210. Hàng Hành Khủng Bố (60): Sát thần hung hãn dũng cảm nhất, đồng thời làm người ta nhớ thương
Edit: Ry
A Viêm chưa từng nói với ai, thật ra gã đã vụng trộm xem video quay cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc. Gã tự nhận là biết đôi chút về thực lực của cậu.
Nhưng lúc này, gã mới ý thức được những gì thấy qua màn hình còn xa mới chấn động bằng chứng kiến trực tiếp.
Ấy là máu nóng sản sinh từ sâu trong huyết mạch khi đứng trước một tồn tại hùng mạnh.
Trong hang động chất đầy Trùng tộc, tiếng vỏ cứng ma sát khi chúng chuyển động không ngừng được phóng đại, làm người nghe rùng mình. Mùi tanh đặc thù tràn lan, sền sệt đè ép không khí.
Tất cả hiểu rằng họ đang ở trong cuộc săn của chúng.
Có điều mấy ngàn con trùng trong mắt Nguyên Dục Tuyết cũng không khác gì với một con, thậm chí không đủ để cậu phải lộ vẻ lo lắng. Nguyên Dục Tuyết bình thản như bao ngày, ánh mắt phản chiếu những chiếc cánh cứng đáng sợ đang rộng mở. Cậu tiến lên, ánh đao sáng như tuyết lay động, lưu loát phân giải tất cả.
Rất đơn giản, mỗi đường chém đều hoàn hảo và trí mạng, như thể cậu trời sinh là thiên địch của thứ giặc cướp tiếng xấu lan khắp vũ trụ này.
Các chi của lũ trùng rơi từ trên trời xuống, không ngừng chồng chất lên, trông như một trận "mưa máu" đặc biệt.
Mà giữa màn mưa kì dị lại khiến người ta rung động này, Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn không bị những bộ phận đó rơi vào người, không nhiễm một vết máu.
Sự giết chóc đến từ một phía làm người ta không thể dời mắt.
Trong lúc Nguyên Dục Tuyết dọn dẹp lũ trùng, Giới Chu Diễn không làm phiền cậu, chỉ đứng một bên lẳng lặng nuốt chửng những con đã bị chém. Vẻ mặt hắn trông không mấy vui vẻ, vì hương vị của lũ bọ không ngon như hắn tưởng tượng. (Editor: Sao chương trước kêu là hấp thụ năng lượng chứ không phải ăn =)))))))))))))))))) Thừa nhận ăn bẩn sống lâu rồi hả =))))))))))))))))))
Nhưng Giới Chu Diễn cam tâm tình nguyện.
Tầm mắt của quân viễn chinh dồn hết vào cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc, cảm thấy nó đẹp kinh người, lại ẩn chứa sự dị biệt khiến họ sợ hãi.
Đó là lĩnh vực họ vĩnh viễn không thể chạm tới, lén lút nhìn một cái thôi đã như đọc trộm sách trời không thuộc về mình.
Đội quân bật lồng phòng hộ xung quanh, Nguyên Dục Tuyết để riêng cho họ một khoảng sân, vừa hay trở thành cấm địa của Trùng tộc, cũng là nơi an toàn duy nhất trong hang.
Có điều đối mặt với cơn lũ Trùng tộc, nó có vẻ yếu kém, dễ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
"..."
Cục diện trở nên giằng co.
Nguyên Dục Tuyết đã đánh với Trùng Chúa mấy chiêu, từ đầu đến cuối không thể xuyên được qua vỏ của nó, đao khí sắc bén đều bị tránh né. Mỗi lần cậu ra tay với Trùng Chúa là lũ Trùng tộc sẵn sàng hi sinh vì nó lại lồng lên mấy giây.
Trạng thái điên cuồng này hiển nhiên đề cao sức mạnh của chúng rất nhiều, tuy là Nguyên Dục Tuyết không có vấn đề gì trong việc giải quyết lũ Trùng tộc được buff sức mạnh, nhưng cậu đang vừa phải bảo vệ con người, vừa phải cố gắng giết Trùng Chúa, rõ ràng phiền phức hơn hẳn.
Sau vài lần thử chiêu, Nguyên Dục Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra, Trùng Chúa đã có trí tuệ. Nó làm những việc này là để tiêu hao sức lực của cậu, trải đường cho bữa ăn sau đó.
Nguyên Dục Tuyết sẽ không kiệt sức, nhưng năng lượng của cậu sẽ có lúc cạn kiệt.
Tốn tất cả năng lượng chỉ để giải quyết một con Trùng Chúa, ngay cả cậu cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nguyên Dục Tuyết nhỏ giọng nói gì đó với Giới Chu Diễn.
Quá trình sau đó chuyển thành Giới Chu Diễn đi giải quyết bầy trùng đang ồ ạt xông lên.
A Viêm một mực theo dõi Nguyên Dục Tuyết, vì biến đổi này cũng miễn cưỡng phân ít tầm nhìn cho Giới Chu Diễn. Sau đó cực kì không cam lòng phát hiện, con quái vật đáng ghét khiến gã cực kì cảnh giác này, đúng là có sức mạnh nằm ngoài tưởng tượng.
Cách thức giải quyết Trùng tộc của hắn còn thô bạo hơn Nguyên Dục Tuyết nhiều.
A Viêm nhìn lũ trùng bị cắn nuốt vào trong một không gian vô hình, các chi còn ngọ ngoạy ở lối vào, rồi bị nghiền nát thành trạng thái bột phấn kì lạ.
Nếu sức mạnh của Nguyên Dục Tuyết khiến người ta còn nghĩ cậu "khá giống con người", thì những gì Giới Chu Diễn thể hiện là đặc thù hoàn toàn không thuộc về loài người.
Chỉ quan sát hành động của hắn đã khiến biển tinh thần của họ thiếu ổn định, hoa mắt chóng mặt, thứ dằn xuống trong lòng là sợ hãi chán ghét của bản năng, vô thức muốn dời tầm mắt, trốn tránh. Có những người còn cảm thấy may mắn là Giới Chu Diễn không phải kẻ địch của họ - tạm thời cứ coi là thế đi.
Nếu hắn cũng là quái vật săn giết loài người, chỉ e kết cục hôm nay sẽ còn thê thảm hơn tưởng tượng.
Trong lúc Giới Chu Diễn cắn nuốt lũ bọ không ngừng tuôn trào, Nguyên Dục Tuyết chuyển mục tiêu sang Trùng Chúa.
Chỉ số tốc độ của cậu được nâng lên tối cao khiến cả người như một bóng ma.
Mở ra "mắt phân tích", nhanh chóng giải tỏa kết cấu các nhược điểm sinh lý của Trùng Chúa và nơi tốt nhất để tấn công.
Nguyên Dục Tuyết thoáng khựng lại.
... Không có nhược điểm.
Đây là một con Trùng Chúa tiến hóa rất hoàn hảo.
Nhưng nháy mắt sau, cậu vẫn nhìn về một vị trí trên cơ thể nó.
Đó là bộ phận giống với "đầu" nhất khi nó ở trùng thể.
Trùng thể kết nối với mặt người kì dị đang vặn vẹo, động tác linh hoạt rất không phù hợp với thân hình cồng kềnh của nó, uốn éo một góc 360 độ. Cái đầu ngụy trang thành mặt người đúng lúc đối diện với Nguyên Dục Tuyết.
Mắt kẹp rộn ràng dồn lại một chỗ, chúng nở ra, cái vòi tanh hôi cũng vươn tới, áp sát Nguyên Dục Tuyết hơn bao giờ hết.
Khí độc có tính ăn mòn được xả ra, nhưng đây là thời điểm tốt nhất để tiếp cận nó, nên Nguyên Dục Tuyết không tránh, tiếp tục tiến lên. Thanh đao sáng như tuyết cắm thẳng vào giữa khuôn mặt người - nơi có thể nói là điểm yếu duy nhất lộ ra bên ngoài của nó.
