"Em tới chưa?"
"Vừa tới, đang lên đây." Cô vừa đi lên thang cuốn vừa nói.
"Anh đang trong này rồi, bàn mình ở gần cuối, em tới cứ đi vào sẽ thấy."
"Ừm."
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad, Vieread, Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Lên đến tầng ấy cô phải đi qua thêm vài quán ăn nữa mới tới quán đồ nướng đã hẹn. Vào bên trong quán ăn Khinh Nhi liền nhanh chóng kiếm bàn của Thẩm Kỳ. Quán đồ nướng này trang trí theo kiểu cổ điển, màu sắc có hơi theo hướng đỏ đô, không quá sặc sỡ mang lại cảm giác sang trọng, tĩnh lặng. Vừa hay không bao lâu Khinh Nhi đã kiếm được bàn Thẩm Kỳ, đồ ăn trên bàn đã được gọi lên kha khá, chén đũa cũng được anh tráng qua kĩ càng, và cô chỉ việc ngồi vào rồi ăn thôi.
Khinh Nhi thấy cảnh này ngồi xuống gãi mặt hỏi: "Anh chuẩn bị hết rồi à."
Thẩm Kỳ gấp đồ ăn lên nướng cười nói: "Ừm để em tới có thể ăn liền."
"Em thấy anh thật sự rất tinh tế ấy." Cô làm nước chấm đưa đến cho anh: "Ai mà làm người yêu anh đảm bảo sung sướng."
Thẩm Kỳ nhìn Khinh Nhi ý cười càng thêm rõ ràng: "Nếu có người yêu, anh sẽ để người đó chăm mình."
Cô nhìn anh ấy cũng nói đùa theo: "Đúng vậy, người yêu anh phải cưng chiều anh như vậy mới xứng."
Thẩm Kỳ thấy cô vui vẻ cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng, đúng, người đó chỉ cần cưng chiều anh thôi, còn việc yêu cứ để anh lo."
Khinh Nhi ngưng đũa lại nhìn chằm chằm vào người con trai trước mắt này, Thẩm Kỳ đối với cô là người anh cũng như là người bạn tốt, nên khi anh ấy nói ra câu đó cô liền mang theo một dòng suy nghĩ, có thể vì khá quen thân lại không giấu nổi sự tò mò, cô lên tiếng hỏi.
"Anh sao thế? Để ý ai rồi à?"
Thẩm Kỳ khựng lại nhìn cô, sau đó lắc đầu đáp: "Cũng không hẳn."
"Không hẳn?" Khinh Nhi lại càng nghi ngờ hỏi.
"Cũng không hẳn là để ý, nhưng chắc có ấn tượng." Thẩm Kỳ gấp đồ ăn vào đĩa đẩy tới cho cô.
"Cô nương nào được anh chú ý thế?" Cô nhận lấy rồi nhâm nhi ăn từng miếng.
"..." Bỗng Thẩm Kỳ chợt trầm tư không nói gì, để lại một khoảng trống cùng sự tò mò của Khinh Nhi.
"Sao thế anh?" Khinh Nhi vừa gặm miếng thịt bò vừa hỏi.
"Không có gì..." Anh ấy cũng gắp vài miếng thịt cuộn lại vào một ít rau: "Tết em không về nhà à?"
Cô chợt khựng lại, thấy biểu cảm của cô Thẩm Kỳ cũng không hỏi nhiều bèn lên tiếng lái sang chuyện khác: "Ở Giang Kinh rất nổi về khóa tình yêu khi nào về anh đem cho em một cái."
"Khóa tình yêu?" Khinh Nhi nhìn anh ấy hỏi.
"Ừm, quê anh được mệnh danh là thành phố trữ tình mà, những việc liên quan đến cầu duyên ở đó cũng rất được ưa chuộng."
"Khóa tình yêu là một hộp nhỏ xinh xắn có ổ khóa riêng, thường mọi người hay ghi tên người mình thích thầm vào đó rồi khóa lại thật kĩ."
Khinh Nhi chăm chú lắng nghe, mở tròn đôi mắt nhìn anh ấy như thể rất hứng thú. Thẩm Kỳ nhìn biểu cảm của cô cứ vô thức buồn cười, anh cất giọng nói tiếp: "Ổ khóa có hai chế độ khóa, một chế độ là khóa mã chỉ cần mở theo mã là được, khóa kiểu này tượng trưng cho việc muốn theo đuổi và cầu cho người ấy cũng sẽ đáp lại mình."
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad, Vieread, Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
"Khi thành công họ sẽ đem hộp đó tặng cho người mình thích coi như để chứng minh tình cảm của họ."
Nói tới đây Thẩm Kỳ chợt ngưng lại im lặng như đang suy nghĩ.
Khinh Nhi tò mò lên tiếng: "Vậy còn kiểu khóa thứ hai?"
Thẩm Kỳ nhìn cô khuôn mặt ngừng tỏ ý cười mà nghiêm túc đáp: "Kiểu khóa thứ hai là khóa có chìa, khi khóa rồi phải dùng chìa mới mở được, nó tượng trưng cho việc từ bỏ người mình thích."
