Chẳng biết là anh đang muốn gì ở cô nữa? Tại sao anh lại một lần nữa đến trước mặt của cô làm gì? Tại sao anh lại muốn cô làm tình nhân của anh?
Cô không biết mình sao lại bị như thế này nữa?Rõ ràng biết anh đã có vợ, biết anh đã có gia đình. Nhưng tại sao cô vẫn muốn đâm đầu vào yêu anh, thậm chí trong lòng của cô còn muốn anh ở bên cạnh cô mỗi ngày. Cô nói với anh là vào công ty anh để thực tập và trải nghiệm, nhưng anh đâu có biết cô vào là vì anh, vì muốn được ở gần bên cạnh anh và muốn tìm hiểu những người phụ nữ bên cạnh là những người như thế nào.... Nên cô đã xin vào đây làm.
Cũng bởi vì anh lại một lần nữa xuất hiện, nên mới khiến cô không thể nào không yêu anh thêm lần nữa. Cô đã chấp nhận và muốn quên anh đi, nhưng cũng chính anh lại ép cô phải ở bên cạnh.
Rồi bây giờ thì sao? Anh lại diện cớ bỏ cô ở một mình lại tại nơi đây. Thời gian sắp tới cô phải một lần nữa tập sống thiếu vắng anh.
Dung Âm về nhà chỉ ăn qua loa vài chén cơm rồi đi lên phòng. Hôm nay Tiểu Hân cũng như thường ngày nấu cơm cho cô rồi mới đi về nhà. Nhưng quả thật hôm nay cô không muốn ăn một chút nào.
Cô tắm rửa mệt mỏi rồi trèo lên trên giường. Cô nhìn đồng hồ trên tường trong đầu chợt suy nghĩ, không biết tên đàn ông xấu xa đó hôm nay có về đây không? Hay là anh đang ở bên cạnh vợ của mình để chuẩn bị ngày mai lên đường.
Hức... Một lời tạm biệt cũng không nói với cô luôn sao?
Dung Âm tức giận bật người ngồi dậy,cơn giận dữ về anh trong lòng cô bắt đầu cuộn trào lên dữ dội. Cô liền trút giận lên những chiếc gối trên giường đá tứ tung xuống đất. Rồi sau đó cô cất tiếng lên chửi anh
"Đồ xấu xa... Anh đi luôn đi! Tôi sẽ cắt hết hợp đồng tình nhân gì đó với anh...... Không có anh tôi cũng vẫn sống được! "
Nhưng cuối cùng cô lại bật khóc dữ dội,cô úp mặt xuống giường những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống tấm ga nệm.
Cuối cùng rồi ai cũng bỏ cô mà đi. Mẹ, em gái và cả người đàn ông mà cô đã gọi là ba suốt hai mươi mấy năm nay và bây giờ lại đến lượt anh. Trái tim của cô không phải làm sắc đá mà chịu tổn thương nhiều đến như vậy!
******
Vũ Hoàng Long đang ngồi ở trong chiếc xe,ánh mắt hiện lên sự mệt mỏi ngước lên nhìn lên trên căn hộ của Dung Âm đã tắt đèn từ rất lâu. Nguyên ngày hôm nay, anh vẫn luôn mong chờ cho cô gái này đến hỏi anh. Anh muốn nghe cô chấp vấn anh,muốn nghe những câu hỏi của cô là anh sẽ đi thật sao? Hay đại loại là cô sẽ yêu cầu anh dẫn cô đi cùng.... Nhưng đợi mãi, cô gái đó cũng không thèm nói.
Từ khi ra tù cho đến giờ, anh đã nhận ra cô đã thay đổi rất nhiều. Cô trầm lặng, ít nói... Thậm chí cô còn ít khi cười nữa. Mà nếu cho cô có cười cũng là một nụ cười đầy miễn cưỡng. Cô không giống như cô trước đây, lúc nhỏ cô luôn đi theo anh như một cái bóng, lúc nào cũng hỏi anh rất nhiều từ trên trời dưới đất khiến anh không thể nào trả lời hết câu hỏi của cô. Có khi anh cảm thấy cô phiền liền đuổi cô đi, nhưng khi đó cô luôn mỉm cười thật tươi và lẵng lặng đi theo anh tiếp tục.
Rồi từ lúc nào anh đã hình thành thói quen luôn phải có cô bên cạnh, anh mới yên tâm chuyên tâm vào công việc. Những lúc không nhìn thấy cô, anh cảm thấy rất khó chịu, rất bức bối trong lòng. Chỉ cần không nhìn thấy cô, mọi thứ đều với anh trở nên vô nghĩa.
Bây giờ thì sao, cô ở bên cạnh anh. Nhưng anh lại cảm giác cô gái đang thu mình lại và sống khép kín với tất cả mọi người. Cô không muốn ai biết được cô đang suy nghĩ những gì?
