Toàn bộ Wilhelmina đã chìm trong biển lửa, khắp nơi đều là những đống đổ nát ngổn ngang.
Xác người nằm la liệt chưa được dọn đi.
Toàn bộ không gian chìm ngập trong không khí thê lương ảm đạm.
Tại con phố vốn sống động, tràn ngập ánh sáng của sự hiện đại Royale, nay cũng đã đánh mất sự lộng lẫy và hoa lệ của nó.
Tại nơi đó, Mộng Dao Quán tuy đã đổ sập quá nửa nhưng vẫn còn rõ hình hài của một công trình kiến trúc hài hoà đặc sắc.
Trên đống đổ nát, có một đoạn gỗ chìa dài ra.
Tại phần nhô cao, một thân bạch y nam tử ung dung đứng ngắm nhìn trời mây.
Mà hướng mặt của y chính là nơi Đế Minh đang an toạ, dù hai người họ cách nhau hơn chục cây số.
Xung quanh Phúc Tử Minh là xác quái thú xếp thành đống, máu của chúng chảy dài tạo thành một dòng sông đen nhánh kinh dị.
Vậy mà trên người hắn vẫn sạch tinh tươm không có lấy một hạt bụi.
Gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ nét cười phảng phất chẳng rõ ý đồ.
Trong đôi con ngươi màu tím sậm ánh lên những tia sáng giảo hoạt, phàm nhân sẽ chẳng tài nào đoán được suy nghĩ từ chủ nhân của đôi mắt ấy.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Phúc Tử Minh nghiêng đầu quay qua nhìn, đuôi mắt cong cong hoà nhã cười.
"Ngươi xong việc rồi sao?"
Sở Tiêu nhăn nhó đáp lời.
"Ha, cứ coi là đã xong đi. Nhưng ta muốn biết có phải ngài đã nhìn thấy cảnh này đúng không? Hay sự tình này do ngài làm ra?"
Sở Tiêu lúc này một thân diện hắc y kín đáo thanh tịch.
Đường nét gương mặt rõ ràng là trẻ hơn so với trước.
Một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao trên đầu.
Toàn thân toát lên khí khái tiêu sái, mỗi một động tác đều ưu mỹ lưu loát.
Đôi con ngươi đen láy ánh lên tia ngoan cường chính trực.
Phúc Tử Minh nghe xong lại quay đi nhìn vào bầu trời cao vời vợi bị che lấp bởi làn khói xám dày đặc.
Hắn chậm rãi trả lời.
"Ta không thấy cũng chẳng gây ra chuyện này. Tất cả đều là sắp đặt từ trước. Trước cả khi Đế quốc tồn tại, trước cả khi thế giới này tồn tại, sự việc này chắc chắn sẽ xảy đến."
Sở Tiêu tất nhiên không hiểu nhưng hắn cũng chẳng nói thêm gì, định xoay người bỏ đi thì lại nhìn thấy một thiếu nữ người Landorr.
Trên người chằng chịt vết thương đang rỉ máu, bộ quần áo vốn sạch sẽ tinh tế nay đã nhàu nát cùng bụi bẩn và thấm đẫm máu đỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn đờ đẫn nhìn hai người bọn hắn.
Trong ánh mắt kia là sự trống rỗng lạnh tanh.
Sở Tiêu ánh mắt như trùng xuống, y nâng tay, chỉ trong khoảnh khắc đã vòng ra sau lưng thiếu nữ định một đòn kết liễu sinh mạng non nớt của nàng.
Bàn tay của y lúc này chẳng khác nào một mũi giáo bén nhọn, một đòn này còn đủ sức giết chết vài con dị thú to lớn gấp ba lần một con voi chứ đừng nói là một thiếu nữ chân yếu tay mềm.
Tuy nhiên, động tác của y đột ngột phải ngưng lại.
Cánh tay rắn chắc khựng lại một hồi trên không trung rồi sau đó dứt khoát buông xuống.
Ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình.
"Vì sao?"
Lạnh lùng phun ra hai tiếng, thực ra là hỏi cho có thôi chứ hắn cũng chẳng mong nhận được câu trả lời.
Phúc Tử Minh ngược lại càng cười híp mắt, xong y nhìn thẳng vào ánh mắt vô hồn chất chứa mệt mỏi của thiếu nữ.