Trùng Chúa kêu lên thảm thiết.
Ngay cả những người đang ở trong lồng phòng hộ cũng lộ vẻ đau đớn.
Với cấu tạo của tai người thì họ không nghe được bất cứ âm thanh nào. Nhưng tiếng kêu quái dị kia vẫn hóa thành sóng âm tàn khốc, như một con dao cắm vào trong não rồi chầm chậm khuấy đảo, kích thích đau đớn cực mãnh liệt.
Loại đau đớn khiến họ chỉ muốn ôm đầu lăn ra đất, liều mạng đâm mình mấy dao, dùng cơn đau trên thể xác hòng làm dịu sự tra tấn về mặt tinh thần. Nhưng họ lại cắn chặt răng, tránh để bản thân phát ra âm thanh vô nghĩa nào đó, quấy rầy Nguyên Dục Tuyết.
Tiếng kêu thảm thiết của Trùng Chúa khiến lũ trùng được nó triệu tập tới càng thêm nôn nóng bất an, nhưng chúng có công kích thế nào cũng bị Giới Chu Diễn giải quyết dễ dàng.
Giới Chu Diễn thì lại đang phân tâm.
Không phải hắn phân tâm vì Trùng Chúa la hét, mà là vì Nguyên Dục Tuyết đang ---
Đôi mắt thậm chí còn rất thiếu tôn trọng đối thủ trước mặt, hoàn toàn xoay về Nguyên Dục Tuyết ở đằng sau.
Nguyên Dục Tuyết đang ở thời điểm mấu chốt nhất.
Cậu bị âm thanh của Trùng Chúa quấy nhiễu, tuy không đến mức đau đớn như nhóm quân viễn chinh, nhưng cậu đang ở quá gần. Hàng mi run rẩy thể hiện phản ứng bài xích của cơ thể có độ nhạy bén cao tuyệt đối, nhưng tay lại không hề do dự, cực kì dứt khoát hung tàn.
Phá Hồng Mông hung hăng đâm vào đường phân chia giữa khuôn mặt nó, mang theo khí thế tàn bạo lún vào. Năng lượng bao trùm trên lưỡi đao sắc bén giúp nó thuận lợi phá vỡ phần da, chui vào trong thịt của Trùng Chúa.
Cơ thể Trùng Chúa vặn vẹo, nó không tiếp tục triệu hồi thuộc hạ của mình.
Trùng thể xảy ra biến dị.
Bộ phận khổng lồ sau lưng nó trông như cánh bướm đã hoàn chỉnh giương ra, nháy mắt vươn tới cực hạn, lại mất đi sắc thái mĩ lệ trước đó.
Chỉ trong nháy mắt, "cánh" đã cứng ngắc, hóa đá tróc xuống. Những quả trứng trùng đính đầy trên đó cũng biến thành cục đá bóng loáng, ấu trùng đang ngọ ngoạy bên trong như bị hút hết toàn bộ sức sống.
Cái "cánh" tróc ra rồi, lập tức có vô số cái vòi vươn dài.
Chúng duỗi ra, bao quanh Nguyên Dục Tuyết ---
Nếu là bình thường, kể cả khoảng cách gần như vậy, Nguyên Dục Tuyết vẫn có thể tránh, đó là chuyện đơn giản gần như là bản năng.
Nhưng cậu đã giáng cho Trùng Chúa một đòn nặng nề chưa từng có, Phá Hồng Mông không ngừng đâm sâu, nếu rút lui bây giờ thì e là lần tới sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Nên để có thể gây tổn thương lớn hơn cho nó, cậu không né tránh.
Trùng Chúa đang tấn công Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được sự do dự của cậu.
Nó nhanh chóng dùng vòi bọc kín người này, trong khoảnh khắc đó, những con trùng khác cũng cảm nhận được sự vui sướng của Trùng Chúa.
Nó đang ăn mừng.
Giống như Nguyên Dục Tuyết không tiếc lọt vào tầm mắt của Trùng Chúa, lấy bản thân làm mồi, đi giết nó vậy. Nó cũng không tiếc lấy cơ thể mình làm cái giá, để Nguyên Dục Tuyết tiếp cận, thành công bắt được cậu.
Hai bên cùng trả giá, nhưng lại không cân bằng.
Bởi vì Nguyên Dục Tuyết không ngờ rằng, trên những cái "vòi" kia có vô số lỗ tiêu hóa. Khoảnh khắc cậu do dự thì đã rơi vào cơ quan tiêu hóa của Trùng Chúa.
Không một sinh vật nào có thể chạy thoát khỏi chất dịch tiêu hóa tê liệt đến từ Trùng Chúa.
Thậm chí Trùng Chúa còn cảm nhận được Nguyên Dục Tuyết đang dần "tan chảy", vì năng lượng cực dồi dào và mùi thơm mãnh liệt khó có thể tin đang tan trong miệng nó.
Giới Chu Diễn luôn chăm chú theo sát Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu không tránh né bị nuốt chửng, lập tức điên cuồng tới cấp độ max ---
Khiến những binh sĩ loài người ở gần đó rùng mình sợ hãi.
Dường như sự hỗn loạn, ngột ngạt, buồn nôn họ vốn luôn đè nén trào ngược lên, còn phình lên cả trăm lần, chèn ép ngược lại họ.
Giới Chu Diễn mất tập trung, nhưng cũng không giúp nhóm Trùng tộc tấn công hắn dễ dàng hơn.
Ngược lại, tâm trạng hỏng bét của hắn lúc này dẫn tới sức mạnh bùng nổ. Những con trùng vốn đã bị hắn giải quyết "triệt để", lần này hoàn toàn bị nghiền nát tới mức không còn cặn linh hồn.
Tồi tệ nhất là, không biết vô tình hay cố ý, Giới Chu Diễn chẳng buồn hấp thụ những cái xác kia nữa, để đống vật chất này lơ lửng giữa không trung. Bầy Trùng tộc đang tràn vào nhận biết rõ rệt "tro bụi" trên mặt đất, trên không trung, đã từng là đồng loại của mình.
Ngay cả giống loài trời sinh hung tàn, chứng kiến trạng thái bi thảm thê lương của đồng loại, cũng bị dọa sợ.
Tâm tình Giới Chu Diễn hiện đang rất tồi tệ.
Nhất là khi hắn nghe thấy đám người kia không ngừng la lên, hét khàn cả giọng, càng thêm điên tiết.
Với quân viễn chinh, Nguyên Dục Tuyết chính là trụ cột duy nhất chèo chống họ hiện giờ.
Thấy cậu bị Trùng Chúa cắn nuốt, có thể tưởng tượng được sự hãi hùng và phẫn nộ của họ. Vẻ bi thương trên mặt như thể muốn thay cậu bị Trùng Chúa nuốt vào vậy. Thậm chí có người đã mất kiểm soát, khàn khàn kêu lên những tiếng đau đớn.
"Không..." Thời gian trôi đi, âm thanh đó dần thêm bi thương, dần đông đảo: "Đừng mà ---"
"Im đi."
Trước đây Giới Chu Diễn chưa từng để ý tới âm thanh của lũ sinh vật nhỏ yếu này.
Nhưng lúc này hắn để ý.
Giọng điệu thẳng thừng như tảng đá rét lạnh, mất kiên nhẫn rồi.
Nhưng nếu ai thấy được vẻ mặt hắn lúc này thì sẽ biết, hắn trông hoảng loạn tới khó tin, không hề phù hợp với giọng điệu vừa rồi. Hắn còn rối loạn, không có tiền đồ hơn cả đội quân kia, khiến cái khí thế khủng bố của hắn cũng trở nên dị dạng.
Đứng trước tình huống này, Giới Chu Diễn cũng không khác gì họ.
Rõ ràng hắn vẫn ngửi được mùi của Nguyên Dục Tuyết, cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Nhưng trong nháy mắt đó, Giới Chu Diễn vẫn không ức chế được sự phẫn nộ.
