Tô Phỉ nói với Dương Phàm: "Đừng xem nữa, xem nữa cũng không phải của anh."
"Nhìn xem người ta có thiếu nhân viên bảo vệ hay không, tìm việc đi, không lẽ lại trông cậy Tô Mộng Dao. sẽ nuôi anh?"
Dương Phàm cảm thấy có chút buồn cười, người này đúng là càn quấy, hắn hỏi ngược lại: "Còn cô nhìn thì là của cô à?"
Tô Phỉ sửng sốt, thẹn quá hóa giận: "Tôi giỏi hơn một thằng nghèo túng như anh, anh có tư cách gì so sánh với tôi."
"Người như anh ngay cả tư cách đi xem biệt thự cũng không có, một tên nghèo túng thèm muốn tài sản của nhà họ Tô, cả công việc anh còn không có, anh còn mặt mũi đi xem biệt thự?"
Xung quanh đã có rất nhiều người xem náo nhiệt, bắt đầu chỉ trỏ.
"Đây là con nuôi của nhà họ Tô, nghe nói bây giờ là bạn trai của Tô Mộng Dao."
"Sao lại có người như vậy, chơi bời lêu lỏng cả ngày còn muốn ăn bám?"
"Kết hôn với một người như vậy sẽ khổ tám đời."
Dương Phàm cũng không để ý đến bọn học, định rời khỏi đây.
Tô Phi lại nói: "Dương Phàm, nếu anh có thể làm bảo vệ thì tốt quá, đừng lười biếng suốt ngày chỉ biết lang thang."
"Những căn biệt thự ở đây không phải thứ anh nên nhìn, làm người phải sống bằng đôi chân của mình."
Cô ta cố ý làm giảm giá trị của Dương Phàm trước. bà cụ, muốn làm tăng sự bất mãn của bà dì đối với gia đình Tô Mộng Dao.
Bà dì tên là Tô Trường Thanh, là người góp phần lớn nhất vào sự đi lên của nhà họ Tô, tuy bây giờ đã lớn tuổi nhưng địa vị của bà ta trong lòng nhà họ Tô cũng không kém gì bà cụ Tô.
Tô Trường Thanh nhìn thoáng qua Dương Phàm, không hề che giấu sự chán ghét.
Dương Phàm cười khinh thường, hắn thật sự không muốn đáp lại người nhà này.
Nếu không phải sợ Tô Mộng Dao khó xử, đã đánh vỡ mồm cô ta từ lâu rồi.
Lúc này, Vương Lệ Trữ bước ra khỏi đám đông.
'Vương Lệ Trữ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lá cây nhạt, quần đen bó sát ôm lấy đôi chân thon dài, đi một đôi giày cao gót đính đá lấp lánh màu bạc.
Là dáng vẻ của người khôn khéo tài giỏi, khí thế bá đạo như ẩn như hiện.
Trong đám đông có người nhận ra cô ta nên lần lượt chào hỏi.
Cả nhà Tô Trường Ngọc thấy Vương Lệ Trữ cũng không tiếp tục nói nữa, vội vàng tránh đường, Vương Lệ 'Trữ không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào.
Chỉ vào thao tác của thương hội Thuận Thái có thể làm bọn họ phá sản.
Vương Lệ Trữ mỉm cười, đi thẳng đến chỗ Dương Phàm.
"Cậu ấy đến xem căn nhà của mình, sao lại gọi là lang thang?"
Đám người nhà họ Tô nghe xong đều nhíu mày, nhưng những người xung quanh cũng đều kinh ngạc, căn biệt thự ở trung tâm đã bán rồi à? Không phải chàng trai trẻ này đã mua nó rồi chứ?
'Vương Lệ Trữ nói với đám người nhà họ Tô: "Có lẽ mấy người chưa biết, cha tôi đã tặng căn biệt thự này cho Dương Phàm, giấy chứng nhận quyền sở hữu cũng đã làm xong."
Cô ta bước đến trước mặt Dương Phàm, lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Vừa nghe nói cậu đi đến bên này, đi thôi, vào xem nào."
Ngay lập tức, trước ánh nhìn không hiểu và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cô ta và Dương Phàm mở cửa bước vào căn biệt thự.
Đám người nhà họ Tô đứng ngây ra đó, bọn họ biết Dương Phàm có mối quan hệ khá tốt, nhưng vẫn mãi không thừa nhận.
Không ngờ mối quan hệ giữa Dương Phàm và thương hội Thuận Thái lại tốt đến vậy, căn biệt thự này có lẽ cũng đáng giá gần 1 tỷ, mà lại tặng cho người khác?
Bọn họ nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Dương Phàm có giá trị gì để lợi dụng?
Vẻ mặt cả nhà Tô Phỉ đều u ám, bọn họ không ngờ thằng hề lại chính là bọn họ.
Lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, làm gì còn tâm trạng xem biệt thự, nên đen mặt rời đi.
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ sánh vai bước vào biệt thự.
Dương Phàm nhìn Vương Lệ Trữ từ trên xuống dưới, người phụ nữ này có vẻ ngoài rất đẹp.
"Không ngờ chị mặc trang phục công sở lại trông hợp đến vậy."
Vương Lệ Trữ mỉm cười nói: "Chuyện cậu không ngờ còn nhiều lắm, tôi là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp….à phòng bếp không được, còn lại đều được."
Dương Phàm: '…
"Cha tôi nói, căn này tặng cho cậu, cậu nhất định phải nhận lấy."
Vương Lệ Trữ đưa Dương Phàm đi dạo một vòng, tinh nghịch nháy mắt hỏi: "Cậu có hài lòng với căn này. không? Có thiếu nữ chủ nhân không, tôi có thể cân nhắc.
Dương Phàm cười xấu hổ: "Thiếu hay không trong lòng chị không biết sao, nếu thực sự thiếu thì làm thế nào?”
Vương Lệ Trữ nháy mắt nói: "Nếu cậu dám thiếu, tôi dám đến."
Dương Phàm: '…
Không phải người phụ nữ này định đẩy ngã hắn ở đây chứ, còn giữa ban ngày nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.yabijwxc5::before{content:attr(fvusqaihjy);}.cowphfxm7::before{content:attr(rsqucnebod);}img{max-width: 100%;}