Thiếu nữ kia lúc này mới nhận ra, sinh mạng của mình chỉ vừa mới thoát ra khỏi cửa tử nhưng nàng lại không có ý định chạy trốn.
Nàng cố gắng giữ cho sự bình tĩnh cuối cùng không bay mất.
Cổ họng khô khốc phát ra vài âm thanh khó nghe.
"Cái loại trang phục đó...các ngươi là... người Huyền Thiên?..."
Không ai trả lời, không phải không nghe rõ chỉ là không muốn đáp lời.
Thiếu nữ vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp.
"Việc này...do các ngươi... gây ra...?"
Sở Tiêu vẫn như cũ nhìn chằm chặp nàng ta, trong ánh mắt là sự lạnh căm không thể giải đáp.
Còn Phúc Tử Minh chỉ phì cười, đáp lời nàng bằng một câu hỏi.
"Sao cô lại nghĩ do bọn ta?"
Nghe được chất giọng trầm ấm, ôn tồn của hắn, thiếu nữ như bình tâm lại, ngây ra một hồi.
Sau đó nàng mới khó nhọc nói ra suy nghĩ của mình.
"Bởi vì...các ngươi...rất căm thù bọn ta...căm thù Landorr..."
Lần này Phúc Tử Minh bật cười lớn.
"Haha, cô nghĩ rằng chỉ người Huyền Thiên căm ghét Đế quốc thôi sao? Cô nghĩ đám người Higashi chấp nhận phủ phục dưới chân người Landorr à? Cô nghĩ đám người Keun không muốn lật đổ quốc gia này sao?"
Trước câu hỏi dồn dập của hắn, Regina chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Chẳng để cho cô kịp hồi phục, Sở Tiêu đã vác cô lên vai sử dụng [Thuấn Di] cùng Phúc Tử Minh biến đi đâu mất.
Chỉ vài tích tắc sau đó, một vài người xuất hiện tại chỗ đám Sở Tiêu vừa đứng.
Họ mang trên mình bộ quân phục màu trắng với một huy hiệu màu đỏ cách điệu như hai thanh kiếm đặt chéo nhau và trung tâm của huy hiệu là một vị nữ thần đã bị che mắt.
Bọn họ chính là nhóm người mang đồng phục mà Luke cho là những kẻ lạ mặt.
Ngay cả người đã ở Cung điện Đế vương suốt năm năm còn thấy xa lạ với đám người này, vậy thì tại sao đám Sở Tiêu lại biết trước mà rời đi như vậy?
Thanh niên với mái tóc màu than chì được uốn xoăn nhẹ, hắn ngả ngớn, nhếch miệng cười khẩy.
"Hờ, chạy nhanh thật! Săn đám này còn mệt hơn đám quái thú kia."
Người đàn ông đi cùng cậu ta chỉ lạnh lùng chỉnh kính, quan sát kỹ càng khung cảnh.
Hắn biết chắc rằng sẽ chẳng bắt kịp nhưng...
"Có một người Landorr đã ở cùng với bọn chúng. Dựa vào chất lượng Ma lực thì hẳn là quý tộc. Mà quý tộc lại là khách hàng tiềm năng của chúng ta nên cậu biết rồi đấy."
Thanh niên kia tặc lưỡi một cái chán nản, rồi cũng nhanh chóng biến đi mất.
Người đàn ông kia nhìn lại kỹ cảnh vật lần cuối xong cũng bốc hơi bỏ đi.
Những người khác cũng nhanh chóng đi theo hai vị chỉ huy của mình.
Cách nơi đó mười ba cây số, cũng chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn.
Khởi nguồn của chuỗi bi thương mà Wilhelmina đang phải gánh chịu.
Đế Minh lạnh lùng ngồi trên ngai vàng cố định giữa không trung.
Đôi hoàng kim nhãn vẫn đang chậm rãi ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của thế giới này.
Hắn biết rằng có khá nhiều con dị thú đã bị giết.
Có rất nhiều kẻ mạnh ở dưới kia đã giết rất nhiều con dị thú mà hắn mang đến, tuy nhiên nó không ảnh hưởng gì tới kết cục của cái câu truyện đáng ghê tởm này.
Xung quanh hắn, các lỗ hổng không gian vẫn đang không ngừng tuôn ra những đàn quái thú.
Đế Minh đã kết nối với Luyện Ngục, một không gian trải dài vô tận.