Hắn không muốn nghĩ tới nhiệm vụ Nguyên Dục Tuyết giao cho mình nữa, hoàn toàn rời khỏi phạm vi của quân viễn chinh. Cũng may vừa rồi hắn nổi điên nên chưa có Trùng tộc nào chống đỡ được nỗi sợ xâm lấn.
Giới Chu Diễn tiến lên một bước, ánh mắt tăm tối tập trung vào Trùng Chúa.
Giống con đực hung dữ bị cướp đi bạn đời, hoàn toàn bùng nổ sự máu lạnh tàn nhẫn.
Tính chất của thế giới này rất đặc biệt, nên áp chế với năng lực của Giới Chu Diễn cũng ở mức cao chưa từng có.
Thế nên hắn mới mất kí ức, nhưng không hề mất đi khả năng chi phối sức mạnh của bản thân.
Hắn mơ hồ biết, khả năng chi phối này có "giới hạn trần".
Nhưng lúc này, hắn không thể băn khoăn gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức xé xác con trùng, cướp về bạn đời của mình.
Sức mạnh xung đột với quy tắc của phó bản tạo nên đả kích dữ dội với không gian.
Nhưng hạn chế bị áp đặt lên người Giới Chu Diễn lại mỗi lúc một yếu đi.
Phẫn nộ và tàn bạo tích tụ tới cực hạn đã phá tan tầng ngăn cấm mỏng manh, không ngừng hội tụ vào trọng tâm của không gian này, khiến cho toàn phó bản dần trở nên bất ổn.
Nếu có người để ý tới biến hóa địa chất thì sẽ nhận ra không gian họ đứng đang không ngừng chấn động.
Nhưng lúc này, tất cả chỉ quan tâm tới Nguyên Dục Tuyết đang bị Trùng Chúa nhốt trong vòi, biến động địa chất không được ai để ý. Mà kể cả khi họ chú ý tới thì cũng không kịp nghĩ xem đó là gì.
Khi loại chấn động đáng sợ này ngày một mãnh liệt, sắc mặt Giới Chu Diễn cũng trở nên tăm tối khủng bố, bước từng bước về phía Trùng Chúa.
Trùng Chúa hấp thụ được năng lượng mĩ vị mình thèm nhỏ dãi đã lâu, đang trong trạng thái "đê mê sung sướng".
Năng lượng nồng đậm không ngừng thông qua những chiếc vòi đang cắn nuốt Nguyên Dục Tuyết, tràn vào cơ thể nó, đủ để bù đắp sự đói khát cồn cào từ khi thức dậy.
Cảm giác được lấp đầy chóng vánh khiến nó như người say rượu, trì trệ với đau đớn.
Nó cảm thấy Nguyên Dục Tuyết hình như vẫn chưa chết hẳn.
Bị nó nhốt trong "kén", Nguyên Dục Tuyết vẫn không ngừng "giãy giụa". Hình như có thứ gì sắc bén đâm rách vòi của nó, Trùng Chúa cũng mặc kệ, hưng phấn vươn thêm nhiều cái vòi khác quấn tiếp, thèm thuồng mút lấy mùi vị còn thơm ngon hơn cả tưởng tượng.
Không sao, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị mình tiêu hóa hết thôi.
Đây chỉ là giãy giụa trước khi chết.
Xuất phát từ trực giác trời sinh nhạy bén với nguy hiểm, Trùng Chúa dù đang "đê mê" thì vẫn nhận ra gì đó, theo bản năng phân một nhóm mắt kép đang tập trung vào Nguyên Dục Tuyết, chuyển sang Giới Chu Diễn đang không ngừng tiến về phía nó.
Nhưng do áp chế từ một chiều không gian cao cấp hơn, hoặc là nó quá thỏa mãn vì được ăn no, tư duy Trùng Chúa trở nên trì trệ.
Nó nhìn Giới Chu Diễn, mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không muốn dịch mông hoặc bỏ dở bữa ăn.
Chỉ là bản năng nói với nó không ổn, nên nó tiết ra nhiều dịch tiêu hóa hơn, muốn nhanh chóng hấp thụ hết Nguyên Dục Tuyết. Nó phát hiện Giới Chu Diễn bỗng đứng lại, dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía đống vòi đang giam cầm Nguyên Dục Tuyết.
Thứ đồ ăn đáng lẽ được nó tiêu hóa gần xong rồi, lại có nhiều động tĩnh hơn ---
Nó không ngừng hấp thụ năng lượng dư thừa, hương vị quá tuyệt vời, khiến nó không nhận ra có dị vật, thông qua cách ăn tham lam của nó, được tiêm vào trong vòi.
Rồi thông qua vòi, truyền tới trùng thể.
Năng lượng dị biệt khó mà bắt giữ đó, từng chút thẩm thấu vào bản thể của nó, đồng thời bắt đầu vận chuyển bành trướng. Giống như nhét một hòn sạn vào trong mạch máu, đau đớn đến mức vòi của nó cũng cuộn lại, xúc cảm quá rõ rệt không thể ngó lơ.
Cũng ở thời điểm này, Trùng Chúa mới ý thức được bất ổn.
Khi nó bắt đầu ngăn cản sự hấp thụ, đống vòi của nó đã như hoại tử, rủ xuống, Nguyên Dục Tuyết bị chúng bọc bên trong cũng theo đó lộ ra.
Rõ ràng vừa rồi Trùng Chúa cảm nhận được mình đang hút năng lượng, nên mới cực kì hưng phấn, cho là đã thưởng thức được đồ ăn tốt đẹp nhất. Nguyên Dục Tuyết đáng lẽ phải bị nó tiêu hóa cho tứ chi không đầy đủ, mất hết khả năng phản kháng mới đúng.
Nó thậm chí còn dần thả lỏng trùng thể, bại lộ hết lỗ tiêu hóa của mình.
Nhưng, nó phát hiện Nguyên Dục Tuyết bên trong kén lại không hề máu me đầm đìa, tứ chi vỡ vụn như nó nghĩ.
Thậm chí trên người cậu còn không có bất cứ vết thương nào!!
Vẫn là thiếu niên da trắng tóc đen.
Bộ đồ cậu đang mặc hơi bị tổn hại một chút, có thể thấy nước da tái nhợt bên dưới, khiến Nguyên Dục Tuyết trông như người bệnh nặng mới khỏi, toát lên sự yếu ớt. Nhưng như vậy cũng không thể che giấu sự thật cậu không hề bị thương!
Vậy những năng lượng nó vừa mút vào không phải năng lượng từ máu thịt của con người, vậy là cái gì?
Trùng Chúa hoảng hốt.
Có điều, Nguyên Dục Tuyết rõ ràng vẫn đang trong trạng thái yếu thế, lại làm biểu cảm khiến Trùng Chúa chán ghét và kinh hãi.
Bờ môi cậu khẽ cong.
...
Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết tự nguyện, còn lâu Trùng Chúa mới hấp thụ được năng lượng của cậu. (Editor: Em bé giữ năng lượng còn hơn giữ của =]]]]]]]]]]]])
Cảm giác bị ai đó cưỡng chế hút ra năng lượng trong người chắc chắn không tốt đẹp gì. Mà việc tự tỏa năng lượng với người máy cũng không phải cảm giác gì sung sướng cho cam. Huống hồ làm vậy cũng không khác mấy bị cướp đoạt năng lượng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã dùng khung máy và năng lượng của mình, bày ra cạm bẫy cho Trùng Chúa.
Năng lượng chảy ra khỏi cơ thể cậu, bị cậu điều khiển, trộn lẫn sự cuồng bạo.
Nó giống như Hồng Mông Đao, là vũ khí tốt nhất Nguyên Dục Tuyết có thể điều khiển như cánh tay của mình.
Nếu không thể phá từ ngoài, vậy phá từ trong thôi.