Khinh Nhi nghe tới đây bỗng đơ người ra.
"Thường sau khi khóa chìa xong, người ta thường hay bỏ chìa đi luôn, để cái hộp ấy mãi mãi không bao giờ mở được nữa."
"Muốn chôn người đó mãi mãi nằm sâu trong tim, coi như không tồn tại."
Cô trầm lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy thường người ta hay dùng để khóa kiểu nào?"
Thẩm Kỳ gắp thịt lên nướng tiếp, từ tốn đáp: "Nói cho cùng đó cũng chỉ là hình thức để tiếp thêm sức mạnh cho họ thôi. Chứ đã là yêu thầm, thì mấy ai tới được với nhau."
Khinh Nhi mặt dần trở nên xám lại, cô không biết tại sao tự dưng nghe Thẩm Kỳ nói xong tâm trạng lại có chút không tốt. Nhưng lời anh ấy nói lại chính là hiện thực, là hiện thực mà những người yêu thầm người khác như cô đây, lại chẳng dám đối mặt.
"Anh nhớ cho em một cái nhé." Khinh Nhi gắp miếng thịt vừa mới chín xong kia lên rồi nhìn nó thật lâu mới cất giọng: "Em muốn thử một lần."
"Em muốn thử?" Thẩm Kỳ nhìn Khinh Nhi thì thấy trong mắt cô lúc này hiện lên một nỗi xót xa khó tả.
"Muốn thử đặt cược hy vọng vào đó." Cô cười cười nhìn Thẩm Kỳ giọng có chút u uất nói: "Nếu thất bại thì khóa nó lại, rồi mãi mãi coi như không tồn tại."
"Như vậy thì em mới có động lực buông bỏ được."
Mặc dù bản thân cô biết rất rõ kết quả của ván cược này, chính là thất bại. Lúc này Khinh Nhi chưa hề biết với Lưu Cao Dương việc có tình cảm với nhau thôi là chưa đủ để anh có thể dũng cảm nắm lấy tay cô và sánh bước cùng nhau. Mà cô lúc này cũng chưa đủ hành trang để có thể tiếp bước về phía anh, cô bây giờ chỉ đơn giản là đang ở trong một giấc mộng, khi tỉnh mộng cũng là lúc cô phải đối diện với hiện thực.
..........
Ăn uống xong xuôi Khinh Nhi cùng Thẩm Kỳ đi dạo xung quanh khu siêu thị ấy, vì mới mở nên có đôi chút còn hoang sơ, nhưng vì phố Hoa Đăng vốn là nơi đông người nên siêu thị giờ này cũng vô cùng nhộn nhịp. Cô và Thẩm Kỳ nói đủ chuyện nhưng chủ yếu vẫn là xoay quanh chủ đề vẽ. Đi một hồi cô và anh ấy bị thu hút rồi dừng ngay một tiệm dụng cụ cho dân vẽ, hai người cùng nhau đi vào xem đồ một chút sẵn mua thêm cho mình vài món.
Trùng hợp Lâm Vũ vừa mới có hẹn với khách hàng ở đây, sau khi nói chuyện xong anh ta cũng chuẩn bị ra về. Quán Lâm Vũ vừa đi ra đối diện với tiệm dụng cụ Khinh Nhi vào, anh ta vừa bước ra liền nhận được một tin nhắn đến từ Lưu Cao Dương.
Lưu Cao Dương: [Rước Lục Mỹ dùm anh, anh đang bận.]
Lâm Vũ thở dài một hơi, cô nàng Lục Mỹ này chính là em họ bên ngoại của Lưu Cao Dương và cũng là em họ bên nội của Lâm Vũ. Vốn từ nhỏ Lục Mỹ thường hay chơi với Lâm Vũ vì lúc đó Lưu Cao Dương còn chưa được nhận nuôi. Tính tình cô nàng này lại khá bướng, muốn gì phải có bằng được cái đó, còn không có được thì sẽ đu theo mãi không buông. Nên từ lúc Lưu Cao Dương xuất hiện Lâm Vũ cảm thấy mình đã an toàn thoát khỏi sự chú ý của Lục Mỹ. Nhưng ai lại ngờ tính tình Lưu Cao Dương cũng bướng không kém, bản thân anh lại là người rất bận, nên vô cùng ghét sự đu bám của cô ta bởi thế có gì liên quan đến Lục Mỹ anh đều sẽ kêu Lâm Vũ đi giải quyết. Lâm Vũ lúc này cảm thấy mình chính là cái lồng giúp anh nhốt cô nàng kia lại để bản thân có thể yên ổn sống.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad, Vieread, Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Nhưng Lâm Vũ cũng biết rất rõ con người của Lưu Cao Dương, ban đầu lúc mới gặp anh chỉ cảm thấy con người anh chính là khó gần nhưng lại mang một vẻ ngoài thân thiện, cao ngạo lại tài giỏi không kém ai. Sau đó qua vài lần tiếp xúc anh ta lại càng biết rõ Lưu Cao Dương chính là coi mình trở thành cái bóng của người khác, không dám nói lên cảm xúc thật của bản thân, lại luôn giấu giếm đủ điều, càng không dám làm mích lòng ba mẹ nuôi kia của mình. Nên Lâm Vũ dần trở nên xót thương cho anh, rồi cứ hễ giúp được gì cho anh Lâm Vũ đều sẽ không từ chối.