Trong Luyện Ngục không chỉ chứa những con quái thú của vũ trụ này mà nó còn được kết nối với những vũ trụ khác nữa.
Hắn chẳng biết có bao nhiêu vũ trụ được liên kết với Luyện Ngục, điều đó vượt quá khả năng nhận thức của hắn.
Tuy nhiên hắn biết rõ một điều, số quái thú bị giết kia chẳng thấm vào đâu cả.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế giới này sẽ phải kết thúc, trước khi nó kịp bắt đầu.
Chân lý "Thượng tầng" vượt trội hơn về mọi mặt sẽ bị phá vỡ vì câu truyện này mất. Hắn tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra.
Đế Minh còn chưa chớp mắt mà thế giới xung quanh đã biến đi đâu mất.
Thay vào đó, một không gian trải dài vô tận chỉ có biển và trời mênh mông.
Những đám mây trên cao không hề di chuyển, chúng cứ lừ lừ đứng đó, chẳng buồn trôi như thể là tranh vẽ.
Ngay cả mặt nước phía dưới cũng tĩnh lặng vô cùng, không có lấy một gợn sóng lăn tăn.
Đây đáng lẽ sẽ là một bức tranh đẹp đủ sức gây nao lòng bất kỳ ai, tuy nhiên, lúc này, Đế Minh không có hứng.
Hắn đứng dậy khỏi ngai vàng, đưa tay lên, Bách Nhật Thần Đao đang lơ lửng trên không ngay lập tức bay vào tay hắn.
Mạnh mẽ hạ xuống một đao dứt khoát, đáng lẽ, một đao này đã phải làm cho không gian bị xé toạc rồi nhưng lúc này lại chẳng có gì xảy ra cả.
Chẳng để hắn phải chờ đợi, phía sau xuất hiện một bóng người lãnh đạm mang theo ý cười trầm thấp.
"Ya, nơi này không tồn tại khái niệm không gian đâu nên có chém tới mai cũng chẳng rách được."
Sau đó lại cợt nhả nói thêm.
"À, cũng chẳng có khái niệm thời gian nên ngày mai cũng chẳng tới đâu."
Chẳng thèm hưởng ứng câu nói của cô, Đế Minh nắm chặt thành đao với vận tốc gấp mười lần ánh sáng (theo nhận thức thông thường của hắn), hắn ta lao tới chém thẳng vào Reagan.
Cô chẳng né cũng chẳng dùng biện pháp phòng ngự nào, thản nhiên lãnh đòn.
Đối với một Reagan không phòng bị như vậy đừng nói là Đế Minh, chỉ cần một kiếm sĩ tầm thường cũng có thể đả thương được.
Thân thể người phụ nữ chẳng mấy chốc đã trở thành một bãi thịt nát nhừ, có vẻ chỉ chém một nhát không đủ thoả mãn sự căm thù của hắn với cô.
Hắn cũng chẳng vì thế mà vui vẻ, bởi cái nơi kỳ quái này vẫn chưa biến mất.
Hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm, bởi câu trả lời đã quay trở lại.
Không phải Reagan không phòng bị mà cô chẳng cần phải đề phòng.
"Thôi nào. Ngươi đang ở trong cơ thể của Khánh Châu đấy. Con bé không có tiết kiệm nụ cười như ngươi đâu. Có thành tựu thì phải vui mừng chứ?"
Đế Minh lạnh giọng, lần đầu tiên hắn mở lời.
"Ngươi đã biến đi đâu mà ta có thể vui?"
Lời lẽ lạnh lùng thẳng thắn, đủ để thấy được hắn căm ghét cô đến nhường nào.
Reagan không cảm thấy bị tổn thương lắm, nhưng cô chưa bao giờ gặp hắn.
Thật đó, cô chỉ mới tham gia vào câu truyện được 303 năm.
Còn Đế Minh không phải hắn đã ở trong Bách Nhật Thần Đao cả nghìn năm rồi sao?
Vậy thì cô lấy đâu ra cơ hội để gây thù chuốc oán với hắn?
Chẳng để thắc mắc ở trong đầu, cô hỏi.
"Ngươi có vẻ rất căm ghét ta? Vì sao vậy?"
Đế Minh cau mày chặt hơn, trên cơ thể bốc lên một làn khói dày đặc.