Những năng lượng này không ngừng phá hủy cơ quan trong người Trùng Chúa, đồng thời truyền tin tức về.
Lúc này trong mắt Nguyên Dục Tuyết, cơ thể Trùng Chúa gần như trong suốt.
Trùng thể của nó đã bị phá hủy từng khúc từng khúc, cũng bị năng lượng thăm dò hoàn chỉnh.
Nguyên Dục Tuyết nhổ thanh đao cắm vào ban nãy ra, chính thức lộ sát ý.
Cậu giơ đao lên.
Lần này, ưỡi đao rơi xuống khiến Trùng Chúa không thể thong dong đối phó nữa.
Đó là một đao trí mạng.
...
Những người khác chưa từng hưng phấn như vậy. Nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết thoát khỏi vòi của Trùng Chúa, với họ đã là chuyện vui phát khóc.
A Viêm cảm giác mình mới thoát ra khỏi thế giới tĩnh mịch. Vừa rồi, gã thậm chí không nghe được bất cứ thanh âm gì, không ngửi được gì, não bộ không ngừng lặp đi lặp lại cảnh Nguyên Dục Tuyết bị nuốt chửng. Gã như bị giam trong một căn phòng chật hẹp, không ngừng hồi tưởng những gì trải qua.
Thậm chí gã không thể nghĩ được, nếu Nguyên Dục Tuyết thật sự chết ở đây, vậy kế tiếp gã phải làm gì?
Khi thấy Nguyên Dục Tuyết thoát ra, mặc dù sắc mặt cậu nhợt nhạt rất đáng lo. Nhưng yêu cầu của A Viêm không cao, chút sự sống ấy rót vào đã cứu gã ra khỏi tĩnh mịch.
Có điều, nhóm quân viễn chinh đang gắt gao theo dõi Nguyên Dục Tuyết chợt phát hiện một vấn đề.
Nguyên Dục Tuyết, cậu ấy ---
Quần áo và dáng người không có gì thay đổi. Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết bị ngâm trong bộ phận tiêu hóa của Trùng Chúa, tuy cậu dùng năng lượng bọc lấy toàn thân, nhưng trong hoàn cảnh cực đoan đó, chất liệu khung máy của cậu kháng được, lại không thể giữ gìn một ít đạo cụ hệ thống mang trên người.
Nguyên Dục Tuyết rất hiếm khi sử dụng đạo cụ.
Nhưng có một thứ lại được dùng với tần suất cực cao, ví dụ như "mặt nạ bản nâng cấp" mà cậu đang đeo.
Phiên bản mặt nạ này đúng là xuất sắc hơn cái trước, rất kiên cố, không dễ hỏng.
Nhưng trong tình huống cực đoan ác liệt, nó kiên trì được lâu như vậy đã rất không dễ dàng.
Thế nên là bây giờ, cái mặt nạ chịu áp lực quá tải đã biến thành vỡ vụn. Hết lần này tới lần khác, Nguyên Dục Tuyết đang tập trung chiến đấu lại không hề nhận ra. Huống hồ có nhận ra thì đương lúc mấu chốt như vậy cậu cũng không kịp xử lý.
Thành ra khi cả đội quân dõi theo cậu, họ dễ dàng phát hiện khác biệt đó.
Ban đầu là ngơ ngác một hồi.
Mặc dù bề ngoài rất khác, nhưng trong lúc ngẩn ngơ, họ vẫn ý thức được người này là Nguyên Dục Tuyết.
Chẳng qua khuôn mặt thay đổi một chút...
Không, cái này không thể nói là một chút được!
Nhan sắc tuyệt trần tinh khiết như bão tuyết trên đỉnh núi, lạnh thấu xương, sắc bén và không thể xâm phạm.
Lúc này, trường đao trong tay cậu cắm ngập vào cơ thể Trùng Chúa, làm bật lên hai sắc thái hoàn toàn trái ngược. Máu nóng sôi trào không biết là vì vẻ đẹp vượt quá sức tưởng tượng, hay là sự phấn khích vì tiêu diệt được Trùng Chúa.
Diễm lệ chân chính là thứ khiến người nhớ thương.
Đao pháp của Nguyên Dục Tuyết rất tuyệt, ở trong thế giới này, chỉ e không tìm ra ai khác dùng đao được như cậu.
Nhưng nhan sắc của cậu lại vẫn không thể bị che lấp bởi giá trị vũ lực khủng bố đó, thậm chí còn càng thêm thu hút sự chú ý. Có vài người đã không chịu nổi chấn động thị giác, cuống quít rời mắt, tiếc thay bỏ lỡ những hình ảnh họ có thể hoài niệm cả đời.
Dù là kinh nghiệm đối phó với Trùng tộc cao cấp nhất, hay là gì khác...
A Viêm nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, thậm chí cảm giác con ngươi châm chích.
Cho đến khi cơn đau vì ngạt thở bùng lên trong lồng ngực, gã mới ý thức được vừa rồi mình đã nhìn Nguyên Dục Tuyết tới ngây người... Tới quên cả thở.
Có điều trước dung nhan ấy thì hành vi xấu hổ này cũng đáng để thông cảm.
Cũng vào lúc này, gã mới ý thức được, khuôn mặt hiện tại mới là nhan sắc thật của Nguyên Dục Tuyết ---
Tuy không có nhiều thủ đoạn để thay đổi hoặc che giấu bề ngoài, nhưng ở thời đại hiện tại thì cũng không hiếm thấy. Thường thì người ta cố gắng sửa đổi bề ngoài của mình theo chiều hướng ưu tú, xuất sắc hơn. Không ai giống Nguyên Dục Tuyết, làm mình trở nên bình thường nhất có thể.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Cậu cũng không thể "sửa lên" thêm được nữa, với cả khuôn mặt đó sẽ còn rước lấy vài phiền toái không cần thiết.
A Viêm lại nghĩ tới mình từng nhận xét về Nguyên Dục Tuyết là rất thanh tú...
Giờ cảm thấy đúng là khô như ngói.
Không phải họ chê ngoại hình trước đó của Nguyên Dục Tuyết xấu, chỉ là với nhóm quân viễn chinh đáng thương này, họ thật sự bị đả kích quá nhiều về mặt thị giác.
Nên Trùng Chúa vốn nên được tất cả tập trung quan sát, dưới sự tương phải kịch liệt này, cũng bị bớt chú ý hơn hẳn.
Chỉ có Giới Chu Diễn, ánh mắt hắn nhìn Nguyên Dục Tuyết, từ đầu tới cuối vẫn vậy không thay đổi.
Quái vật không biết quy tắc, lúc này lại vì Nguyên Dục Tuyết mà học cách ngoan hiền. Dù hắn chỉ muốn điên cuồng chạy tới nuốt chửng con Trùng Chúa kia, nhưng lí trí của hắn cùng một loại cảm xúc tinh tế hắn học tập từ con người, cũng điên cuồng kiềm chế hắn.
Trong nhiệt huyết sôi trào, trong tiếng trái tim khô khan nhảy lên, trường đao sắc bén một lần nữa cắm ngập vào.
Máu Trùng tộc có khả năng ăn mòn bắn đầy người cậu, Nguyên Dục Tuyết không tránh.
Khuôn mặt xinh đẹp bị máu của Trùng Chúa nhuộm đỏ.
Nét mặt cậu không hề thay đổi, vẫn sắc bén đậm tính công kích.
Là sát thần hung hãn dũng cảm nhất, đồng thời làm người ta nhớ thương.
Từ đó về sau là dấu vết khó phai mờ.
Trùng Chúa dưới tay không nhúc nhích được nữa, mà bầy Trùng tộc mất đi thống trị cũng rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Nguyên Dục Tuyết nghe thấy âm thanh máy móc nhắc nhở rất khẽ.
"Tinh".
