Hôm nay, Đỗ Khang phát hiện hai mắt của mình luôn không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng đang vùi đầu vào làm việc ngoài kia. Đến giờ nghỉ trưa, phần lớn các đồng nghiệp đều tụ lại ra ngoài ăn trưa, nhưng khi anh đi ngang qua chỗ ngồi của Hà An Ân, lại phát hiện cô vẫn còn ngồi xem tài liệu, bình giữ nhiệt đựng thức ăn kế bên còn chưa mở ra. Hơn nữa, hẳn là cô đã nói dối, cô hoàn toàn không hề đi khám bác sĩ, vì anh nhìn thấy cô lén lút uống thuốc bán sẵn.
Nếu anh đoán không lầm, chắc là cái cô này vì muốn tiết kiệm vài đồng bạc nên chỉ chịu uống thuốc bán sẵn mà không chịu đi gặp bác sĩ. Cô bệnh như thế này mà người nhà cũng mặc kệ cô sao?
Thu hồi lại ánh mắt, chuyên chú nhìn tài liệu trước mặt, Đỗ Khang ép buộc mình phải tập trung, không suy nghĩ chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Vì anh cứ thỉnh thoảng lại chú ý đến cô, nên tiến độ hôm nay có thể nói là rất vụn vặt. Anh có rất nhiều việc phải làm, cũng chẳng có nhiều thời gian như vậy mà đi quan tâm tới một cấp dưới bị bệnh.
Nhưng không được bao lâu, anh lại phát hiện hai mắt mình cứ bất giác nhìn Hà An Ân. Anh không khỏi thở dài, không do dự buông tài liệu trên tay xuống, bưng li nước còn một nửa kia, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh có ý định vòng qua chỗ ngồi của An Ân, muốn nói công việc của cô có thể để ngày mai lại làm tiếp, dù sao cũng đã năm giờ rưỡi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Thế nhưng Đỗ Khang lại không ngờ rằng, anh còn chưa đi tới chỗ cô thì cô gái bé nhỏ đang ngồi ngay ngắn kia đột nhiên nghiêng mình, cả người như con rối gỗ đứt dây ngã nhào xuống mặt đất. Anh giật mình, quẳng li nước trên tay, chạy vội tới trước nâng cô dậy. Cái ly sứ hiệu Mark dày cộm bị ném xuống thảm không hề bị vỡ, nhưng lại phát ra một tiếng lộp cộp làm cho tình cảnh này dễ dàng bị phát hiện, tiếng một người thét chói tai vang lên.
Vừa ôm lấy thân hình mềm nhũn không còn sức lực, Đỗ Khang đã bị nhiệt độ quá cao kia làm cho giật mình. Anh đưa tay áp lên trán cô, nhiệt độ nóng bỏng kia liền khiến anh ý thức được rằng Hà An Ân đang phát sốt.
“An Ân làm sao vậy?” Phương Du Du chen qua các cô gái đang vây quanh họ, tiến đến bên anh, sốt ruột hỏi.
“Bị sốt rồi.” Anh trả lời câu hỏi của Phương Du Du một cách ngắn gọn, sau đó ôm lấy Hà An Ân đang xụi lơ trên mặt đất, vừa đi ra ngoài, vừa căn dặn các cô gái đang đứng ngẩn ngơ kia. “Tôi đưa cô ấy đến Thánh Tâm. Các cô có ai có số điện thoại nhà cô ấy thì liên lạc thử xem.”
Thánh Tâm là bệnh viện gần chỗ này nhất. Tuy là bệnh viện tư, viện phí có đắt, nhưng chất lượng phục vụ cùng tay nghề các bác sĩ đều rất đảm bảo.
Phương Du Du cùng các cô gái khác ngơ ngác mà nhìn theo bóng anh vội vã ôm người chạy đi, sau một lúc mới định thần lại. “Hà An Ân, cô chưa từng dụ dỗ Đỗ Khang thật sao? Đỗ Khang thật sự không phải người đàn ông của cô sao? Bằng không sao anh ta lại nôn nóng ôm cô mang đến bệnh viện như là vợ đang sinh con thế?” Cô nghĩ thầm trong bụng, nhưng tay lại nhanh chóng tìm trong danh bạ điện thoại, gọi tới số điện thoại của nhà họ Hà.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe, là một giọng nữ rất êm tai, rất hiền hòa.
“Alo, đây là nhà họ Hà.”
“Alo, xin hỏi bác có phải người nhà của An Ân không?”
“Đúng. Tôi là mẹ của An Ân. Xin hỏi cô là…?”
“Bác Hà, chào bác, cháu là đồng nghiệp của An Ân. An Ân vừa mới bị ngất trong công ty, đồng nghiệp của cháu đang đưa cô ấy đến bệnh viện Thánh Tâm.”
“An Ân bị sao vậy? Làm sao lại ngất?”
“Cháu nghĩ An Ân vì sốt nên mới bị ngất. Hôm nay cháu thấy hình như cô ấy không được khỏe, nhưng cháu nghĩ chắc là không có việc gì đâu, xin bác cứ yên tâm. Bác đến Thánh Tâm nhớ cẩn thận, đừng quá sốt ruột.”
“Được. Cảm ơn cháu.”
Đầu dây bên kia vội vàng cúp máy, hẳn là rất vội vã đến bệnh viện, mà Phương Du Du cũng tắt di động, cho vào túi xách. Vừa quay đầu lại thì gặp các chị em vây quanh, cùng nhau tám này tám kia, nghe ngóng tin tức.