Có phải cô đã tổn thương quá nhiều, nên bây giờ cô đã không còn tin tưởng một ai nữa?
Anh đã giận cô rất nhiều nhưng anh cũng rất đau lòng thay cho cô. Anh không biết lý do gì mà Đường Cố Phong lại đối xử với cô như vậy? Nhưng anh biết chắc một điều là việc ông ta đang làm đều có liên quan đến anh.
Anh sẽ không bao giờ quên đi cái ngày mà ông ta đã ra tay hại chết người thân của anh.... Anh sẽ bắt ông ta trả lại tất cả những gì mà ông ta đã nợ gia đình của anh, kể cả Dung Âm. Anh cũng phải lấy lại cô cho bằng được.
Hai đôi tay của Vũ Hoàng Long để trên vô lăn bỗng siết chặt. Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lên tòa nhà.
Một lát sau, anh mở cửa xe liền bước đi lên.
******
Hơn hai giờ sáng, Dụng Âm ngủ không yên giấc. Cô cảm giác cơ thể mình dường như bị ai đó đè lên. Có thứ gì đó bò khắp người của cô, đôi môi thì lại ngưa ngứa. Phía dưới của cô lại truyền đến một cơn rất ớn lạnh. Cái thứ đang bò đang trên người thì đang từ từ di chuyển thẳng xuống phía dưới ngay vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể của cô.
Không được rồi, nó đã khiến cô bật ra tiếng rên nhẹ.
Dung Âm giựt mình nhanh chóng mở mắt ra.
"A... " Hình bóng của một người đàn ông hiện ra trước mặt của cô.
Đó là Vũ Hoàng Long.
Anh đã xuất hiện, thậm chí đôi môi của cô đang bị anh ngậm cắn rất điêu luyện.Cái thứ bò khắp người của cô từ nãy giờ chính là bàn tay của anh. Tay anh đang để ở trong chiếc váy ngủ của cô chạm vào một nơi cấm kỵ nhất của một người con gái.
"A.... Anh đang làm gì vậy? " Dung Âm kinh hoàng lập tức xô anh ra.
Sự hoảng sợ bao trùm lấy cô nhanh chóng. Cô bật ngồi dậy rất nhanh nhìn anh với ánh mắt khiếp sợ.
Vũ Hoàng Long bật cười, đưa bàn tay của anh đã chạm vào người cô,trên tay vẫn còn động lại hương vị của người một con gái thanh khiết, anh liền đưa lên hai cánh mũi của mình để ngửi lấy.
"Thơm thật! Em thật thơm đó Âm Nhi của anh!" Nói rồi anh nhào lại ôm chặt lấy cô.
Dung Âm căng thẳng, muốn chạy trốn. Nhưng tốc độ của anh lại quá nhanh. Chỉ một động tác anh đã ép cô nằm ở dưới thân của anh.
Anh vịnh lấy gương mặt của cô, rồi cúi xuống hôn lên khắp khuôn mặt của người con gái này.
Đêm nay là một đêm anh muốn cô thuộc về anh.
Hai tay Dung Âm để chống ở trước ngực của anh, cô không biết anh đang bị cái gì nữa? Sự sợ hãi trong lòng của cô bắt đầu trực trồi lên.
Cô không biết phải làm gì? Cho dù cô có phản kháng, cô cũng biết mình sẽ thua dưới tay anh. Một người đàn ông luôn khiến cô vừa yêu vừa sợ này lại sở hữu một cơ thể quá to lớn,cô thì quá nhỏ bé làm sao có thể làm lại được anh.
Vũ Hoàng Long bắt lấy hai tay của cô giam lên trên đỉnh đầu, anh lại tiếp tục cúi xuống hôn từ cổ xuống dần đến hai ngọn đồi cao ngất luôn khiến anh đắm chìm vào đó.
Dung Âm nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy lên. Không lẽ, hôm nay cô sẽ làm những chuyện đó với người đàn ông này sao?
Vũ Hoàng Long dùng ánh mắt gian tà nhìn cô, bàn tay của anh đã để trên ngực của cô bắt đầu nhào nặn. Cho dù cách một lớp vãi anh cũng có thể cảm nhận được hai đỉnh hồng của cô đang run rẩy dữ dội dưới bàn tay của anh.
Dung Âm cắn chặt môi, không thể cho anh thấy những biểu hiện của cô vào lúc này.
Trên cổ của cô gần ở vị trí ngực có một nốt ruồi rất nhỏ.Vũ Hoàng Long lại cúi xuống hôn lên nốt ruồi đó, in một dấu hôn rõ rệt bao quanh lên nốt ruồi ấy. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô nói với giọng điệu khiêu khích.