Tác giả có lời muốn nói:
Boss có thể không chết, nhưng mặt nạ nhất định phải nát (mặt nạ:?)
Edit: Ry
A Viêm chưa từng nói với ai, thật ra gã đã vụng trộm xem video quay cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc. Gã tự nhận là biết đôi chút về thực lực của cậu.
Nhưng lúc này, gã mới ý thức được những gì thấy qua màn hình còn xa mới chấn động bằng chứng kiến trực tiếp.
Ấy là máu nóng sản sinh từ sâu trong huyết mạch khi đứng trước một tồn tại hùng mạnh.
Trong hang động chất đầy Trùng tộc, tiếng vỏ cứng ma sát khi chúng chuyển động không ngừng được phóng đại, làm người nghe rùng mình. Mùi tanh đặc thù tràn lan, sền sệt đè ép không khí.
Tất cả hiểu rằng họ đang ở trong cuộc săn của chúng.
Có điều mấy ngàn con trùng trong mắt Nguyên Dục Tuyết cũng không khác gì với một con, thậm chí không đủ để cậu phải lộ vẻ lo lắng. Nguyên Dục Tuyết bình thản như bao ngày, ánh mắt phản chiếu những chiếc cánh cứng đáng sợ đang rộng mở. Cậu tiến lên, ánh đao sáng như tuyết lay động, lưu loát phân giải tất cả.
Rất đơn giản, mỗi đường chém đều hoàn hảo và trí mạng, như thể cậu trời sinh là thiên địch của thứ giặc cướp tiếng xấu lan khắp vũ trụ này.
Các chi của lũ trùng rơi từ trên trời xuống, không ngừng chồng chất lên, trông như một trận "mưa máu" đặc biệt.
Mà giữa màn mưa kì dị lại khiến người ta rung động này, Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn không bị những bộ phận đó rơi vào người, không nhiễm một vết máu.
Sự giết chóc đến từ một phía làm người ta không thể dời mắt.
Trong lúc Nguyên Dục Tuyết dọn dẹp lũ trùng, Giới Chu Diễn không làm phiền cậu, chỉ đứng một bên lẳng lặng nuốt chửng những con đã bị chém. Vẻ mặt hắn trông không mấy vui vẻ, vì hương vị của lũ bọ không ngon như hắn tưởng tượng. (Editor: Sao chương trước kêu là hấp thụ năng lượng chứ không phải ăn =)))))))))))))))))) Thừa nhận ăn bẩn sống lâu rồi hả =))))))))))))))))))
Nhưng Giới Chu Diễn cam tâm tình nguyện.
Tầm mắt của quân viễn chinh dồn hết vào cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc, cảm thấy nó đẹp kinh người, lại ẩn chứa sự dị biệt khiến họ sợ hãi.
Đó là lĩnh vực họ vĩnh viễn không thể chạm tới, lén lút nhìn một cái thôi đã như đọc trộm sách trời không thuộc về mình.
Đội quân bật lồng phòng hộ xung quanh, Nguyên Dục Tuyết để riêng cho họ một khoảng sân, vừa hay trở thành cấm địa của Trùng tộc, cũng là nơi an toàn duy nhất trong hang.
Có điều đối mặt với cơn lũ Trùng tộc, nó có vẻ yếu kém, dễ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
"..."
Cục diện trở nên giằng co.
Nguyên Dục Tuyết đã đánh với Trùng Chúa mấy chiêu, từ đầu đến cuối không thể xuyên được qua vỏ của nó, đao khí sắc bén đều bị tránh né. Mỗi lần cậu ra tay với Trùng Chúa là lũ Trùng tộc sẵn sàng hi sinh vì nó lại lồng lên mấy giây.
Trạng thái điên cuồng này hiển nhiên đề cao sức mạnh của chúng rất nhiều, tuy là Nguyên Dục Tuyết không có vấn đề gì trong việc giải quyết lũ Trùng tộc được buff sức mạnh, nhưng cậu đang vừa phải bảo vệ con người, vừa phải cố gắng giết Trùng Chúa, rõ ràng phiền phức hơn hẳn.
Sau vài lần thử chiêu, Nguyên Dục Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra, Trùng Chúa đã có trí tuệ. Nó làm những việc này là để tiêu hao sức lực của cậu, trải đường cho bữa ăn sau đó.
Nguyên Dục Tuyết sẽ không kiệt sức, nhưng năng lượng của cậu sẽ có lúc cạn kiệt.
Tốn tất cả năng lượng chỉ để giải quyết một con Trùng Chúa, ngay cả cậu cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nguyên Dục Tuyết nhỏ giọng nói gì đó với Giới Chu Diễn.
Quá trình sau đó chuyển thành Giới Chu Diễn đi giải quyết bầy trùng đang ồ ạt xông lên.
A Viêm một mực theo dõi Nguyên Dục Tuyết, vì biến đổi này cũng miễn cưỡng phân ít tầm nhìn cho Giới Chu Diễn. Sau đó cực kì không cam lòng phát hiện, con quái vật đáng ghét khiến gã cực kì cảnh giác này, đúng là có sức mạnh nằm ngoài tưởng tượng.
Cách thức giải quyết Trùng tộc của hắn còn thô bạo hơn Nguyên Dục Tuyết nhiều.
A Viêm nhìn lũ trùng bị cắn nuốt vào trong một không gian vô hình, các chi còn ngọ ngoạy ở lối vào, rồi bị nghiền nát thành trạng thái bột phấn kì lạ.
Nếu sức mạnh của Nguyên Dục Tuyết khiến người ta còn nghĩ cậu "khá giống con người", thì những gì Giới Chu Diễn thể hiện là đặc thù hoàn toàn không thuộc về loài người.
Chỉ quan sát hành động của hắn đã khiến biển tinh thần của họ thiếu ổn định, hoa mắt chóng mặt, thứ dằn xuống trong lòng là sợ hãi chán ghét của bản năng, vô thức muốn dời tầm mắt, trốn tránh. Có những người còn cảm thấy may mắn là Giới Chu Diễn không phải kẻ địch của họ - tạm thời cứ coi là thế đi.
Nếu hắn cũng là quái vật săn giết loài người, chỉ e kết cục hôm nay sẽ còn thê thảm hơn tưởng tượng.
Trong lúc Giới Chu Diễn cắn nuốt lũ bọ không ngừng tuôn trào, Nguyên Dục Tuyết chuyển mục tiêu sang Trùng Chúa.
Chỉ số tốc độ của cậu được nâng lên tối cao khiến cả người như một bóng ma.
Mở ra "mắt phân tích", nhanh chóng giải tỏa kết cấu các nhược điểm sinh lý của Trùng Chúa và nơi tốt nhất để tấn công.
Nguyên Dục Tuyết thoáng khựng lại.
... Không có nhược điểm.
Đây là một con Trùng Chúa tiến hóa rất hoàn hảo.
Nhưng nháy mắt sau, cậu vẫn nhìn về một vị trí trên cơ thể nó.
Đó là bộ phận giống với "đầu" nhất khi nó ở trùng thể.
Trùng thể kết nối với mặt người kì dị đang vặn vẹo, động tác linh hoạt rất không phù hợp với thân hình cồng kềnh của nó, uốn éo một góc 360 độ. Cái đầu ngụy trang thành mặt người đúng lúc đối diện với Nguyên Dục Tuyết.
Mắt kẹp rộn ràng dồn lại một chỗ, chúng nở ra, cái vòi tanh hôi cũng vươn tới, áp sát Nguyên Dục Tuyết hơn bao giờ hết.
Khí độc có tính ăn mòn được xả ra, nhưng đây là thời điểm tốt nhất để tiếp cận nó, nên Nguyên Dục Tuyết không tránh, tiếp tục tiến lên. Thanh đao sáng như tuyết cắm thẳng vào giữa khuôn mặt người - nơi có thể nói là điểm yếu duy nhất lộ ra bên ngoài của nó.
Trùng Chúa kêu lên thảm thiết.