Nước da rám nắng của Khánh Châu dần đen kịt lại, có chỗ xuất hiện các vết nứt màu hoàng kim trông cực kỳ bắt mắt.
Bách Nhật Thần Đao như cộng hưởng với ý chí của hắn, nó rung lên dữ dội, lớp vải trắng chi chít ký tự phong ấn rơi ra khỏi chuôi đao.
Thanh đao dường như trở lên to lớn và cứng cáp hơn trước. Kèm theo đó là sức nóng khổng lồ.
Đế Minh cất giọng lạnh tanh nhưng nghe vẫn rõ được cả một trận lôi đình trong đó.
"Vì sao à? Ngươi Làm Gì Ngươi Còn Không Nhớ Sao?"
Hắn vừa rít lên vừa vung đao.
Tuy "không gian" không bị xé rách nhưng lại xuất hiện các luồng lửa nóng tới 8.000°C, thứ lửa này không chỉ mang nhiệt lượng khủng mà nó còn có tác dụng thiêu hủy linh hồn, ngăn chặn khả năng hồi phục các thương tổn và hủy hoại cực điểm tâm trí.
Reagan như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện mà né tránh.
Những luồng lửa này được phóng ra cực nhanh, có lẽ phải gấp 35 lần so với ánh sáng (theo nhận thức thông thường của "thế giới").
Nhưng Reagan vẫn rất thoải mái tiến sát lại Đế Minh.
Đế Minh liền vung đao với tốc độ chẳng kém gì vận tốc những luồng lửa phóng ra.
Nếu là kẻ khác thì có lẽ đã chết chắc rồi.
Ở xa thì sẽ bị lửa thiêu đốt, còn tới gần thì sẽ bị Đế Minh chém nát.
Và vì kẻ ở đây là Reagan Paloma, một thứ dị biệt, không nguồn gốc và nằm ngoài mọi câu truyện nên những gì mà Đế Minh đang làm hoàn toàn không gây khó khăn cho Reagan.
Đế Minh nghiến răng, liên tiếp vung đao nhanh hơn và mạnh hơn nữa.
Điều đó chắc hẳn cũng liên quan đến sức nhiệt xung quanh hắn đang tăng lên nhanh chóng.
Theo cách cảm nhận thông thường thì nhiệt độ trong không khí lúc này cũng đã đạt tới ngưỡng 10.000°C.
Vốn dĩ, Reagan muốn vui đùa thêm lúc nữa, bởi lượng nhiệt ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô cũng như "Dị điểm" này,...
Tuy nhiên, cái cơ thể mà Đế Minh đang mặc sức tung hoành ấy, sẽ chẳng bao lâu nữa thì trở thành đống than vụn thôi, bởi vì cơ thể của Khánh Châu vẫn chỉ là con người.
Reagan đưa tay ra trước mặt Đế Minh, mạnh mẽ co lại như bóp một cái gì đó.
Đế Minh trợn tròn mắt, đứng ngây ra ngơ ngác.
Nhận thức của hắn trong phút chốc như bị kéo ra rồi quay trở lại ngay khi vừa bị xé nát vậy.
Hắn hơi hoảng hốt lùi lại vài bước.
Đột nhiên "cơ thể" có chút khác lạ. Đây không giống cơ thể con gái cho lắm. Thân thể này có vẻ cao lớn và rắn chắc hơn hẳn.
Hơn nữa, mặc dù không cảm giác được nhưng hình ảnh thân quen này...
Chẳng phải đây chính là "hắn" của bốn ngàn năm trước sao?
Một nam tử tóc nâu, trên thân là một bộ hoàng bào uy nghi.
Trên người hắn như đang phát sáng, một thứ ánh sáng toả ra rực rỡ chói mắt.
Đường nét gương mặt được điêu khắc tỉ mỉ, mi mục ngay ngắn ánh lên nét cương nghị lãnh đạm.
Đôi ngươi vàng sáng mang theo khí tức trang nghiêm sang trọng khiến cho thế nhân mê mẩn. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào.
Ngũ quan nhu thuận hài hoà cực kỳ xuất sắc, nhuần nhuyễn thể hiện sự lãnh khốc cao quý cùng dáng vẻ đạo mạo mà vẫn nhuốm theo sắc màu tà mị.