"Hôm nay em muốn quyến rũ anh, nên cố tình không mặc nội y có phải không? "
Hôm nay anh cũng rất là ngạc nhiên. Ngày thường cô gái này luôn chống cự rất đề phòng anh, lúc nào cô cũng mặc nội y khi đi ngủ. Đã có lúc anh khuyên cô hãy cởi ra đi, anh sợ những lớp nội y ấy sẽ làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, nhiều lúc còn ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nhưng cô gái này vẫn một mực mặc,chỉ vì cô muốn đề phòng anh giở trò đụng chạm cô khi lúc ngủ.
Nhưng hôm nay thì lại khác. Khi nãy anh ôm cô vào lòng thì đã có cảm giác rất là lạ. Sau một hồi kiểm tra, anh phát hiện cô không những không mặc áo ngực mà ngày cả chiếc quần lót cô cũng không hề mặc vào.Trên người của cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy màu trắng khá dài che qua khỏi đầu gối. Nhưng vì là màu trắng càng khiến anh cảm thấy cô mềm mại như những giọt sương mai.
Vào phút giây ấy anh đã không kiềm chế được,ham muốn trong người của anh bắt đầu trỗi dậy lên dữ dội.
Nghe anh nói xong, nét mặt Dung Âm sượng ngắt, sự xấu hổ dâng lên khiến gương mặt của cô càng lúc càng đỏ lên.
"Tôi... " Cô không biết phải giải thích làm sao với anh nữa.
Thật tình cô không cố ý. Cô tưởng anh hôm nay sẽ không đến, nên chỉ muốn mặc thoải mái để ngủ một giấc ngon lành thôi! Chẳng phải vì anh nên cô mới mặc nội y khi ngủ sao?
Một người đàn ông như anh, cô còn lạ gì nữa. Có khi nào anh ngủ bên cạnh cô mà không hề đụng chạm cô đâu.
Ánh mắt Vũ Hoàng Long chợt run lên, anh đưa tay chạm nhẹ gương mặt của cô, anh vuốt lấy nước mắt còn động lại trên khóe mi của cô rồi hỏi
"Em khóc sao? Có phải vì anh không?"
Dung Âm giựt mình né tránh bàn tay của anh. Cô khẽ xoay đầu qua bên kia.
"Anh là gì mà tôi phải khóc? " Dung Âm hờ hững đáp.
Câu nói của cô lại khiến anh bật cười.
"Lại mạnh miệng... " Anh xoay đầu cô qua nhìn anh "Không thì tại sao lại quăng gối xuống nền nhà hết? "
Vũ Hoàng Long không ngờ khi vào đây thì thấy căn phòng lại bừa bộn đến như vậy! Cô thì nằm úp mặt xuống giường,chăn và gối thì lại nằm dưới đất.Rồi sau đó,khi tay anh chạm vào mặt của cô thì cảm thấy mát lạnh. Anh liền nghĩ cô đã khóc.
Mà trong đầu anh chỉ có hai lý do... Một là cô đang nghĩ về ba của mình hoặc hai đó là về anh. Nhưng anh có thể đoán ra được cô đang nghĩ về chuyện của anh. Bởi vì mấy ngày anh đã không nghe cô nhắc về ba của mình nữa.
Và có lẽ việc anh nói sẽ ra nước ngoài đã kích động đến cô. Người con gái này đang khó chịu với anh về chuyện đó có phải không?
Dung Âm như bị nói trúng tim đen, mặt cô lại tiếp tục đỏ ửng lên. Cô vùng vẫy dưới thân anh tiếp tục.
Vũ Hoàng Long thích dáng vẻ này của cô, anh lại bắt đầu trêu chọc.
"Vì anh dẫn cô ta đi nên em không thích có đúng không? Âm Nhi của anh có phải đang ghen với vợ của anh không? "
Dung Âm bất chợt không vùng vẫy nữa!
Quả nhiên câu nói của anh đã làm cô phát điên lên. Anh lại đang cố ý muốn dùng từ “vợ” để công kích cô có đúng như vậy không?
Dung Âm siết chặt tay,nhìn anh bằng con mắt hình viên đạn nghiến răng nói.
"Tôi nào có gan dám đứng ngang hàng với vợ của anh. Địa vị cô ta cao quý, còn tôi chỉ là một cô thư ký với thân phận thấp hèn, làm sao có thể sánh ngang anh và cô ta. Tôi là một người không cha không mẹ, đang sống bám vào anh.... Anh thích thì anh lại, còn không thích thì đá tôi đi... Người như anh hôm nay còn đến đây làm gì nữa?"
Một câu nói rất dài của cô những tạt thẳng vào mặt của anh. Anh trở nên cứng đơ người,trợn mắt lên nhìn cô. Hơi thở cả hai cũng bắt đầu dồn dập. Bàn tay anh đang nắm chặt hai tay cô cũng siết chặt theo.