Lâm Vũ: [Sao phải rước? Cô ta không tự về được à?]
Lưu Cao Dương: [Dì kêu anh đi. ]
Lâm Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, cô gái này thật đúng là phiền phức. Đang định đi xuống lầu chợt anh ta thấy bóng dáng của Khinh Nhi cùng Thẩm Kỳ bước ra khỏi tiệm dụng cụ, họ đang vừa đi vừa nói gì đó với nhau rất vui vẻ. Thấy thế Lâm Vũ chợt khựng lại, rồi chú ý tới anh chàng đi bên cạnh ấy có chút quen thuộc. Nhưng rồi anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, lấy điện thoại lên chụp một bức ảnh rồi gửi anh hỏi.
Lâm Vũ: [Anh thấy sao?]
Lưu Cao Dương bên kia đã xem, nhưng một hồi lâu mới nhắn lại: [Em cũng nhiều chuyện quá đấy.]
Lâm Vũ lười biếng gửi một tin nhắn thoại: "Em là đang giúp anh mà."
"Người bên cạnh cũng đẹp trai không kém đâu."
Lưu Cao Dương: [Nếu thấy đẹp thì cứ việc ngắm, không cần chụp qua.]
Lâm Vũ: "Làm gì mà cọc cằn, em đâu phải chụp để khoe anh chàng bên cạnh đẹp."
Sau đó Lưu Cao Dương không trả lời lại, thấy thế Lâm Vũ không để tâm đến nữa, nhưng không hiểu sao lại cứ vô thức liếc nhìn Thẩm Kỳ thêm vài cái rồi mới quay người rời đi.
..........
Bên này Lưu Cao Dương đang ngồi coi qua những nhân vật được xét duyệt vào top 10 trong sự kiện, coi qua các tác phẩm bỗng anh dừng lại trước một nhân vật nam được thiết kế theo kiểu kiếm khách nhân thú, trên đầu nhân vật này có hai tai mèo cùng một cái đuôi mèo màu vàng trông vô cùng cao ngạo, trên tay cầm một đôi song kiếm, rồi trên tay cầm kiếm ấy còn có thêm một huy hiệu mặt trời. Nhân vật này có khuôn mặt sắc sảo, đuôi mắt nhọn đầy quyến rũ, đôi mắt lại có màu tím như bầu trời đêm đầy sao vô cùng cao quý lại tỏa sáng đến thu hút. Càng nhìn lại càng có thể thấy mẫu hình này vô cùng giống với anh, mà lại vừa như mang đến cảm giác không giống lắm, khí chất từ nhân vật này toát ra vô cùng cao ngạo lại tỏa sáng, nhìn vào rất bắt mắt. Còn anh thì lại không như vậy, anh biết rõ mình không thể tỏa sáng được trong cuộc sống vốn không phải của mình, cũng như không thể cho mình ánh hào quang mà cô đã vẽ lên kia.
Lưu Cao Dương bấm vào thông tin nhân vật rồi tìm kiếm thông tin của người thiết kế. Anh biết rất rõ người làm ra nó chính là Khinh Nhi, nhưng từ trước tới giờ anh lại chẳng mấy hiểu nhiều về cô, vì Lưu Cao Dương biết càng hiểu thêm bản thân anh sợ rằng sẽ càng không thể rời mắt khỏi cô. Anh sợ một ngày nào đó chính anh lại là người không thể thoát ra được khỏi giấc mộng này.
Coi qua tất cả thông tin ấy Lưu Cao Dương âm thầm nhớ rõ mọi chi tiết nhất là ngày sinh nhật của cô. Sau đó lướt thêm một chút anh lại thấy một đường link weibo, khi bấm vào đường link ấy một tài khoản hiện ra, đấy là tài khoản của Khinh Nhi, tên tài khoản là Tiểu Nhị cùng ảnh đại diện là một bông hoa hướng dương mới chớm nở nhưng luôn hướng mặt về phía mặt trời, rồi Lưu Cao Dương cứ thế mà lướt coi, lướt xuống vài ảnh chợt anh lại thấy ảnh đại diện kia của cô hiện lên cùng một dòng trạng thái: "Hãy để em được làm hướng dương luôn hướng về phía anh."
Anh chợt khựng lại có đôi chút không nói nên lời, liệu anh có thể trở thành ánh mặt trời của cô không. Rồi cứ thế anh âm thầm lưu lại tấm hình kia xong để làm ảnh nền laptop của mình, như thấy chưa đủ nên những tấm hình cô đăng chỉ cần là tác phẩm cô vẽ anh đều sẽ lưu về hết không chừa lại tấm nào.