Cái nam nhân này quá mức yêu nghiệt, tuấn lãng tới độ khiến người ta phải oán trách.
Xác người nằm la liệt chưa được dọn đi.
Toàn bộ không gian chìm ngập trong không khí thê lương ảm đạm.
Tại con phố vốn sống động, tràn ngập ánh sáng của sự hiện đại Royale, nay cũng đã đánh mất sự lộng lẫy và hoa lệ của nó.
Tại nơi đó, Mộng Dao Quán tuy đã đổ sập quá nửa nhưng vẫn còn rõ hình hài của một công trình kiến trúc hài hoà đặc sắc.
Trên đống đổ nát, có một đoạn gỗ chìa dài ra.
Tại phần nhô cao, một thân bạch y nam tử ung dung đứng ngắm nhìn trời mây.
Mà hướng mặt của y chính là nơi Đế Minh đang an toạ, dù hai người họ cách nhau hơn chục cây số.
Xung quanh Phúc Tử Minh là xác quái thú xếp thành đống, máu của chúng chảy dài tạo thành một dòng sông đen nhánh kinh dị.
Vậy mà trên người hắn vẫn sạch tinh tươm không có lấy một hạt bụi.
Gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ nét cười phảng phất chẳng rõ ý đồ.
Trong đôi con ngươi màu tím sậm ánh lên những tia sáng giảo hoạt, phàm nhân sẽ chẳng tài nào đoán được suy nghĩ từ chủ nhân của đôi mắt ấy.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Phúc Tử Minh nghiêng đầu quay qua nhìn, đuôi mắt cong cong hoà nhã cười.
"Ngươi xong việc rồi sao?"
Sở Tiêu nhăn nhó đáp lời.
"Ha, cứ coi là đã xong đi. Nhưng ta muốn biết có phải ngài đã nhìn thấy cảnh này đúng không? Hay sự tình này do ngài làm ra?"
Sở Tiêu lúc này một thân diện hắc y kín đáo thanh tịch.
Đường nét gương mặt rõ ràng là trẻ hơn so với trước.
Một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao trên đầu.
Toàn thân toát lên khí khái tiêu sái, mỗi một động tác đều ưu mỹ lưu loát.
Đôi con ngươi đen láy ánh lên tia ngoan cường chính trực.
Phúc Tử Minh nghe xong lại quay đi nhìn vào bầu trời cao vời vợi bị che lấp bởi làn khói xám dày đặc.
Hắn chậm rãi trả lời.
"Ta không thấy cũng chẳng gây ra chuyện này. Tất cả đều là sắp đặt từ trước. Trước cả khi Đế quốc tồn tại, trước cả khi thế giới này tồn tại, sự việc này chắc chắn sẽ xảy đến."
Sở Tiêu tất nhiên không hiểu nhưng hắn cũng chẳng nói thêm gì, định xoay người bỏ đi thì lại nhìn thấy một thiếu nữ người Landorr.
Trên người chằng chịt vết thương đang rỉ máu, bộ quần áo vốn sạch sẽ tinh tế nay đã nhàu nát cùng bụi bẩn và thấm đẫm máu đỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn đờ đẫn nhìn hai người bọn hắn.
Trong ánh mắt kia là sự trống rỗng lạnh tanh.
Sở Tiêu ánh mắt như trùng xuống, y nâng tay, chỉ trong khoảnh khắc đã vòng ra sau lưng thiếu nữ định một đòn kết liễu sinh mạng non nớt của nàng.
Bàn tay của y lúc này chẳng khác nào một mũi giáo bén nhọn, một đòn này còn đủ sức giết chết vài con dị thú to lớn gấp ba lần một con voi chứ đừng nói là một thiếu nữ chân yếu tay mềm.
Tuy nhiên, động tác của y đột ngột phải ngưng lại.
Cánh tay rắn chắc khựng lại một hồi trên không trung rồi sau đó dứt khoát buông xuống.
Ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình.
"Vì sao?"
Lạnh lùng phun ra hai tiếng, thực ra là hỏi cho có thôi chứ hắn cũng chẳng mong nhận được câu trả lời.
Phúc Tử Minh ngược lại càng cười híp mắt, xong y nhìn thẳng vào ánh mắt vô hồn chất chứa mệt mỏi của thiếu nữ.
