không chút chần chừ liền ban tặng cho hắn một cước, đá bay hắn văng trúng bức tường ngã xuống bất tỉnh.
"Chị..chị Thu Phượng, chị có sao không?!..."
Kiều Trang sợ toát mồ hôi, ôm chặt lấy Thu Phượng không muốn rời.
"Không sao, đứng qua một bên đi."
"Chị muốn làm gì?"
Kiều Trang căng thẳng thắc mắc.
Quả nhiên, Thu Phượng không có nói ngoa...
Cô bước tới nhặt lấy cây búa, lại nhìn ba gã đồi bại nằm lăn lộn trên mặt đất đầy đau đớn mà cõi lòng dâng trào cảm giác muốn xử tội. Thu Phượng đến bên gã xe kéo định sàm sỡ Kiều Trang, giơ cao lưỡi búa sáng loáng toan chém xuống một nhát ngay mặt gã thì bất chợt có vòng tay ai đó từ sau lưng ôm cô giữ lại.
Giọng người đó thỏ thẻ như làn suối nguồn từ từ luân chuyển vào tim cô.
"Đừng, chị ơi! Đừng làm vậy...sẽ ở tù đó...em không sao, chúng ta không sao rồi...mặc kệ bọn chúng đi nha, trở về rồi tính..."
"Loại người dơ bẩn như vậy không xứng đáng được sống."
"Để quan Tây xử lý chúng, em xin chị, em không muốn chị vướng vào lao lý."
Cái ôm càng thêm siết chặt, Kiều Trang áp mình vào tấm lưng Thu Phượng, tấm lưng của người con gái bao đồng mà cô chưa từng nghĩ nó sẽ vững chãi đến vậy.
Dung nhan lạnh băng của Thu Phượng dần lấy lại chút thần sắc, cô thở dài, buông xuống cây búa trong tay, quay lại vuốt ve mái tóc tán loạn của Kiều Trang.
"Còn đi nổi không? Chúng ta phải tìm Dạ Lý."
Kiều Trang gạt nước mắt, gật gật đầu, bây giờ thì cô đã thấm thía thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông. Cô cởi hai tà áo dài bị buộc vào nhau của Thu Phượng ra, phủi phủi cho nó thẳng thóm lại, rồi dắt cô ấy qua mang lại guốc mộc, cử chỉ nhẹ nhàng rất bất đồng với hôm qua.
Hai người rời khỏi nơi đó, dắt dìu nhau tiếp tục tìm kiếm Dạ Lý nhưng gọi mãi mà chẳng có ai lên tiếng trả lời làm cho Thu Phượng không khỏi âu lo, vết nhăn giữa chân mày càng lúc càng sâu.
"Chị, chị lo cho Dạ Lý lắm sao?"
Kiều Trang vô thức siết lấy bàn tay Thu Phượng mà thầm thì, trông thái độ của cô ấy khiến cô không khỏi chạnh lòng, cũng không biết vì sao, rõ ràng mới hôm qua còn ghét cay ghét đắng người ta như thế.
"Nếu Dạ Lý gặp bất trắc thì em là người đầu tiên xảy ra chuyện."
Chợt, Kiều Trang nghe tiếng tim mình khe khẽ run lên, đây là Thu Phượng đang vì lo lắng cho cô sao? Cố gắng tìm Dạ Lý như vậy cũng là vì cô sao? Tự dưng, Kiều Trang cảm thấy ấm áp trong lòng, còn vui vẻ hơn được Nam Sa tươi cười nhìn tới.
"Hy vọng chị Dạ Lý và Nam Sa an toàn, cũng tại do em mà thành ra cớ sự."
Thu Phượng không đáp, chỉ xoa xoa đầu Kiều Trang như đang ngầm an ủi, hai người cứ vậy sóng vai nhau tiếp tục dò dẫm tìm kiếm Dạ Lý đang mất tích.
...
Ở một diễn biến khác, Nam Sa đã dần dần hồi tỉnh, cánh tay nàng bây giờ lại tiếp tục đau như chết đi sống lại, thà là ngất xĩu còn đỡ hơn tỉnh táo thế này. Có điều nàng cũng muốn ép mình phải tỉnh, nếu không tỉnh thì cô chủ biết tính sao đây?
Lờ mờ mở mắt ra thấy Dạ Lý đang thiếp đi bên cạnh mình, trên cánh tay bị thương đến đáng sợ đã được băng bó cầm máu, Nam Sa một lần nữa lại vô vàn cảm kích Dạ Lý nhưng nàng cũng tự trách cứ mình vì không bảo vệ nổi người ta.