“Du Du, cô nói xem, An Ân cùng giám đốc Đỗ có quan hệ thế nào?” Một trong số các chị em nhiều chuyện liền lập tức hỏi thăm.
“Aiz, vốn là đồng nghiệp tốt, bạn tốt của An Ân, tôi thấy tôi phải thay cô ấy nói rõ một chút. An Ân và giám đốc Đỗ từng học chung trường, các cô đều biết. Nhưng mà các cô tự ngẫm lại xem, có người đàn ông nào lại bắt bạn gái mình phải làm việc vất vả thế không? Các cô không thấy mỗi đêm An Ân phải chín, mười giờ mới tan ca, bộ dạng đáng thương; không thấy bàn An Ân nhiều tài liệu đến mức khó khăn lắm mới thấy mặt bàn à? Nếu bọn họ thật sự như ta nói, thì các cô nghĩ coi Đỗ Khang đâu còn là người đàn ông tốt của thời đại mới chứ?” Phương Du Du liếc chị em một cái, với vẻ không đồng tình.
“Cũng đúng. Với lại… nếu bạn trai tôi mà dám đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ấy.” Mấy chị em bị khí thế hùng hồn của Phương Du Du đè xuống, mỗi người từ từ đồng ý, không dám phản bác lại lời nói của nữ vương bệ hạ.
“Cho nên, không có quan hệ gì hết, hiểu không?” Nhìn bộ dáng Hà An Ân hôm nay thiếu chút nữa thề thốt với trời, Phương Du Du tin rằng cô ấy không có mơ mộng gì với Đỗ Khang cả. Nhưng nếu như người có ý đồ xấu lại là Đỗ Khang thì sao?
Khóe môi Phương Du Du nhếch lên, quay về chỗ làm việc thu dọn đồ dùng cá nhân. Dù sao cũng gần giờ tan sở, cô có về sớm một chút cũng không ai dám nói gì cô. Huống chi công ty này là do nhà cô mở, ai dám đuổi việc cô?
—————————-
“Cảm cúm dẫn đến bị lây nhiễm khuẩn, may là đưa đến bệnh viện đúng lúc, nếu không chậm một chút liền chuyển biến thành viêm phổi, đến lúc đó lại phiền toái. Tối nay truyền vài chai nước biển, ngày mai nếu hạ sốt là có thể về nhà.” Sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận liền kê đơn thuốc, cho y tá chuẩn bị nước biển.
Nghe xong lời bác sĩ, Đỗ Khang cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Về phần vì sao nhẹ nhõm, anh cố ý không nghĩ đến nữa. Anh đứng bên giường nhìn y tá cẩn thận đổi chiều chai nước biển móc lên giá, rồi chích kim tiêm khử trùng sắc nhọn vào mu bàn tay trắng bệch của cô gái nằm trên giường.
Vì bị đau, Hà An Ân đang mê man rụt tay lại theo phản xạ, tay kia với qua muốn gạt thứ làm đau mình ra. Thấy thế, để tránh cô làm mình bị thương, Đỗ Khang tiến lên cầm lấy bàn tay đang quơ tùm lum của cô. Vừa nắm vào anh mới phát hiện, hóa ra tay Hà An Ân rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần anh nắm lấy là có thể bao bọc toàn bộ tay cô.
Ánh mắt anh không kìm được mà rơi xuống người cô gái nhỏ bé trên giường. Giường bệnh viện không to, nhưng cô nằm lại thừa ra một khoảng không gian lớn. Anh nhớ rất rõ khi Hà An Ân đứng lên, đỉnh đầu cô cùng lắm cũng chỉ đến ngang môi anh mà thôi. Cô nhỏ nhắn như vậy, làm người ta yêu mến như vậy, chẳng trách chị em phòng tài vụ đều yêu quý cô, thích đùa giỡn với cô.
“Anh à, anh yên tâm đi. Bạn gái anh không sao đâu. Truyền nước biển xong, bạn gái anh sẽ khỏe ngay thôi.” Y tá thấy bộ dạng anh ngẩn ngơ, còn tưởng anh đang lo lắng cho bệnh nhân trên giường, tốt bụng an ủi. “Hơn nữa bạn gái anh cũng thật có phúc, có người yêu bạn gái như anh ở bên cạnh săn sóc.”
Đỗ Khang nghe vậy thì hơi ngẩn ra. Vốn cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn lập tức phủ nhận. “Cô ấy không phải bạn gái tôi.” Lát nữa người nhà Hà An Ân sẽ đến, vì tránh dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết, anh vẫn giải thích.
“Ấy, thật ngại quá.” Y tá làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nở một nụ cười tươi tắn hơn. “Tôi thấy anh chị còn trẻ như vậy, cứ tưởng anh chị chưa kết hôn. Anh à, anh không cần lo lắng, trình độ của bác sĩ chỗ chúng tôi rất cao, kê thuốc cũng rất chuẩn, vợ anh sẽ sớm khỏe lại thôi. Đúng rồi, anh cứ nắm tay vợ anh một cách nhẹ nhàng như bây giờ, cẩn thận đừng để cô ấy đụng vào kim tiêm, đừng cho cô ấy làm bị thương chính mình là được.” Lần này y tá cười nói xong liền ra ngoài, không cho Đỗ Khang thời gian giải thích.
Bạn gái? Vợ?
Đỗ Khang cảm thấy rất lạ. Tại sao y tá lại cho rằng giữa anh và An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Liệu có phải do biểu cảm của anh, hay là anh đã làm gì khiến cho người ta hiểu lầm không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK