Trước tình tiết cũ rích này, Liêm Tuấn bất lực thở dài, ngồi xổm xuống, “Lên đi, anh cõng em.”
Đỗ Lôi Ty đau đớn nhăn mặt, mở to mắt nhìn Liêm Tuấn đưa tấm lưng rộng lớn về phía mình, do dự không trèo lên.
“Sao thế?” Liêm Tuấn quay đầu hỏi.
Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng: “Em ngại…”
Liêm Tuấn nhíu mày: “Sao? Muốn anh ôm em à?”
“… Thôi, anh cõng em vậy.” -_-
Cứ nghĩ rằng cõng sẽ khó xảy ra gian tình hơn ôm, nhưng cô đã lầm.
Sếp tổng đại nhân thừa cơ sờ mông cô!
Đỗ Lôi Ty xấu hổ đỏ mặt: “Anh anh anh, hạ tay xuống một chút… Không phải! Dịch sang bên một chút… A! Em sắp ngã rồi…”
Rốt cục, Liêm Tuấn nổi giận: “Em có chịu yên không?”
Một tiếng quát làm Đỗ Lôi Ty sợ đến mức á khẩu. Đôi mắt ấm ức nhìn sếp tổng đại nhân như muốn nói: Hu hu, người ta đang bị thương mà anh không dịu dàng tí nào…
Liêm Tuấn cũng bó tay luôn.
“Xuống đi, ông Phương sắp đến rồi.” Anh buông cô xuống.
Đỗ Lôi Ty trả lời, trèo xuống khỏi lưng sếp tổng đại nhân. Chân vừa chạm đất, cô đã la oai oái.
Tiếng kêu này làm cơn tức khi nãy của Liêm Tuấn xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Anh vội đỡ lấy cô, giọng nói ẩn chứa vẻ xót xa: “Em ngồi xuống cởi giày ra đi đã.” Nói xong, anh đỡ cô ngồi xuống, cởi giày cô ra.
Động tác bất ngờ làm Đỗ Lôi Ty sợ ngây người, ngốc nghếch nhìn sếp tổng đại nhân cẩn thận tháo giày cao gót khỏi chân cô, sau đó cau mày nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô.
Cái cau mày này đã kịp thời kéo suy nghĩ của Đỗ Lôi Ty về. Mặt cô đỏ lựng như quả cà chua.
Chân… chân của cô đang ở trong tay sếp tổng đại nhân. Điều này giống như viên kim cương đính trên chiếc nhẫn bạc. Cô chỉ là một viên nhỏ xíu thì chịu sao nổi?
Đỗ Lôi Ty vội rụt chân lại, nhưng cổ chân cô đã bị tóm lấy.
“Đừng cử động!” Liêm Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại cúi đầu cẩn thận xem xét vết thương.
Sếp tổng đại nhân đã nói vậy, Đỗ Lôi Ty đành phải từ bỏ ý định rụt chân lại, ngơ ngác nhìn Liêm Tuấn cầm chân mình. Ngón chân đỏ lựng, run khe khẽ, như muốn nói rằng chủ chân nó đang rất lo lắng.
Cả ngày nay chân cô bị bó kín trong chiếc giày cao gót, đầu ngón chân còn nổi lên những bọng nước hồng hồng. Vậy… chắc chắn sẽ có mùi. Xấu hổ quá! Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty cảm thấy nhiệt độ lan từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu, cả người như bị lửa đốt.
Bỗng nhiên, Liêm Tuấn ngẩng đầu, mặt nghiêm nghị: “Sau này không được đi giày cao gót nữa.”
Não bộ Đỗ Lôi Ty lúc này đang bị ngưng trệ. Cô “dạ” qua quýt một tiếng.
Thấy cô hồn để đâu đâu, Liêm Tuấn bất lực. Cô nhóc này chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn, đang yên đang lành cũng bị trẹo chân, không biết hai mươi mấy năm qua cô ấy làm thế nào để sống sót.
Trong bụng thì nghĩ vậy nhưng dù sao cũng không đành lòng. Anh cởi chiếc áo thể thao khoác lên đùi cô: “Lần sau đừng mặc váy ngắn nữa.”
Đỗ Lôi Ty vâng dạ, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng lắm: Váy của cô dài đến tận đầu gối, đâu có ngắn? Nói thế thì chẳng lẽ Hoắc Vũ Chi và mấy cô vừa rồi mặc quần lót hết à? Cô khẽ lầu bầu: “Váy của em rõ ràng là dài nhất rồi…”
Tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng vẫn bị Liêm Tuấn nghe thấy: “Chân của em cũng là ngắn nhất.”
“…” Khóe miệng Đỗ Lôi Ty giật giật.
“Sao, anh nói sai à?”
“…”
Bất chợt cô ngộ ra. Khi ở cùng sếp tổng đại nhân ngoại trừ phải có mắt cá chân rắn chắc, còn phải có một trái tim khỏe mạnh, nếu không sẽ bị tức đến hộc máu. T^T
Bị sếp tổng đại nhân đả kích, tuy Đỗ Lôi Ty rất tức giận nhưng đã bị cơn đau từ bàn chân làm phân tán. Lát sau, ông Phương lái xe đến.
Liêm Tuấn ôm cô vào trong xe, quay sang bảo ông Phương: “Đến bệnh viện gần nhất.”
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đã thấy bớt đau hơn, “Đừng rắc rối quá, chỉ là bị bong gân thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được…”
Cô chưa nói xong, Liêm Tuấn đã ngắt lời: “Sao em biết là bong gân, lỡ như gãy xương thì sao?”
Đỗ Lôi Ty phụng phịu: “Không… không nghiêm trọng như vậy chứ?”
Sự thật, đúng là nghiêm trọng như vậy! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi
4. Cô Nàng Nóng Nảy Và Chàng Trai Đáng Ghét
=====================================
Bác sĩ khoa chỉnh hình chỉ vào vết nứt ở nơi nào đó trên tờ X quang, nhẹ nhàng nói: “Rạn xương, bó thạch cao.”
Đỗ Lôi Ty 囧.
“Thật sự tôi chỉ bị trẹo một chút thôi! Nhỏ, rất nhỏ thế này nè…” Cô giơ ngón út lên, cố gắng thuyết phục bác sĩ không bó thạch cao.
Bác sĩ cũng giơ ngón út lên: “Thật sự cô chỉ bị rạn một đường nhỏ, rất nhỏ thế này thôi…”
“Bác sĩ, tôi không nói đùa đâu!” Đỗ Lôi Ty tỏ vẻ cầu xin, “Bác sĩ đừng bắt tôi bó thạch cao, phiền phức lắm? Tôi còn phải đi làm…” Ông có biết nghỉ một ngày trừ mất bao nhiêu tiền lương không?
“Tôi cũng không đùa với cô!” Bác sĩ nghiêm mặt, “Cô bị rạn xương mà không nghỉ ngơi thì làm sao khỏi được?”
“Nhưng mà…”
Đỗ Lôi Ty đang định cãi lại, sếp tổng đại nhân ở bên đã ra lệnh: “Bó thạch cao!”
Vậy là, Đỗ Lôi Ty mang giày cao gót đi ra ngoài, bó thạch cao về nhà. Khỏi phải nói là thảm đến mức nào!
Nhưng… lúc sau còn thảm hơn nữa.
Bị bó thạch cao, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên thăng cấp thành người khuyết tật. Ngay cả tắm cửa cũng phải nhờ dì Ngô giúp.
Bực hơn là sếp tổng đại nhân lo cô bất tiện, buổi tối lôi cô sang phòng anh ngủ. Không biết tại sao Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác đi vào sẽ không có đường ra.
Lần đầu tiên chung phòng sau vụ cách ly, Đỗ Lôi Ty căng thẳng hết sức. Ngồi một mình trong phòng, cô do dự một lúc, quyết định giả vờ ngủ trước khi sếp tổng đại nhân tắm xong.
Vừa ngả đầu xuống, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại. Sau đó, đèn trong phòng sáng lên. Một lát sau, Đỗ Lôi Ty cảm thấy bên cạnh hơi lún xuống.
Đèn cũng vụt tắt.
Tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Trong phòng im ắng, cô dỏng tai nghe động tĩnh bên cạnh. Dường như sếp tổng đại nhân không định làm gì, vẫn an phận ngủ, lát sau tiếng hít thở đều đều vang lên.
“Phù…” Đỗ Lôi Ty thở phào. Lòng tự sám hối vì ý nghĩ không trong sáng vừa rồi. Dù gì mình cũng đang là “người khuyết tật”, sếp tổng đại nhân có đói bụng ăn quàng chắc cũng không xuống tay với cô.
Nghĩ vậy, cô thả lỏng, cử động cơ thể đã cứng ngắc vì căng thẳng.
Trong nháy mắt, một cánh tay vòng qua eo cô, dùng một chút lực đã kéo cả người cô vào trong vòm ngực ấm áp.
“Đừng giả vờ ngủ.” Một giọng nói trầm thấp đùa cợt vang lên bên tai cô, phả hơi vào vành tai cô.
Cơ thể như bị điện giật, cô cứng đờ người.
Giọng nói bên tai từ từ thấp dần. Một cảm giác ươn ướt mềm mại từ vành tai đánh vào thần kinh cô.
Anh liếm cô!
Bị ôm trong lòng anh, cơ thể cô nóng bừng lên, “Đừng… A!”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay to đã thò vào áo ngủ nắm lấy chỗ mẫn cảm nhất. Đỗ Lôi Ty kêu lên, cảm nhận được hàng loạt nụ hôn mềm mại đặt xuống gáy mình. Bàn tay nóng rực của anh cộng với ham muốn truyền đến từ đỉnh nơi nào đó khiến cô không còn tỉnh táo, ánh mắt mơ màng. Con sông dậy sóng trong lòng như sắp trào ra!
Nhưng trong khoảnh khắc bùng nổ ấy cô bỗng tỉnh táo lại: “Dừng… dừng lại!”
“Sao vậy?” Liêm Tuấn miễn cưỡng ngừng lại, giọng nói bất mãn, “Họ hàng của em vẫn chưa đi à?”
“Không phải…” Đỗ Lôi Ty ngượng ngập nói, “Chân em…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng.” Anh nói xong lại bắt đầu hôn tiếp.
“Không được!” Đỗ Lôi Ty đẩy anh ra.
“Lại sao nữa?” Nghe khẩu khí anh đã mất hết kiên nhẫn.
Đỗ Lôi Ty tội nghiệp nói: “Bác sĩ bảo nếu lỡ đụng vào sẽ bị què.”
“Bác sĩ nói vậy khi nào?”
“… Dù sao cũng phải cẩn thận.”
“Thôi không nói nữa!” Anh lại định hôn tiếp.
“Đừng!”
“Lại sao đây?”
“Sẽ què… Sẽ què… Sẽ què…” Cô thấp giọng lầu bầu.
“…”
Tiếng lầu bầu chuyển thành tiếng nằn nì thống thiết: “Anh nhẫn tâm bắt nạt một người tàn tật sao?”
“…”
Sau một thoáng im lặng, anh hừ một tiếng, cuối cùng vẫn buông cô ra, lặng lẽ trở mình rồi chìm vào giấc ngủ.