Thiếu nữ kia lúc này mới nhận ra, sinh mạng của mình chỉ vừa mới thoát ra khỏi cửa tử nhưng nàng lại không có ý định chạy trốn.
Nàng cố gắng giữ cho sự bình tĩnh cuối cùng không bay mất.
Cổ họng khô khốc phát ra vài âm thanh khó nghe.
"Cái loại trang phục đó...các ngươi là... người Huyền Thiên?..."
Không ai trả lời, không phải không nghe rõ chỉ là không muốn đáp lời.
Thiếu nữ vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp.
"Việc này...do các ngươi... gây ra...?"
Sở Tiêu vẫn như cũ nhìn chằm chặp nàng ta, trong ánh mắt là sự lạnh căm không thể giải đáp.
Còn Phúc Tử Minh chỉ phì cười, đáp lời nàng bằng một câu hỏi.
"Sao cô lại nghĩ do bọn ta?"
Nghe được chất giọng trầm ấm, ôn tồn của hắn, thiếu nữ như bình tâm lại, ngây ra một hồi.
Sau đó nàng mới khó nhọc nói ra suy nghĩ của mình.
"Bởi vì...các ngươi...rất căm thù bọn ta...căm thù Landorr..."
Lần này Phúc Tử Minh bật cười lớn.
"Haha, cô nghĩ rằng chỉ người Huyền Thiên căm ghét Đế quốc thôi sao? Cô nghĩ đám người Higashi chấp nhận phủ phục dưới chân người Landorr à? Cô nghĩ đám người Keun không muốn lật đổ quốc gia này sao?"
Trước câu hỏi dồn dập của hắn, Regina chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Chẳng để cho cô kịp hồi phục, Sở Tiêu đã vác cô lên vai sử dụng [Thuấn Di] cùng Phúc Tử Minh biến đi đâu mất.
Chỉ vài tích tắc sau đó, một vài người xuất hiện tại chỗ đám Sở Tiêu vừa đứng.
Họ mang trên mình bộ quân phục màu trắng với một huy hiệu màu đỏ cách điệu như hai thanh kiếm đặt chéo nhau và trung tâm của huy hiệu là một vị nữ thần đã bị che mắt.
Bọn họ chính là nhóm người mang đồng phục mà Luke cho là những kẻ lạ mặt.
Ngay cả người đã ở Cung điện Đế vương suốt năm năm còn thấy xa lạ với đám người này, vậy thì tại sao đám Sở Tiêu lại biết trước mà rời đi như vậy?
Thanh niên với mái tóc màu than chì được uốn xoăn nhẹ, hắn ngả ngớn, nhếch miệng cười khẩy.
"Hờ, chạy nhanh thật! Săn đám này còn mệt hơn đám quái thú kia."
Người đàn ông đi cùng cậu ta chỉ lạnh lùng chỉnh kính, quan sát kỹ càng khung cảnh.
Hắn biết chắc rằng sẽ chẳng bắt kịp nhưng...
"Có một người Landorr đã ở cùng với bọn chúng. Dựa vào chất lượng Ma lực thì hẳn là quý tộc. Mà quý tộc lại là khách hàng tiềm năng của chúng ta nên cậu biết rồi đấy."
Thanh niên kia tặc lưỡi một cái chán nản, rồi cũng nhanh chóng biến đi mất.
Người đàn ông kia nhìn lại kỹ cảnh vật lần cuối xong cũng bốc hơi bỏ đi.
Những người khác cũng nhanh chóng đi theo hai vị chỉ huy của mình.
Cách nơi đó mười ba cây số, cũng chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn.
Khởi nguồn của chuỗi bi thương mà Wilhelmina đang phải gánh chịu.
Đế Minh lạnh lùng ngồi trên ngai vàng cố định giữa không trung.
Đôi hoàng kim nhãn vẫn đang chậm rãi ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của thế giới này.
Hắn biết rằng có khá nhiều con dị thú đã bị giết.
Có rất nhiều kẻ mạnh ở dưới kia đã giết rất nhiều con dị thú mà hắn mang đến, tuy nhiên nó không ảnh hưởng gì tới kết cục của cái câu truyện đáng ghê tởm này.
Xung quanh hắn, các lỗ hổng không gian vẫn đang không ngừng tuôn ra những đàn quái thú.
Đế Minh đã kết nối với Luyện Ngục, một không gian trải dài vô tận.