Ngay cả những người đang ở trong lồng phòng hộ cũng lộ vẻ đau đớn.
Với cấu tạo của tai người thì họ không nghe được bất cứ âm thanh nào. Nhưng tiếng kêu quái dị kia vẫn hóa thành sóng âm tàn khốc, như một con dao cắm vào trong não rồi chầm chậm khuấy đảo, kích thích đau đớn cực mãnh liệt.
Loại đau đớn khiến họ chỉ muốn ôm đầu lăn ra đất, liều mạng đâm mình mấy dao, dùng cơn đau trên thể xác hòng làm dịu sự tra tấn về mặt tinh thần. Nhưng họ lại cắn chặt răng, tránh để bản thân phát ra âm thanh vô nghĩa nào đó, quấy rầy Nguyên Dục Tuyết.
Tiếng kêu thảm thiết của Trùng Chúa khiến lũ trùng được nó triệu tập tới càng thêm nôn nóng bất an, nhưng chúng có công kích thế nào cũng bị Giới Chu Diễn giải quyết dễ dàng.
Giới Chu Diễn thì lại đang phân tâm.
Không phải hắn phân tâm vì Trùng Chúa la hét, mà là vì Nguyên Dục Tuyết đang ---
Đôi mắt thậm chí còn rất thiếu tôn trọng đối thủ trước mặt, hoàn toàn xoay về Nguyên Dục Tuyết ở đằng sau.
Nguyên Dục Tuyết đang ở thời điểm mấu chốt nhất.
Cậu bị âm thanh của Trùng Chúa quấy nhiễu, tuy không đến mức đau đớn như nhóm quân viễn chinh, nhưng cậu đang ở quá gần. Hàng mi run rẩy thể hiện phản ứng bài xích của cơ thể có độ nhạy bén cao tuyệt đối, nhưng tay lại không hề do dự, cực kì dứt khoát hung tàn.
Phá Hồng Mông hung hăng đâm vào đường phân chia giữa khuôn mặt nó, mang theo khí thế tàn bạo lún vào. Năng lượng bao trùm trên lưỡi đao sắc bén giúp nó thuận lợi phá vỡ phần da, chui vào trong thịt của Trùng Chúa.
Cơ thể Trùng Chúa vặn vẹo, nó không tiếp tục triệu hồi thuộc hạ của mình.
Trùng thể xảy ra biến dị.
Bộ phận khổng lồ sau lưng nó trông như cánh bướm đã hoàn chỉnh giương ra, nháy mắt vươn tới cực hạn, lại mất đi sắc thái mĩ lệ trước đó.
Chỉ trong nháy mắt, "cánh" đã cứng ngắc, hóa đá tróc xuống. Những quả trứng trùng đính đầy trên đó cũng biến thành cục đá bóng loáng, ấu trùng đang ngọ ngoạy bên trong như bị hút hết toàn bộ sức sống.
Cái "cánh" tróc ra rồi, lập tức có vô số cái vòi vươn dài.
Chúng duỗi ra, bao quanh Nguyên Dục Tuyết ---
Nếu là bình thường, kể cả khoảng cách gần như vậy, Nguyên Dục Tuyết vẫn có thể tránh, đó là chuyện đơn giản gần như là bản năng.
Nhưng cậu đã giáng cho Trùng Chúa một đòn nặng nề chưa từng có, Phá Hồng Mông không ngừng đâm sâu, nếu rút lui bây giờ thì e là lần tới sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Nên để có thể gây tổn thương lớn hơn cho nó, cậu không né tránh.
Trùng Chúa đang tấn công Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được sự do dự của cậu.
Nó nhanh chóng dùng vòi bọc kín người này, trong khoảnh khắc đó, những con trùng khác cũng cảm nhận được sự vui sướng của Trùng Chúa.
Nó đang ăn mừng.
Giống như Nguyên Dục Tuyết không tiếc lọt vào tầm mắt của Trùng Chúa, lấy bản thân làm mồi, đi giết nó vậy. Nó cũng không tiếc lấy cơ thể mình làm cái giá, để Nguyên Dục Tuyết tiếp cận, thành công bắt được cậu.
Hai bên cùng trả giá, nhưng lại không cân bằng.
Bởi vì Nguyên Dục Tuyết không ngờ rằng, trên những cái "vòi" kia có vô số lỗ tiêu hóa. Khoảnh khắc cậu do dự thì đã rơi vào cơ quan tiêu hóa của Trùng Chúa.
Không một sinh vật nào có thể chạy thoát khỏi chất dịch tiêu hóa tê liệt đến từ Trùng Chúa.
Thậm chí Trùng Chúa còn cảm nhận được Nguyên Dục Tuyết đang dần "tan chảy", vì năng lượng cực dồi dào và mùi thơm mãnh liệt khó có thể tin đang tan trong miệng nó.
Giới Chu Diễn luôn chăm chú theo sát Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu không tránh né bị nuốt chửng, lập tức điên cuồng tới cấp độ max ---
Khiến những binh sĩ loài người ở gần đó rùng mình sợ hãi.
Dường như sự hỗn loạn, ngột ngạt, buồn nôn họ vốn luôn đè nén trào ngược lên, còn phình lên cả trăm lần, chèn ép ngược lại họ.
Giới Chu Diễn mất tập trung, nhưng cũng không giúp nhóm Trùng tộc tấn công hắn dễ dàng hơn.
Ngược lại, tâm trạng hỏng bét của hắn lúc này dẫn tới sức mạnh bùng nổ. Những con trùng vốn đã bị hắn giải quyết "triệt để", lần này hoàn toàn bị nghiền nát tới mức không còn cặn linh hồn.
Tồi tệ nhất là, không biết vô tình hay cố ý, Giới Chu Diễn chẳng buồn hấp thụ những cái xác kia nữa, để đống vật chất này lơ lửng giữa không trung. Bầy Trùng tộc đang tràn vào nhận biết rõ rệt "tro bụi" trên mặt đất, trên không trung, đã từng là đồng loại của mình.
Ngay cả giống loài trời sinh hung tàn, chứng kiến trạng thái bi thảm thê lương của đồng loại, cũng bị dọa sợ.
Tâm tình Giới Chu Diễn hiện đang rất tồi tệ.
Nhất là khi hắn nghe thấy đám người kia không ngừng la lên, hét khàn cả giọng, càng thêm điên tiết.
Với quân viễn chinh, Nguyên Dục Tuyết chính là trụ cột duy nhất chèo chống họ hiện giờ.
Thấy cậu bị Trùng Chúa cắn nuốt, có thể tưởng tượng được sự hãi hùng và phẫn nộ của họ. Vẻ bi thương trên mặt như thể muốn thay cậu bị Trùng Chúa nuốt vào vậy. Thậm chí có người đã mất kiểm soát, khàn khàn kêu lên những tiếng đau đớn.
"Không..." Thời gian trôi đi, âm thanh đó dần thêm bi thương, dần đông đảo: "Đừng mà ---"
"Im đi."
Trước đây Giới Chu Diễn chưa từng để ý tới âm thanh của lũ sinh vật nhỏ yếu này.
Nhưng lúc này hắn để ý.
Giọng điệu thẳng thừng như tảng đá rét lạnh, mất kiên nhẫn rồi.
Nhưng nếu ai thấy được vẻ mặt hắn lúc này thì sẽ biết, hắn trông hoảng loạn tới khó tin, không hề phù hợp với giọng điệu vừa rồi. Hắn còn rối loạn, không có tiền đồ hơn cả đội quân kia, khiến cái khí thế khủng bố của hắn cũng trở nên dị dạng.
Đứng trước tình huống này, Giới Chu Diễn cũng không khác gì họ.
Rõ ràng hắn vẫn ngửi được mùi của Nguyên Dục Tuyết, cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Nhưng trong nháy mắt đó, Giới Chu Diễn vẫn không ức chế được sự phẫn nộ.