"Ơ, em tỉnh lại rồi?"
Dạ Lý nhíu nhíu mắt mỉm cười với Nam Sa.
"Con làm khổ cô hai rồi..."
Ả lắc đầu, đôi môi khô nứt vẫn không ngơi ý cười, đáp.
"Không khổ, chị đã nói lần này sẽ bảo vệ em."
"Con cảm ơn cô hai."
"Gọi là..."
Tự dưng lời sắp thốt ra mà ả thì ngại ngùng quá, đành cúi mặt giấu đi nét ửng hồng trên gò má, lại tiếp.
"...Từ nay cứ gọi chị xưng em là được rồi."
Nam Sa thoáng qua ngỡ ngàng, nàng lắc đầu từ chối.
"Dạ thôi, con đâu dám ăn nói hỗn hào vậy được."
"Nghe lời chị đi mà, từ nay cứ gọi chị là được, em không muốn sao?"
Nhìn gương mặt tỏ ra buồn bã của Dạ Lý, Nam Sa chẳng đành lòng, ngập ngừng trả lời.
"Dạ, thưa chị."
Phải nói Dạ Lý vui như mở cờ trong bụng, ả rướn người lên hôn vào môi nàng, đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai, nó đến thình lình trong một hoàn cảnh đầy hiểm nguy, nhưng khiến cho trái tim đôi người lạc nhịp.
Dù chỉ là một cái hôn chớp nhoáng nhưng nó quả thật đã đánh động vào nội tâm cả hai, họ ngơ ngẩn nhìn nhau, đột nhiên phát giác giữa đôi bên bấy lâu còn thiếu một chữ gì.
Không phải chữ dục, không, Dạ Lý lẫn Nam Sa hiện tại đều nhận ra là không phải.
Vậy thì đó là gì? Tim lòng Dạ Lý se thắt lại, nó hiển hiện ngay trong đầu ả nhưng chẳng dám thốt nên thành lời. Bởi ả nhớ lại khoảnh khắc Nam Sa chối từ mình ra sao, nàng đã trốn tránh ả thế nào, Nam Sa...không phải là người con gái dám vượt qua thế tục...
Nhưng, ả thì khác, Dạ Lý vốn không phải kẻ nghe theo lý trí mà bạc đãi con tim.
Có điều một lời này nếu nói ra rồi sẽ kéo theo bao nhiêu thay đổi nữa đây?
"Sa à...thật ra chị..."
Chợt, nàng "Suỵt" một tiếng cắt ngang lời ả, căng thẳng chỉ chỉ tay lên phía trên đầu, lại thì thầm.
"Cô hai, trên đó có người."
"Chúng ta trốn thôi, để chị đỡ em."
Dìu Nam Sa đứng dậy, hai người rất nhanh trốn vào một góc tối nơi khuất bóng có mấy chiếc rương che chắn quan sát tình hình.
Quả nhiên, từ phía trên chỗ cánh cửa sắt kẽo kẹt hé mở, có một chiếc thang dây được thả xuống, không nhanh không chậm trèo xuống bên dưới là một thanh niên cao lớn vận áo vải màu nâu để râu quai nón trông qua khá bặm trợn.
Hắn đứng yên tại chỗ nhìn ngó một lượt xung quanh rồi cất giọng ồm ồm.
"Đây là tài sản cá nhân, các người có biết xâm phạm sẽ để lại hậu quả gì không? Còn không mau xuất đầu lộ diện."
Vẫn im lặng, không có tiếng đáp lời.
"Đừng trốn nữa, chẳng ai ngốc ngếch lạy ông tôi ở bụi này như các người, đi trốn còn để nguyên đèn dầu. Mau ra đây đi, chỗ này nhỏ bé như vậy, tôi tìm là sẽ thấy thôi."
Dạ Lý và Nam Sa lo ngại nhìn nhau, nhưng hắn nói không sai, nơi này rất nhỏ bé, chỉ là một căn hầm, hắn mà tìm là sẽ thấy cả hai rất nhanh. Mà nghe qua lời nói người thanh niên nọ cũng không phải kẻ gian ác giết người, hình như chẳng phải là tên đã đuổi theo họ, biết đâu đây sẽ là cơ hội để thoát ra? Đành đánh liều một phen vậy.
Ả đỡ Nam Sa, chầm chậm bước ra khỏi chỗ trốn, trước mắt là hai người con gái lấm lem chật vật xuất hiện khiến người thanh niên không giấu nổi thảng thốt, trơ mắt ngó nhìn.
"Thánh thần thiên địa ơi..."