Trong Luyện Ngục không chỉ chứa những con quái thú của vũ trụ này mà nó còn được kết nối với những vũ trụ khác nữa.
Hắn chẳng biết có bao nhiêu vũ trụ được liên kết với Luyện Ngục, điều đó vượt quá khả năng nhận thức của hắn.
Tuy nhiên hắn biết rõ một điều, số quái thú bị giết kia chẳng thấm vào đâu cả.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế giới này sẽ phải kết thúc, trước khi nó kịp bắt đầu.
Chân lý "Thượng tầng" vượt trội hơn về mọi mặt sẽ bị phá vỡ vì câu truyện này mất. Hắn tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra.
Đế Minh còn chưa chớp mắt mà thế giới xung quanh đã biến đi đâu mất.
Thay vào đó, một không gian trải dài vô tận chỉ có biển và trời mênh mông.
Những đám mây trên cao không hề di chuyển, chúng cứ lừ lừ đứng đó, chẳng buồn trôi như thể là tranh vẽ.
Ngay cả mặt nước phía dưới cũng tĩnh lặng vô cùng, không có lấy một gợn sóng lăn tăn.
Đây đáng lẽ sẽ là một bức tranh đẹp đủ sức gây nao lòng bất kỳ ai, tuy nhiên, lúc này, Đế Minh không có hứng.
Hắn đứng dậy khỏi ngai vàng, đưa tay lên, Bách Nhật Thần Đao đang lơ lửng trên không ngay lập tức bay vào tay hắn.
Mạnh mẽ hạ xuống một đao dứt khoát, đáng lẽ, một đao này đã phải làm cho không gian bị xé toạc rồi nhưng lúc này lại chẳng có gì xảy ra cả.
Chẳng để hắn phải chờ đợi, phía sau xuất hiện một bóng người lãnh đạm mang theo ý cười trầm thấp.
"Ya, nơi này không tồn tại khái niệm không gian đâu nên có chém tới mai cũng chẳng rách được."
Sau đó lại cợt nhả nói thêm.
"À, cũng chẳng có khái niệm thời gian nên ngày mai cũng chẳng tới đâu."
Chẳng thèm hưởng ứng câu nói của cô, Đế Minh nắm chặt thành đao với vận tốc gấp mười lần ánh sáng (theo nhận thức thông thường của hắn), hắn ta lao tới chém thẳng vào Reagan.
Cô chẳng né cũng chẳng dùng biện pháp phòng ngự nào, thản nhiên lãnh đòn.
Đối với một Reagan không phòng bị như vậy đừng nói là Đế Minh, chỉ cần một kiếm sĩ tầm thường cũng có thể đả thương được.
Thân thể người phụ nữ chẳng mấy chốc đã trở thành một bãi thịt nát nhừ, có vẻ chỉ chém một nhát không đủ thoả mãn sự căm thù của hắn với cô.
Hắn cũng chẳng vì thế mà vui vẻ, bởi cái nơi kỳ quái này vẫn chưa biến mất.
Hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm, bởi câu trả lời đã quay trở lại.
Không phải Reagan không phòng bị mà cô chẳng cần phải đề phòng.
"Thôi nào. Ngươi đang ở trong cơ thể của Khánh Châu đấy. Con bé không có tiết kiệm nụ cười như ngươi đâu. Có thành tựu thì phải vui mừng chứ?"
Đế Minh lạnh giọng, lần đầu tiên hắn mở lời.
"Ngươi đã biến đi đâu mà ta có thể vui?"
Lời lẽ lạnh lùng thẳng thắn, đủ để thấy được hắn căm ghét cô đến nhường nào.
Reagan không cảm thấy bị tổn thương lắm, nhưng cô chưa bao giờ gặp hắn.
Thật đó, cô chỉ mới tham gia vào câu truyện được 303 năm.
Còn Đế Minh không phải hắn đã ở trong Bách Nhật Thần Đao cả nghìn năm rồi sao?
Vậy thì cô lấy đâu ra cơ hội để gây thù chuốc oán với hắn?
Chẳng để thắc mắc ở trong đầu, cô hỏi.
"Ngươi có vẻ rất căm ghét ta? Vì sao vậy?"
Đế Minh cau mày chặt hơn, trên cơ thể bốc lên một làn khói dày đặc.