Hắn không muốn nghĩ tới nhiệm vụ Nguyên Dục Tuyết giao cho mình nữa, hoàn toàn rời khỏi phạm vi của quân viễn chinh. Cũng may vừa rồi hắn nổi điên nên chưa có Trùng tộc nào chống đỡ được nỗi sợ xâm lấn.
Giới Chu Diễn tiến lên một bước, ánh mắt tăm tối tập trung vào Trùng Chúa.
Giống con đực hung dữ bị cướp đi bạn đời, hoàn toàn bùng nổ sự máu lạnh tàn nhẫn.
Tính chất của thế giới này rất đặc biệt, nên áp chế với năng lực của Giới Chu Diễn cũng ở mức cao chưa từng có.
Thế nên hắn mới mất kí ức, nhưng không hề mất đi khả năng chi phối sức mạnh của bản thân.
Hắn mơ hồ biết, khả năng chi phối này có "giới hạn trần".
Nhưng lúc này, hắn không thể băn khoăn gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức xé xác con trùng, cướp về bạn đời của mình.
Sức mạnh xung đột với quy tắc của phó bản tạo nên đả kích dữ dội với không gian.
Nhưng hạn chế bị áp đặt lên người Giới Chu Diễn lại mỗi lúc một yếu đi.
Phẫn nộ và tàn bạo tích tụ tới cực hạn đã phá tan tầng ngăn cấm mỏng manh, không ngừng hội tụ vào trọng tâm của không gian này, khiến cho toàn phó bản dần trở nên bất ổn.
Nếu có người để ý tới biến hóa địa chất thì sẽ nhận ra không gian họ đứng đang không ngừng chấn động.
Nhưng lúc này, tất cả chỉ quan tâm tới Nguyên Dục Tuyết đang bị Trùng Chúa nhốt trong vòi, biến động địa chất không được ai để ý. Mà kể cả khi họ chú ý tới thì cũng không kịp nghĩ xem đó là gì.
Khi loại chấn động đáng sợ này ngày một mãnh liệt, sắc mặt Giới Chu Diễn cũng trở nên tăm tối khủng bố, bước từng bước về phía Trùng Chúa.
Trùng Chúa hấp thụ được năng lượng mĩ vị mình thèm nhỏ dãi đã lâu, đang trong trạng thái "đê mê sung sướng".
Năng lượng nồng đậm không ngừng thông qua những chiếc vòi đang cắn nuốt Nguyên Dục Tuyết, tràn vào cơ thể nó, đủ để bù đắp sự đói khát cồn cào từ khi thức dậy.
Cảm giác được lấp đầy chóng vánh khiến nó như người say rượu, trì trệ với đau đớn.
Nó cảm thấy Nguyên Dục Tuyết hình như vẫn chưa chết hẳn.
Bị nó nhốt trong "kén", Nguyên Dục Tuyết vẫn không ngừng "giãy giụa". Hình như có thứ gì sắc bén đâm rách vòi của nó, Trùng Chúa cũng mặc kệ, hưng phấn vươn thêm nhiều cái vòi khác quấn tiếp, thèm thuồng mút lấy mùi vị còn thơm ngon hơn cả tưởng tượng.
Không sao, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị mình tiêu hóa hết thôi.
Đây chỉ là giãy giụa trước khi chết.
Xuất phát từ trực giác trời sinh nhạy bén với nguy hiểm, Trùng Chúa dù đang "đê mê" thì vẫn nhận ra gì đó, theo bản năng phân một nhóm mắt kép đang tập trung vào Nguyên Dục Tuyết, chuyển sang Giới Chu Diễn đang không ngừng tiến về phía nó.
Nhưng do áp chế từ một chiều không gian cao cấp hơn, hoặc là nó quá thỏa mãn vì được ăn no, tư duy Trùng Chúa trở nên trì trệ.
Nó nhìn Giới Chu Diễn, mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không muốn dịch mông hoặc bỏ dở bữa ăn.
Chỉ là bản năng nói với nó không ổn, nên nó tiết ra nhiều dịch tiêu hóa hơn, muốn nhanh chóng hấp thụ hết Nguyên Dục Tuyết. Nó phát hiện Giới Chu Diễn bỗng đứng lại, dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía đống vòi đang giam cầm Nguyên Dục Tuyết.
Thứ đồ ăn đáng lẽ được nó tiêu hóa gần xong rồi, lại có nhiều động tĩnh hơn ---
Nó không ngừng hấp thụ năng lượng dư thừa, hương vị quá tuyệt vời, khiến nó không nhận ra có dị vật, thông qua cách ăn tham lam của nó, được tiêm vào trong vòi.
Rồi thông qua vòi, truyền tới trùng thể.
Năng lượng dị biệt khó mà bắt giữ đó, từng chút thẩm thấu vào bản thể của nó, đồng thời bắt đầu vận chuyển bành trướng. Giống như nhét một hòn sạn vào trong mạch máu, đau đớn đến mức vòi của nó cũng cuộn lại, xúc cảm quá rõ rệt không thể ngó lơ.
Cũng ở thời điểm này, Trùng Chúa mới ý thức được bất ổn.
Khi nó bắt đầu ngăn cản sự hấp thụ, đống vòi của nó đã như hoại tử, rủ xuống, Nguyên Dục Tuyết bị chúng bọc bên trong cũng theo đó lộ ra.
Rõ ràng vừa rồi Trùng Chúa cảm nhận được mình đang hút năng lượng, nên mới cực kì hưng phấn, cho là đã thưởng thức được đồ ăn tốt đẹp nhất. Nguyên Dục Tuyết đáng lẽ phải bị nó tiêu hóa cho tứ chi không đầy đủ, mất hết khả năng phản kháng mới đúng.
Nó thậm chí còn dần thả lỏng trùng thể, bại lộ hết lỗ tiêu hóa của mình.
Nhưng, nó phát hiện Nguyên Dục Tuyết bên trong kén lại không hề máu me đầm đìa, tứ chi vỡ vụn như nó nghĩ.
Thậm chí trên người cậu còn không có bất cứ vết thương nào!!
Vẫn là thiếu niên da trắng tóc đen.
Bộ đồ cậu đang mặc hơi bị tổn hại một chút, có thể thấy nước da tái nhợt bên dưới, khiến Nguyên Dục Tuyết trông như người bệnh nặng mới khỏi, toát lên sự yếu ớt. Nhưng như vậy cũng không thể che giấu sự thật cậu không hề bị thương!
Vậy những năng lượng nó vừa mút vào không phải năng lượng từ máu thịt của con người, vậy là cái gì?
Trùng Chúa hoảng hốt.
Có điều, Nguyên Dục Tuyết rõ ràng vẫn đang trong trạng thái yếu thế, lại làm biểu cảm khiến Trùng Chúa chán ghét và kinh hãi.
Bờ môi cậu khẽ cong.
...
Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết tự nguyện, còn lâu Trùng Chúa mới hấp thụ được năng lượng của cậu. (Editor: Em bé giữ năng lượng còn hơn giữ của =]]]]]]]]]]]])
Cảm giác bị ai đó cưỡng chế hút ra năng lượng trong người chắc chắn không tốt đẹp gì. Mà việc tự tỏa năng lượng với người máy cũng không phải cảm giác gì sung sướng cho cam. Huống hồ làm vậy cũng không khác mấy bị cướp đoạt năng lượng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã dùng khung máy và năng lượng của mình, bày ra cạm bẫy cho Trùng Chúa.
Năng lượng chảy ra khỏi cơ thể cậu, bị cậu điều khiển, trộn lẫn sự cuồng bạo.
Nó giống như Hồng Mông Đao, là vũ khí tốt nhất Nguyên Dục Tuyết có thể điều khiển như cánh tay của mình.
Nếu không thể phá từ ngoài, vậy phá từ trong thôi.
Những năng lượng này không ngừng phá hủy cơ quan trong người Trùng Chúa, đồng thời truyền tin tức về.
Lúc này trong mắt Nguyên Dục Tuyết, cơ thể Trùng Chúa gần như trong suốt.
Trùng thể của nó đã bị phá hủy từng khúc từng khúc, cũng bị năng lượng thăm dò hoàn chỉnh.
Nguyên Dục Tuyết nhổ thanh đao cắm vào ban nãy ra, chính thức lộ sát ý.
Cậu giơ đao lên.
Lần này, ưỡi đao rơi xuống khiến Trùng Chúa không thể thong dong đối phó nữa.
Đó là một đao trí mạng.
...
Những người khác chưa từng hưng phấn như vậy. Nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết thoát khỏi vòi của Trùng Chúa, với họ đã là chuyện vui phát khóc.
A Viêm cảm giác mình mới thoát ra khỏi thế giới tĩnh mịch. Vừa rồi, gã thậm chí không nghe được bất cứ thanh âm gì, không ngửi được gì, não bộ không ngừng lặp đi lặp lại cảnh Nguyên Dục Tuyết bị nuốt chửng. Gã như bị giam trong một căn phòng chật hẹp, không ngừng hồi tưởng những gì trải qua.
Thậm chí gã không thể nghĩ được, nếu Nguyên Dục Tuyết thật sự chết ở đây, vậy kế tiếp gã phải làm gì?
Khi thấy Nguyên Dục Tuyết thoát ra, mặc dù sắc mặt cậu nhợt nhạt rất đáng lo. Nhưng yêu cầu của A Viêm không cao, chút sự sống ấy rót vào đã cứu gã ra khỏi tĩnh mịch.
Có điều, nhóm quân viễn chinh đang gắt gao theo dõi Nguyên Dục Tuyết chợt phát hiện một vấn đề.
Nguyên Dục Tuyết, cậu ấy ---
Quần áo và dáng người không có gì thay đổi. Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết bị ngâm trong bộ phận tiêu hóa của Trùng Chúa, tuy cậu dùng năng lượng bọc lấy toàn thân, nhưng trong hoàn cảnh cực đoan đó, chất liệu khung máy của cậu kháng được, lại không thể giữ gìn một ít đạo cụ hệ thống mang trên người.
Nguyên Dục Tuyết rất hiếm khi sử dụng đạo cụ.
Nhưng có một thứ lại được dùng với tần suất cực cao, ví dụ như "mặt nạ bản nâng cấp" mà cậu đang đeo.
Phiên bản mặt nạ này đúng là xuất sắc hơn cái trước, rất kiên cố, không dễ hỏng.
Nhưng trong tình huống cực đoan ác liệt, nó kiên trì được lâu như vậy đã rất không dễ dàng.
Thế nên là bây giờ, cái mặt nạ chịu áp lực quá tải đã biến thành vỡ vụn. Hết lần này tới lần khác, Nguyên Dục Tuyết đang tập trung chiến đấu lại không hề nhận ra. Huống hồ có nhận ra thì đương lúc mấu chốt như vậy cậu cũng không kịp xử lý.
Thành ra khi cả đội quân dõi theo cậu, họ dễ dàng phát hiện khác biệt đó.
Ban đầu là ngơ ngác một hồi.
Mặc dù bề ngoài rất khác, nhưng trong lúc ngẩn ngơ, họ vẫn ý thức được người này là Nguyên Dục Tuyết.
Chẳng qua khuôn mặt thay đổi một chút...
Không, cái này không thể nói là một chút được!
Nhan sắc tuyệt trần tinh khiết như bão tuyết trên đỉnh núi, lạnh thấu xương, sắc bén và không thể xâm phạm.
Lúc này, trường đao trong tay cậu cắm ngập vào cơ thể Trùng Chúa, làm bật lên hai sắc thái hoàn toàn trái ngược. Máu nóng sôi trào không biết là vì vẻ đẹp vượt quá sức tưởng tượng, hay là sự phấn khích vì tiêu diệt được Trùng Chúa.
Diễm lệ chân chính là thứ khiến người nhớ thương.
Đao pháp của Nguyên Dục Tuyết rất tuyệt, ở trong thế giới này, chỉ e không tìm ra ai khác dùng đao được như cậu.
Nhưng nhan sắc của cậu lại vẫn không thể bị che lấp bởi giá trị vũ lực khủng bố đó, thậm chí còn càng thêm thu hút sự chú ý. Có vài người đã không chịu nổi chấn động thị giác, cuống quít rời mắt, tiếc thay bỏ lỡ những hình ảnh họ có thể hoài niệm cả đời.
Dù là kinh nghiệm đối phó với Trùng tộc cao cấp nhất, hay là gì khác...
A Viêm nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, thậm chí cảm giác con ngươi châm chích.
Cho đến khi cơn đau vì ngạt thở bùng lên trong lồng ngực, gã mới ý thức được vừa rồi mình đã nhìn Nguyên Dục Tuyết tới ngây người... Tới quên cả thở.
Có điều trước dung nhan ấy thì hành vi xấu hổ này cũng đáng để thông cảm.
Cũng vào lúc này, gã mới ý thức được, khuôn mặt hiện tại mới là nhan sắc thật của Nguyên Dục Tuyết ---
Tuy không có nhiều thủ đoạn để thay đổi hoặc che giấu bề ngoài, nhưng ở thời đại hiện tại thì cũng không hiếm thấy. Thường thì người ta cố gắng sửa đổi bề ngoài của mình theo chiều hướng ưu tú, xuất sắc hơn. Không ai giống Nguyên Dục Tuyết, làm mình trở nên bình thường nhất có thể.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Cậu cũng không thể "sửa lên" thêm được nữa, với cả khuôn mặt đó sẽ còn rước lấy vài phiền toái không cần thiết.
A Viêm lại nghĩ tới mình từng nhận xét về Nguyên Dục Tuyết là rất thanh tú...
Giờ cảm thấy đúng là khô như ngói.
Không phải họ chê ngoại hình trước đó của Nguyên Dục Tuyết xấu, chỉ là với nhóm quân viễn chinh đáng thương này, họ thật sự bị đả kích quá nhiều về mặt thị giác.
Nên Trùng Chúa vốn nên được tất cả tập trung quan sát, dưới sự tương phải kịch liệt này, cũng bị bớt chú ý hơn hẳn.
Chỉ có Giới Chu Diễn, ánh mắt hắn nhìn Nguyên Dục Tuyết, từ đầu tới cuối vẫn vậy không thay đổi.
Quái vật không biết quy tắc, lúc này lại vì Nguyên Dục Tuyết mà học cách ngoan hiền. Dù hắn chỉ muốn điên cuồng chạy tới nuốt chửng con Trùng Chúa kia, nhưng lí trí của hắn cùng một loại cảm xúc tinh tế hắn học tập từ con người, cũng điên cuồng kiềm chế hắn.
Trong nhiệt huyết sôi trào, trong tiếng trái tim khô khan nhảy lên, trường đao sắc bén một lần nữa cắm ngập vào.
Máu Trùng tộc có khả năng ăn mòn bắn đầy người cậu, Nguyên Dục Tuyết không tránh.
Khuôn mặt xinh đẹp bị máu của Trùng Chúa nhuộm đỏ.
Nét mặt cậu không hề thay đổi, vẫn sắc bén đậm tính công kích.
Là sát thần hung hãn dũng cảm nhất, đồng thời làm người ta nhớ thương.
Từ đó về sau là dấu vết khó phai mờ.
Trùng Chúa dưới tay không nhúc nhích được nữa, mà bầy Trùng tộc mất đi thống trị cũng rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Nguyên Dục Tuyết nghe thấy âm thanh máy móc nhắc nhở rất khẽ.
"Tinh".
Tác giả có lời muốn nói:
Boss có thể không chết, nhưng mặt nạ nhất định phải nát (mặt nạ:?)