Nước da rám nắng của Khánh Châu dần đen kịt lại, có chỗ xuất hiện các vết nứt màu hoàng kim trông cực kỳ bắt mắt.
Bách Nhật Thần Đao như cộng hưởng với ý chí của hắn, nó rung lên dữ dội, lớp vải trắng chi chít ký tự phong ấn rơi ra khỏi chuôi đao.
Thanh đao dường như trở lên to lớn và cứng cáp hơn trước. Kèm theo đó là sức nóng khổng lồ.
Đế Minh cất giọng lạnh tanh nhưng nghe vẫn rõ được cả một trận lôi đình trong đó.
"Vì sao à? Ngươi Làm Gì Ngươi Còn Không Nhớ Sao?"
Hắn vừa rít lên vừa vung đao.
Tuy "không gian" không bị xé rách nhưng lại xuất hiện các luồng lửa nóng tới 8.000°C, thứ lửa này không chỉ mang nhiệt lượng khủng mà nó còn có tác dụng thiêu hủy linh hồn, ngăn chặn khả năng hồi phục các thương tổn và hủy hoại cực điểm tâm trí.
Reagan như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện mà né tránh.
Những luồng lửa này được phóng ra cực nhanh, có lẽ phải gấp 35 lần so với ánh sáng (theo nhận thức thông thường của "thế giới").
Nhưng Reagan vẫn rất thoải mái tiến sát lại Đế Minh.
Đế Minh liền vung đao với tốc độ chẳng kém gì vận tốc những luồng lửa phóng ra.
Nếu là kẻ khác thì có lẽ đã chết chắc rồi.
Ở xa thì sẽ bị lửa thiêu đốt, còn tới gần thì sẽ bị Đế Minh chém nát.
Và vì kẻ ở đây là Reagan Paloma, một thứ dị biệt, không nguồn gốc và nằm ngoài mọi câu truyện nên những gì mà Đế Minh đang làm hoàn toàn không gây khó khăn cho Reagan.
Đế Minh nghiến răng, liên tiếp vung đao nhanh hơn và mạnh hơn nữa.
Điều đó chắc hẳn cũng liên quan đến sức nhiệt xung quanh hắn đang tăng lên nhanh chóng.
Theo cách cảm nhận thông thường thì nhiệt độ trong không khí lúc này cũng đã đạt tới ngưỡng 10.000°C.
Vốn dĩ, Reagan muốn vui đùa thêm lúc nữa, bởi lượng nhiệt ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô cũng như "Dị điểm" này,...
Tuy nhiên, cái cơ thể mà Đế Minh đang mặc sức tung hoành ấy, sẽ chẳng bao lâu nữa thì trở thành đống than vụn thôi, bởi vì cơ thể của Khánh Châu vẫn chỉ là con người.
Reagan đưa tay ra trước mặt Đế Minh, mạnh mẽ co lại như bóp một cái gì đó.
Đế Minh trợn tròn mắt, đứng ngây ra ngơ ngác.
Nhận thức của hắn trong phút chốc như bị kéo ra rồi quay trở lại ngay khi vừa bị xé nát vậy.
Hắn hơi hoảng hốt lùi lại vài bước.
Đột nhiên "cơ thể" có chút khác lạ. Đây không giống cơ thể con gái cho lắm. Thân thể này có vẻ cao lớn và rắn chắc hơn hẳn.
Hơn nữa, mặc dù không cảm giác được nhưng hình ảnh thân quen này...
Chẳng phải đây chính là "hắn" của bốn ngàn năm trước sao?
Một nam tử tóc nâu, trên thân là một bộ hoàng bào uy nghi.
Trên người hắn như đang phát sáng, một thứ ánh sáng toả ra rực rỡ chói mắt.
Đường nét gương mặt được điêu khắc tỉ mỉ, mi mục ngay ngắn ánh lên nét cương nghị lãnh đạm.
Đôi ngươi vàng sáng mang theo khí tức trang nghiêm sang trọng khiến cho thế nhân mê mẩn. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào.
Ngũ quan nhu thuận hài hoà cực kỳ xuất sắc, nhuần nhuyễn thể hiện sự lãnh khốc cao quý cùng dáng vẻ đạo mạo mà vẫn nhuốm theo sắc màu tà mị.
Cái nam nhân này quá mức yêu nghiệt, tuấn lãng tới độ khiến người ta phải oán trách.